Sáng hôm sau, Phương Mộc Tĩnh thức dậy theo đồng hồ sinh lý. Mở mắt ra, không còn là căn phòng quen thuộc khiến cô ngẩn người, trong lòng dâng lên một cỗ đắng chát.
Cô thẩn thờ ngồi trên giường một lúc lâu, giống như người mất hồn, sau đó mới tỉnh hẳn, chậm rãi xuống giường vệ sinh cá nhân sau đó xuống lầu.
Sơ Ái đang chơi game, thấy cô xuống thì cười tươi, vứt máy chơi game chạy về phía cô:
"Tiểu Tĩnh dậy rồi à?"
Cô ấy rất thích cô nha, xinh đẹp lại dịu dàng, nói chuyện vui vẻ, ai mà chẳng thích.
Cố Vạn Tinh đang xem TV cũng nhìn cô, sau đó đứng dậy:
"Ăn sáng thôi."
Trên bàn ăn, tiếng bát đũa va vào nhau kêu keng keng, thỉnh thoảng còn có tiếng nói của Sơ Ái.
Cố Vạn Tinh trầm mặc:
"Tối qua đã nói rõ rồi?"
Tay cô hơi ngừng lại, mỉm cười yếu ớt gật đầu.
Anh thở dài, an ủi cô:
"Không cần buồn, sau này sẽ có người tốt hơn thôi."
Cố Vạn Tinh nói vậy, nhưng thật ra chính mình cũng không tin, còn sao?
Nhưng Phương Mộc Tĩnh lại lắc đầu, ánh mắt mông lung, như xuyên qua thời không.
"Em...không cách nào yêu người khác nữa."
Cô đau lắm...
Cô cũng rất sợ rồi...
Vả lại, dù chia tay nhưng trong lòng cô, không ai tốt hơn Hàn Đông Đường cả...
Từng ký ức, từng sự quan tâm chăm sóc dịu dàng của hắn, cô không cách nào quên được.
Dịu dàng thấm vào xương tủy, âu yếm hòa vào huyết mạch, tất cả đều đang dày vò cô từng phút từng giây, dù mạnh miệng nói hận, nhưng nếu không còn yêu, thì lấy đâu ra hận?
Sơ Ái luôn vui vẻ cũng trầm mặc, lát sau cô ấy nở nụ cười, cầm tay cô:
"Không sao, sau này tôi lấy cô."
Cố Vạn Tinh sặc nước bọt, trừng mắt nhìn cô ấy, ý tứ cảnh cáo.
Ngay cả Phương Mộc Tĩnh cũng sững người, sau đó bật cười, u ám tan đi: