Vạn Kiếp Yêu Anh

Chương 23



Ăn xong, Hàn Đông Đường đưa cô đến bệnh viện còn mình thì lái xe đến Hàn thị.

Trong phòng họp của bệnh viện Thân Ái, mọi người đều tập trung nhìn vào tờ tài liệu, không khí rơi vào trầm mặc cùng nặng nề.

Có vài người còn không tin mà lật đi lật lại tài liệu, trên mặt có vẻ hoảng loạn kinh hãi.

Lát sau, có người lên tiếng:

"Tôi cảm thấy...tình trạng này có chút giống với virus C13 năm đó ở nước X."

Mọi người nhìn vị bác sĩ đó, cũng không lên tiếng phản bác, hiển nhiên là đồng ý.

Virus C13 năm đó đã giết đi gần 1/2 dân số nước đó, đủ để thấy nó nguy hiểm đến cỡ nào. Nó vốn chỉ xuất hiện ở động vật, nhưng ngay sau đó lại biến chủng lây sang người. Rất khó phát hiện, nhưng một khi đã phát hiện thì tuyệt đối không còn đường sống.

Virus này ngày càng quái dị, sống được trong mọi điều kiện thời tiết. Nước X vốn nổi danh thời tiết vô cùng khắc nghiệt, đang nắng thì đột nhiên trở mưa là chuyện thường thấy, vậy nên virus ngày càng phức tạp.

Không ai biết tại sao nó lại xuất hiện, một vài suy đoán ban đầu là dó rò rỉ từ phòng thí nghiệm, hoặc từ các phản ứng hạt nhân kín. Cho tới bây giờ thì nguồn gốc của nó vẫn còn là một ẩn số.

Lúc dịch bệnh lây lan, một vài nước xung quanh đã bắt đầu phong tỏa gắt gao, dừng lại mọi cuộc giao dịch và phát triển thương mại, nước X lúc đó không hề nghĩ đến hậu quả trầm trọng như thế.

Về phía bệnh viện Thân Ái, họ cũng vừa phát hiện, lúc đầu, chỉ thấy có một chú chó đang nằm trước cổng bệnh viện. Sẽ chẳng có gì đặc biệt nếu miệng nó không liên tục rỉ máu, màu da cũng bắt đầu chuyển sang xanh đen.

Các bác sĩ vội đem vào phòng phẫu thuật, sau đó phát hiện động mạch của nó đã vỡ ra, máu đang liên tục trào ra ngoài, và...não đang bắt đầu bị "xâm lấn" bởi vô số mụt nước màu đỏ, các sợi thần kinh cũng có dấu hiệu đứt lìa.

Lúc đó mọi người chỉ biết nín thở, cảnh tượng đó, thật sự chẳng ai muốn xem.

Tình trạng này...giống hệt dấu hiệu của virus C13. Vì vậy bệnh viện mới tiến hành cuộc họp khẩn cấp.



Nếu thật sự là virus C13, tuyệt đối phải ngăn chặn không được để nó lây lan, nếu không hậu quả tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng cũng may...

Phương Mộc Tĩnh nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn tờ giấy, dường như có thể xuyên qua tờ giấy nhìn thấy tình cảnh của nước X.

Hàng vạn người kêu la, mặt đất đầy xác chết, ai nấy đều hoảng hốt xin được cứu...

Nhưng làm gì cứu được...

Không một ai dám xông vào đó, năm ấy, nước X bị bao phủ bởi một đám mây u tối mà không ai biết khi nào đám mây ấy sẽ tan.

Chính phủ không biết nên xoay sở thế nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng người ngã xuống.

Bệnh viện chật cứng người, bác sĩ y tá làm việc không một hơi nghỉ ngơi.

Lệnh cách ly phong tỏa theo khu vực hạ xuống, vô số người ngơ ngác nhìn người thân của mình bị mang đi không rõ sống chết, lại không biết bản thân đang nuôi dưỡng mầm bệnh.

Một đất nước với chỉ số phát triển không tệ, đùng một cái tuột xuống chóng mặt, cơ quan nhà nước đau đầu không thôi, nhưng chỉ có thể ngồi chờ các phòng thí nghiệm nghiên cứu vacxin trong lo sợ.

.....

