Phương Mộc Tĩnh thẩn thờ đi trên đường, bóng dáng dưới ánh đèn đường lại lộ ra vẻ cô đơn quạnh quẽ.
Ngoài đường xe chạy tấp nập, nhưng trong lòng cô lại là một khoảng vắng lặng.
Người đó, cuối cùng cũng không chịu được, bỏ rơi cô.
Người đó, cuối cùng cũng đánh mất lời hứa, vứt bỏ cô.
Trên đời này, rốt cuộc còn có thứ gì có thể tin tưởng?
Tình thân? Tình yêu?
Hai thứ đó, đều lần lượt vụt khỏi tầm tay của cô, đi xa về phía chân trời.
Lúc thấy hắn ở bệnh viện, thấy hắn ôm Hàm Duyệt An, cô chỉ nghĩ, sắp kết thúc rồi sao?
Cô muốn bước tới hỏi hắn, "Tại sao lại nói chia tay? Không phải đã hứa là không bao giờ từ bỏ cô rồi sao?"
Nhưng mà lúc đó cô mới biết mình mềm yếu thế nào, sợ hãi thế nào.
Sợ hắn nói rằng, hắn không còn yêu cô nữa, sợ hắn nói rằng, hắn chỉ muốn cùng cô chơi đùa một chút thôi.
Vì cô biết rằng, nếu cô hỏi, bọn họ vẫn không thể quay lại, lời chia tay đã nói ra, liệu có thể rút lại không?
Phương Mộc Tĩnh bỗng nhớ tới lời cô từng nói, nếu hắn muốn chia tay, cô sẽ không níu kéo.
Nhưng lúc chuyện đó thật sự xảy ra, cô mới biết mình mong cầu một lời giải thích từ hắn thế nào.
Thế nên, cô đợi, đợi hắn hỏi cô, đợi hắn nói ra lý do, nhưng đáp lại cô, chỉ có sự im lặng chết chóc, không một cuộc điện thoại, không một tin nhắn, có lẽ, hắn đang vui vẻ bên cạnh người đó, có lẽ, hắn đã lạnh lùng quên mất cô.
So ra thì, cô chẳng có duyên với chuyện tình cảm, người hứa với cô, không bao giờ tổn thương cô, cuối cùng lại đâm cô một nhát.
Người chữa lành vết thương cho cô, lại là người đem đến cho cô một vết thương khác, nặng hơn.
Nhưng bây giờ, cô không dám mong chờ ai lại chữa lành nó nữa.
Hai lần...
Hai lần, là đủ rồi.
Đôi mắt lấp lánh ánh nước dưới đôi mi dày, dường như không còn sống động nữa, màu sắc ảm đạm đi nhiều, giống như một bức tranh lạnh lẽo.
Khi định thần lại thì cô đã đứng trước quán rượu.
Cô siết chặt túi xách, hít sâu sau đó bước vào trong.
Cô không gọi món ăn, chỉ gọi rượu, chẳng mấy chốc, trên bàn đã ngập vỏ chai.
Cô cúi đầu, che đi ánh mắt, nhưng từng giọt nước mắt cứ rơi xuống, vỡ vụn trên mặt bàn đã nói lên tâm trạng hiện tại.
Phương Mộc Tĩnh không ngừng nốc rượu, bàn tay trượt trên màn hình, hình ảnh người đàn ông và cô gái ôm nhau tươi cười khiến trái tim cô thắt lại, cuối cùng nhịn không được nữa, ôm điện thoại bật khóc nức nở.
" Đông Đường...Đông...Đường..."
Bao nhiêu kí ức ùa về, từng giây từng phút bọn họ bên nhau, tuy không dài đằng đẵng như với Lý Hiển Chi, nhưng không hiểu sao, từng vẻ mặt, từng câu từng chữ cô lại nhớ rõ như thế.
......
" Kính coong! Kính coong!"
Cố Vạn Tinh nhắm mắt thở dài.
Sơ Ái cũng ngạc nhiên:
"Giờ này còn ai đến nhỉ?"
Cố Vạn Tinh đi ra cổng, vừa mở cửa liền có một vật thể đầy mùi rượu ập tới.
Anh giật mình, theo bản năng giơ tay đỡ lấy. Sau khi nhìn rõ khuôn mặt càng kinh ngạc hơn.
Khuôn mặt cô đỏ ửng, bóng tối và ánh sáng giao thoa, chiếu lên sự cô tịch.
Nhưng cô đã sớm mơ màng, chỉ lầm bầm nghe không rõ, anh nhíu mày, ôm lấy cô bước vào.
Sơ Ái ngồi trên sô pha, thấy anh ôm một cô gái tiến vào thì khó hiểu.
