Sáng hôm sau, Phương Cảnh và mẹ Phương đến bệnh viện làm hồ sơ nhập viện cho Phương Tâm Văn.
"Cô y tá, cho hỏi bác sĩ Phương làm việc ở đâu vậy?"
Y tá hỏi lại:
"Bác sĩ Phương?"
Phương Cảnh gật đầu, "Bác sĩ Phương Mộc Tĩnh."
"Cho hỏi ngài có đặt lịch trước với cô ấy không?"
Ông ta nhíu mày, nói:
"Không có, nhưng mà tôi là ba con bé, cô cứ nói với con bé như vậy."
Cô y tá bất ngờ. Ba?
"Vậy ngày đợi một chút."
Cô ấy đi tới một góc, gọi điện.
"Bác sĩ Phương, có một người đàn ông nói là ba cô tới tìm."
Cô ấy im lặng một chút, sau đó nói:
" Vâng ạ, vâng."
Cúp máy, cô y tá mang theo nụ cười, nói:
"Mời ngài đi theo tôi."
Phương Cảnh và mẹ Phương đi theo. Cô y tá thầm liếc bà ta. Lúc nãy ông ấy chỉ giới thiệu mình là ba, không nói người phụ nữ bên cạnh là mẹ Trưởng khoa?
Bệnh viện có đầy đủ các khoa, mỗi khoa là một dãy lầu, bởi vậy bệnh viện này rất lớn.
Dãy của cô nằm ở khá xa. Mỗi dãy đều có 4 tầng. 3 tầng phía dưới cho bệnh nhân, tầng trên cùng còn lại là nơi làm việc của Trưởng khoa, phó Trưởng khoa và trợ lí của hai người.
Cô y tá dẫn hai người lên tầng cao nhất, dừng lại ở phòng đầu tiên.
"Bác sĩ Phương ở đây." Sau đó cúi đầu rời đi.
Ông ta trước giờ chỉ biết cô là bác sĩ, còn có chức vị gì ông ta cũng không rõ.
Nhìn tấm bảng ở phía trên cánh cửa, ông ta thầm giật mình.
Phòng làm việc của Trưởng khoa? Chức vụ của cô lại lớn như vậy?
Lúc này ông ta mới thấy mình vô tâm đến nhường nào. Công việc của con gái mình cũng không rõ.
Mẹ Phương bên cạnh giật ông:
"Cô ta là Trưởng khoa sao?"
Lúc trước bà ta còn đi nói cô chỉ là một bác sĩ bình thường, không có gì đặc biệt, thua kém con gái bà ta, nhưng ai ngờ...
Phương Cảnh liếc bà ta, bà ta liền ngậm miệng.
Ông ta gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nói:
"Mời vào."
Đẩy cửa bước vào liền thấy phía sau bàn làm việc có một cô gái đang ngồi.
Cô mặc áo blouse trắng, khuôn mặt nghiêm túc, trên bàn đặt máy tính, tay đang lật quyển hồ sơ bệnh án.
"Ngọn gió nào đưa Phương tổng và Phương phu nhân đến đây vậy?"
Bà ta thầm nhìn cô, cảm thấy ý lạnh đột nhiên tăng vọt, vội đánh mắt đi.
Hừ!
"Tiểu Tĩnh, con có thể nhận Tâm Văn không?"
Cô cười lạnh, đóng hồ sơ lại, nhìn ông ta:
"Thứ nhất, bệnh viện còn rất nhiều bác sĩ, phía trên nhất định sẽ có người nhận cô ta, thứ hai, ông nghĩ tôi sẽ giúp con gái của người đã gián tiếp hại mẹ tôi?"
Ông ta đơ người, đáy lòng đột nhiên nhói lên, lúc lâu vẫn không nói được gì.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ, "Mời vào."
Trợ lí đi vào, thông báo:
"Trưởng khoa, 15 phút nữa có cuộc họp."
"Ừ." Cô gật đầu, cầm hồ sơ đứng dậy.
"Được rồi, hai người không cần ở đây nữa, chỗ của tôi không tiếp nổi hai người."
Đây là lời đuổi khách rõ ràng, ông ta gượng gạo, cùng với bà ta rời đi, trong lòng ẩm ẩn có chút hối hận.
Ông ta làm sao biết con mình lại là một vị quan to.
....
Hàm Duyệt An tới Hàn thị liền đụng phải Hàn Đông Đường đang đi thị sát xung quanh.
Cô ta tiến tới, trên mặt là nụ cười yếu ớt lại dịu dàng, khiến người khác si mê, đâm ra muốn bảo vệ sự yếu đuối đó.
" Đường ca..." Một tiếng kia làm mọi người dừng tay, bản tính tò mò nổi lên.
Hắn nhìn cô ta, trên mặt vẫn không lộ ra chút cảm xúc dư thừa.
"Về rồi sao?"
Đám người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không hiểu gì cả nhưng vẫn không dám nói chuyện, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Cô ta tiến lại gần hơn, lộ ra chút hờn giận nũng nịu:
"Anh không tới đón em."
Hắn nói:
"Lúc đó anh đang bận."
Hàm Duyệt An đột nhiên mỉm cười, bước tới ôm cánh tay hắn:
"Trưa nay anh ăn cơm cùng em nha, được không?"
Hắn nhanh chóng né khỏi tay cô ta, nhẹ cau mày không dễ phát hiện:
"Trưa nay anh bận đi ăn cùng bạn gái rồi."
Nếu lúc trước cô ta nghe hai chữ "bạn gái" sẽ cười lạnh khinh bỉ thì lúc này lại lộ ra vẻ không thể tin cùng sợ hãi.
Hắn thừa nhận!
Hắn vậy mà thừa nhận mình có bạn gái!
Cô ta cắn môi, lộ ra sự uất ức, đôi mắt ánh nước che đi sự độc ác.
"Em...vậy em không làm phiền hai người. Nhưng mà nếu có cơ hội, em muốn gặp cô ấy thử."
Để cô ta nhìn xem, rốt cuộc là con hồ ly tinh nào đã quyến rũ Đường ca của cô ta.
Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô ta, ánh mắt đó khiến cô ta đột nhiên hoảng hốt.
Hắn nhìn cô ta: "Đừng nói gì vượt quá thân phận, cũng đừng đem chuyện cũ ra nói, cô ấy mà hiểu lầm chuyện gì, thì người đầu tiên anh tìm sẽ là em."
Lát sau, hắn dẫn người rời đi, trước khi đi còn để lại một câu:
"Sau này đừng để anh nghe những lời như vậy nữa, nếu không thì đừng trách anh tại sao không nể tình."
Ý cảnh cáo kia, người không ngốc đều nghe ra.
Cô ta ngẩn người, lát sau mới nhớ đến những lời mình nói ở sân bay, trong lòng dâng lên từng trận gió lạnh, thổi vù vù vào xương cốt.
Vốn dĩ cô ta tranh điểm xinh đẹp đến để gặp hắn, Nhưng ai ngờ lại xuất hiện một màn như thế này. Cô ta không biết, khuôn mặt cô ta bây giờ, vừa tái vừa xanh, manh theo sự sợ hãi cùng ghen ghét.
Ai cũng nhìn về phía này làm cô ta xấu hổ vô cùng, nhăn mày quát họ, "Nhìn cái gì?!"