Từ ngày đó, ta luôn giữ khoảng cách với Tống Y Xuyên,cũng không muốn gặp lại hắn.
Hắn như phát điên, cầu xin ta trả lời hắn, cực kỳ giống chó con bị người vứt bỏ.
“Tỷ tỷ, tỷ để ý đến ta được không? Ta làm gì sai sao? Ta có thể sửa, chỉ cần nàng để ý tới ta!”
Nhưng ta quyết tâm không muốn tha thứ, không nói với hắn câu nào, cho dù hắn quỳ gối trước mặt ta, cầu xin ta thương xót hắn.
Tuy nhiên, ta không đối chất với hắn, bởi vì ta hiểu rằng dù có tra hỏi hắn cũng không thể thay đổi điều gì.
Ta vẫn còn nhớ rõ ngày đó từ hoàng cung trở về, phụ thân cúi đầu thở dài, không đành lòng nhìn ta, nương thì gắt gao ôm ta không ngừng rơi lệ.
“Nữ nhi đáng thương của ta, sao con lại gặp phải chuyện này? Sau này con phải gặp mặt người khác như nào đây?”
“Những lời đồn đại đó còn đáng sợ hơn cả dã thú hay cung tên, nương chỉ sợ con sẽ không chịu nổi.”
Ta rất muốn an ủi nương nhưng ta lại không biết nên nói thế nào.
Vốn dĩ ta không sai, sai chính là chén rượu kia, là người trốn ở phía sau hủy hoại ta.
Sai chính là người đời đã bóp méo bản chất nữ tử.
Không ai quan tâm sự thật là gì.
Chỉ vì danh dự trinh khiết của nữ nhân còn quan trọng hơn cả tính mạng.
Cho dù ngươi là người bị hại, cũng sẽ không có người đồng tình thương hại ngươi, bọn họ chỉ biết phỉ nhổ, chửi bới từng lời nói và hành động của ngươi, từ đó khinh bỉ tất cả mọi thứ về ngươi, phê phán ngươi vô dụng.
Vì vậy, khi Tống Y Xuyên giúp ta khôi phục lại danh tiếng, ta thực sự rất coi trọng hắn.
Nhưng khi ta biết hắn là người đó, ta ghét hắn đến tận xương tủy.
Hắn âm thầm hành động, lừa gạt ta, cũng bởi vì sự ích kỷ của hắn, không tiếc hủy đi sự trong sạch và danh dự của ta.
Cho dù hắn cố gắng bày tỏ tấm lòng với ta, nói cho ta biết hắn thích ta bao nhiêu.
Trái tim ta cũng không chút gợn sóng.
Dường như Tống Y Xuyên đoán được tại sao ta lại như vậy, hắn quỳ trước cửa phòng ta.
Bây giờ đang là mùa đông giá rét, trong thành vừa mới có một trận tuyết rơi, gió lạnh xâm nhập vào da thịt.
Hắn quỳ thẳng tắp, tuyết rơi dày chôn vùi cả người hắn, hắn cũng không nhúc nhích.
“Tỷ tỷ, ta sai rồi, ta biết nàng rất giận ta, ta không cầu nàng có thể tha thứ, nếu có thể, ta tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt tỷ.”
“Một năm trước trong cung yến, lần đầu tiên ta nhìn thấy tỷ tỷ đã không thể quên, nhưng nàng lại là Thái tử phi, chúng ta căn bản không có khả năng, ta cũng cố gắng khắc chế chính mình, nhưng càng muốn quên lại càng làm không được, suốt một năm, ta đã luôn giữ tâm tư với tỷ.”
“Cho nên sau đó ta sinh ra tà niệm, ta muốn chiếm tỷ tỷ làm của riêng, cho dù biết sau đó tỷ sẽ tức giận nhưng ta không muốn mất tỷ.”
“Tỷ tỷ, tỷ oán hận ta, ta biết hiện tại nói cái gì cũng đã muộn, ta chỉ hy vọng nàng đừng tức giận mà làm hại thân thể, là ta tội đáng muôn chết, ta không đáng để tỷ tỷ tức giận.”
Ta ngồi trong tẩm điện, chưa từng mở cửa.
Nhưng Hạnh Nhi lại rất lo lắng.
“Nương nương, điện hạ vẫn là Tam hoàng tử, nếu việc này lưu truyền ra ngoài, chỉ sợ——”
Cuối cùng, ta phất tay: “Vậy ngươi bảo hắn trở về đi, nói ta không tức giận, chỉ là không muốn nhìn thấy hắn nữa. Nếu hắn thật sự muốn tốt cho ta thì đừng quỳ nữa.”
Ta không thể thay đổi hiện thực rằng ta và hắn là phu thê nhưng ta có thể quyết định lòng tự trọng và tự do sau này.
Chỉ cần không có tình yêu sẽ không cần trao đi sự chân thành.
Chỉ có vô tâm, vô tình mới khiến bản thân trở nên mạnh mẽ.
Không bao giờ bị tổn thương bởi bất cứ ai, không bao giờ bị mắc bẫy của người khác.
9
Tống Y Xuyên thật sự không xuất hiện nữa, một mình ta cũng nhàn nhã tự do.
Mặc dù nhiều lần ta có thể cảm thấy hắn ở bên cạnh, nhưng chỉ đứng trong góc rồi lặng lẽ rời đi.
Cho đến một tháng sau, khi ta đang dùng bữa tối, đột nhiên ta cảm thấy buồn nôn một cách khó hiểu rồi nôn hết ra ngoài.
Hạnh Nhi lập tức đi mời thái y, nào ngờ sau khi thái y bắt mạch cho ta xong, lại nói một câu chúc mừng.
“Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương.”
“Ngài có hỷ rồi!”
Ta chợt sửng sốt, không biết làm sao, cả người đều ngây ra.
Ta - vậy mà có thai?
Tống Y Xuyên không biết từ đâu nhảy ra, vẻ mặt hắn còn khiếp sợ hơn cả ta.
Hắn hỏi đi hỏi lại mấy lần có thật hay không, cho đến khi thái y liên tục gật đầu, hắn mới trợn to hai mắt nhìn ta.
Con ngươi của hắn sáng ngời, vẻ mặt anh tuấn không nói nên lời, mừng rỡ như điên.
“Tỷ tỷ, chúng ta có hài tử rồi, ta thực sự quá vui!”
Lập tức lại lộ ra vẻ oan ức, gần như khẩn cầu.
“Tỷ tỷ, để ta chăm sóc tỷ và hài tử, được không?”
“Ta biết ta đáng chết nhưng hài tử vô tội, con cần ta. Tỷ tỷ, tỷ đồng ý với ta, được không?”
Hạnh Nhi cũng thay hắn cầu tình: “Nương nương ngài đồng ý đi, điện hạ đã biết sai rồi, nương nương cũng không muốn để cho tiểu thế tử sau khi sinh ra không có cha, không phải sao?”
Ta vẫn trong trạng thái choáng váng, không cách nào tưởng tượng, trong bụng đã mang một sinh mệnh nhỏ bé.
Thế nên bất giác khóe miệng đã nở một nụ cười.
Cuối cùng vì hài tử, ta gật gật đầu, Tống Y Xuyên cao hứng ôm ta lên, Hạnh Nhi nhắc nhở cẩn thận, hắn mới bỏ ta xuống.
Từ sau khi có thai, Tống Y Xuyên càng che chở ta hơn.
Sợ ta đi đường ngã, hắn lập tức để cho mười mấy nha hoàn bà tử đi theo ta.
Sợ ta nghén ăn, hắn liền tìm đến đầu bếp nổi tiếng nhất các châu làm bữa cho ta.
Sợ ta ở trong phủ không có thú vui, hắn sai người mời gánh hát tốt nhất trong kinh đến cho ta giải sầu.
Nhiều lần, hắn ở bên cạnh ta, nhẹ nhàng tựa đầu vào bụng ta, lặng lẽ lắng nghe động tĩnh của thai nhi.
Ngày hôm đó, hắn mỉm cười hỏi ta: “Tỷ tỷ, tỷ muốn con của chúng ta là con trai hay con gái.”
“Thực sự tò mò quá.”
Ta nhìn vào mắt hắn, một lát sau, nhẹ nhàng cười cười.
“Ta không quan tâm hài tử là nam hay nữ, ta chỉ cầu con cả đời hạnh phúc, sống vô lo vô nghĩ.”
“Vây điện hạ thích con trai hay con gái?”
Hắn hơi sửng sốt, sau đó cũng cười.
“Ta đều thích, nếu là nữ nhi, chắc chắn cũng đẹp như tỷ tỷ. Nếu là nam hài, ta sẽ tự mình dạy hắn đọc sách tập võ, tỷ tỷ cảm thấy thế nào?”
“Tỷ tỷ yên tâm, ta sẽ dùng sinh mệnh của ta bảo vệ hài tử cả đời.”
Chín tháng sau, vào ngày ta sinh con, đã trải qua ba ngày mưa liên tiếp.
Có lẽ trong thời gian mang thai, ta được bổ sung dinh dưỡng quá mức, dẫn đến thai nhi quá lớn và khó sinh.
Mặc dù ta dùng hết toàn lực, nhưng vẫn sinh không được, bà đỡ nói, nếu là tốn thời gian quá lâu, chỉ sợ ta kiệt sức, có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Khi đó ta còn tỉnh táo, chỉ nghe thái y hỏi Tống Y Xuyên là giữ lớn hay giữ nhỏ.
Tống Y Xuyên tức giận hét lên.
“Nếu không giữ được mẹ con các nàng, bổn điện hạ muốn các ngươi chôn cùng!”
Sau đó, ta mơ mơ màng màng ngất xỉu, về sau ta mới biết những điều này.
Ngày đó, Tống Y Xuyên mặc kệ mưa lớn, cố chấp đến Chùa Tương Quốc cầu phúc cho ta và hài tử.
Trước chùa có chín mươi chín bậc thang, hắn đi một bước lạy một bước.
Trên đầu sấm chớp, mưa to trút xuống nhưng hắn không quan tâm, cả người chìm đắm trong mưa lớn.
Đầy thành kính, một lòng cầu bình an.
Không biết có phải may mắn của ta hay do tấm lòng của hắn thật sự cảm động trời cao.
Nửa đêm, một tiếng khóc trong trẻo vang vọng khắp chân trời.