Lát sau, Cố Vạn Tinh lên tiếng:

"Mọi người cứ tiếp tục nghiên cứu tìm hiểu, có phát hiện gì thì thông báo, nhưng mà tôi không hy vọng thời gian quá lâu, còn nữa, tiến hành cách ly với bên ngoài."

Giọng anh đượm vẻ nghiêm túc, mọi người gật đầu, họ bắt buộc phải nhanh chóng tìm hiểu, thời gian không cho phép họ lề mề.

Ai cũng mang tâm trạng nặng nề ra khỏi phòng họp, còn Phương Mộc Tĩnh thì theo Cố Vạn Tinh về phòng Viện trưởng.

Anh dựa vào bàn làm việc, khẽ nhắm mắt sau đó mở ra, trầm giọng hỏi cô:

"Em thấy sao?"

Cô lật tài liệu, nhìn bức ảnh chú chó trên đó, lát sau mới nói:

"Là nó."

Anh khẽ hít sâu, anh biết "nó" ở đây là gì, anh hỏi lại:

"Em chắc không?"



Cô gật đầu, ánh mắt như màn sương, nặng nề u tối.

Năm đó, bài luận của cô là nghiên cứu về các loại virus, cô đã nghiên cứu rất nhiều loại, nhưng rất kì lạ là cô lại có hứng thú với loại virus C13 đó, cô đã dành thời gian gần ba tháng để tìm hiểu, biết rất rõ đặc điểm dấu hiệu, cũng nắm rõ sự nguy hiểm của nó.

Đại dịch virus C13 của nước X năm đó cô cũng thu thập tư liệu rất nhiều, nó như một quả bom bất ngờ nổ, khiến mọi người không kịp đề phòng, thương vong vô số.

Anh nghe cô nói:

"Em cần tiếp xúc quan sát con chó đó."

Anh nhíu mày, lập tức không đồng ý:

"Không được, quá nguy hiểm, phải có kết quả chắc chắn mới được."

Cô nhìn anh, gằn từng chữ:

"Em là bác sĩ." Cô đợi kết quả, vậy nếu có người bị lây nhiễm, ai sẽ đợi họ?

Những con virus đó, liệu có đợi bọn họ không?

Anh nhìn cô hồi lâu, sau đó nói:

"Anh đi cùng em."

Cô gật đầu.

.....

Ở Hàn thị cũng đang là một trận mây mưa gió bão.

Phòng làm việc của Tổng giám đốc.

"Rầm!"

"Đây là kế hoạch mà các người bỏ thời gian nửa tháng để làm sao?"

Hắn giơ tay, tập tài liệu rơi mạnh xuống bàn làm việc, giọng nói lạnh lẽo tức giận đầy uy quyền chụp xuống đầu hai người đàn ông, khiến họ cảm thấy hít thở không thông, sống lưng cứng đờ.

" Tổng giám đốc, tôi..."

Hắn cắt ngang, không chút cảm xúc:



"Tôi không cần biết lí do là gì, cũng đừng nêu ra bất kì lí dó gì, nếu không có năng lực thì xuống phòng tài vụ kết toán đi, Hàn thị không thiếu nhân tài."

Hai người đàn ông hoảng hốt, vội cúi đầu xin lỗi liên tục:

"Tổng giám đốc, cho chúng tôi một cơ hội nữa thôi, chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành mà..."

Hắn nhếch môi, ngón tay gõ lên bàn, chậm rãi nói:

"Cho các người thời gian thêm ba ngày, ba ngày sau các người lại đem đống giấy rác này lên đây thì tự biết làm gì rồi đấy."

Hai người họ cuống quýt gật đầu, "Vâng ạ, vâng ạ."

Sau đó vội cầm lấy tài liệu, chạy ra ngoài.

Sau khi cửa phòng đóng lại, Tần Liên đứng bên cạnh lên tiếng:

"Tổng giám đốc, chi nhánh bên Ý đang loạn dần rồi."

Hắn trầm ngâm, sau đó nói:

"Chi nhánh đó không cần giữ nữa, cậu dùng số tiền thu được đầu tư vào dự án của Lý Hiển Chi đi, nói với hắn ta, số suy nghĩ trong đầu hắn ta tốt nhất là dẹp hết cho tôi, nếu không cái đầu đó cũng đừng muốn nữa."

Tần Liên cúi người, " Vâng."

Ai bảo hắn ta dám có ý nghĩ không an phận với Phương tiểu thư chứ. Đó là tự rước họa vào thân.

______