Cố Vạn Tinh thấy ánh mắt của cô ấy, liếm môi vội giải thích:
" Đây là...ừm...có thể xem là em gái đi, cô ấy đã có bạn trai rồi, đang trong thời kỳ nồng nhiệt, lúc nào cũng phát cẩu lương."
Sơ Ái mỉm cười, tiến lên đỡ cô:
"Tôi giúp anh."
"Không biết tại sao lại uống nhiều như thế."
Cứ như vừa chia tay bạn trai vậy!
Đặt cô xuống giường, quanh thân hai người cũng ám đầy mùi rượu.
Anh gỡ túi xách ra, sau đó là hộp quà, lại phát hiện hộp quà bị ôm cứng, khó khăn lắm mới lấy ra được.
Đây không phải là hộp quà lúc sáng sao?
Anh lắc đầu, định tiến lên tiếp thì bị Sơ Ái ngăn lại.
"Anh muốn làm gì?"
Cố Vạn Tinh ngẩn người:
"Thì...thay đồ."
"Anh xác định?"
Anh đột nhiên giật mình, sau đó lùi lại.
"Không...không..." Cơ thể con gái, sao có thể nhìn. Tên kia không giết hắn mới lạ.
Sơ Ái bật cười:
"Anh ra ngoài đi, để tôi thay giúp anh."
"À, được, cảm ơn em."
Anh ra ngoài, đóng cửa, sau đó thở phào.
Nghĩ nghĩ sau đó đánh lên tay một cái, mắng:
" Mày lúc nãy định làm gì? Hù chết người!"
Lát sau, Sơ Ái giúp cô thay một bộ đồ mới xong, liền tắt đèn ra ngoài. Thấy anh đứng ngoài cửa thì kinh ngạc:
"Sao anh chưa về phòng?"
Cố Vạn Tinh nhìn cô, khẽ cười:
"Xem có thể giúp gì cho em không?"
Anh định đi pha trà giải rượu, nhưng nghĩ lại, con nhóc đó say như vậy, cũng chẳng thể uống.
Ngày mai lại hỏi tội cô.
Sơ Ái nghe anh nói thì lắc đầu:
"Không cần đâu, xong rồi."
"Vậy tôi về phòng trước, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Trên giường, cô gái mở mắt, trong đó lấp lánh ý cười mơ màng, lại có nỗi buồn đang cố che giấu, lẩm bẩm:
" Sinh nhật vui vẻ."
......
" Đường ca, anh đừng uống nữa."
Giọng nói mềm dịu, lại có vẻ lo lắng, khuyên can.
Hàn Đông Đường ngước đầu, đôi mắt đỏ ngầu, ngập vẻ lạnh lẽo:
"Cút!"
Hàm Duyệt An cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, nhưng vẫn nói tiếp:
"Uống rượu không tốt, anh..."
"Tôi bảo cút!"
Hắn gầm lên, như con dã thú bị chọc giận, xung quanh ngập tràn sự tức giận và mất không chế.
Hàm Duyệt An kinh hoảng kêu một tiếng, vội chạy ra ngoài.
Tần Liên không biểu cảm nhìn cô ta:
"Hàm tiểu thư, cô vẫn là không nên vào trong."
Cô ta cắn môi, lộ vẻ ủy khuất:
" Vậy...tôi về trước."
Cô ta như không cam lòng, quay vào trong nhìn, vừa lúc, bên trong "ầm" một tiếng, tiếng loảng xoảng của vỏ chai và tiếng ngã của bàn ghế vang lên, cô ta giật mình, nước mắt rưng rưng, vội chạy đi.
Tần Liên nhìn bên trong, lắc đầu.
Lúc trước, lúc tổng giám đốc tức giận thì có Phương tiểu thư khuyên nhủ, cũng chỉ có cô ấy mới có thể khiến tổng giám đốc nghe lời.
Bây giờ không có cô ấy, mà ngược lại, tổng giám đốc vì cô ấy nên mới thành ra như vậy.
Đây...chắc là lần đầu cậu ta thấy hắn như vậy đi, ít nhất từ lúc cậu ấy đi theo hắn, chưa từng thấy hắn có bộ dáng này.
Nhưng mà nói thật, cậu ta lại không tin Phương tiểu thư là người như vậy, cậu ta thấy rõ sự quan tâm và yêu thương của cô ấy giành cho tổng giám đốc, nhưng việc đó, chính mắt cậu ta cũng thấy, không thể là giả được?
Nhưng không ai biết, có một số chuyện, thấy là vậy nhưng thực tế lại trái ngược.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, Hàn Đông Đường một thân hơi lảo đảo đi ra ngoài, giọng nói trầm khàn nhưng lại lạnh như hầm băng: