Đại sự diễn ra tại buổi thưởng mai trong cung cũng nhanh chóng kết thúc mà đi vào dĩ vãng. Tuyết Mai Phu Nhân xuất hiện đích thân giải thích với Lã Diên Mục, nhưng chỉ là lời giải thích đối với mình hắn, tuyệt nhiên không đả động tới Dung Nhi Vân. Mọi sự vốn đã biết từ trước, nàng cũng không ôm trong lòng hy vọng, cứ như vậy mà tùy tiện cho qua.
“Sau chuyện này mới là đại sự chân chính.”
Dung Châu Ngạn thấy nàng có vẻ ủ rũ trong ánh mắt, dáng vẻ mệt mỏi mà quan tâm:
“Vương Phi có chuyện trong lòng?”
“Không tính là có chuyện. Là nhớ đến có chuyện vui sắp sảy ra, trong lòng không tránh được mà suy nghĩ nhiều một chút.”
“Chuyện vui sao? Sao em thấy người lại không giống như vậy?”
Dung Châu Ngạn theo nàng mới chưa đầy một tháng vậy mà tâm tình có vẻ tương thông. Bất cứ chuyện gì, chỉ cần nàng biểu hiện bằng ánh mắt cũng đủ khiến nàng ta hiểu được ý tứ ngay trong đó. Loại thần giao cách cảm này, cả đời kiếp trước nàng đối với Phú Nga cũng không ăn ý được như vậy.
“Tiểu Ngạn! Hôm nay thời tiết như thế nào?”
Hôm nay là ngày rằm trong tháng, cũng vừa vặn là ngày trăng thanh gió mát, trời cao mây trắng thích hợp vô cùng với việc dạo phố rong chơi.
“Vương Phi! Thời tiết rất tốt! Nếu như người muốn ra ngoài, có cần nói trước một tiếng với Vương gia?”
Trái với Dung Châu Ngạn có phần tùy hứng giống như nàng, Phú Nga lại biểu hiện hoàn thành người hầu cận đáng giá. Bất kỳ chuyện gì cũng lo lắng cho nàng đầu tiên, cũng đặt địa vị Vương Phi nàng đang ngồi cao quá đỉnh đầu.
“Tiểu Ngạn! Em đến thư phòng của Vương Gia thông báo một tiếng. Cứ nói là ta muốn ra ngoài đi dạo, sẽ quay về sớm.”
Dung Nhi Vân có chuyện cần ra ngoài, đây không phải xin phép, chỉ là thông báo. Dù sao cuộc hôn nhân giữa hai người chỉ dừng lại trên danh nghĩa. Nàng có đối xử tối với hắn nhiều hơn một chút, quan tâm nhiều hơn một chút cũng là vì cái người mang tên Lã Diên Mục của kiếp trước, không kiên quan đến Kim Thiết Vương máu lạnh vô tình hiện tại.
Bên ngoài thành Vạn Úy cách 50 dặm về hướng nam có một gian rừng trúc lớn. Xuân bay trong gió, trúc xanh đọng tiếng cười – là nơi dành cho việc tản bộ hôm nay.
Đám thi sĩ cao nhân học tập trung từ sớm. Người đọc sách, kẻ gẩy đàn, người phê bình văn soạn. Tất cả đều náo nhiệt rộn rã mang màu sắc tri thức khác hẳn cuộc thưởng mai giả tạo cùng mưu đồ hiện trong ánh mắt. Nơi đây không có mấy người biết nàng, cho dù có biết cũng chỉ nhanh chóng muốn tránh mặt làm ngơ.
Trước khi kết hôn với Lã Diên Mục nàng thường theo chân Lã Sử Hoành đến những nơi như thế này. Không phải bản thân biết ngâm thơ đối ẩm, chỉ là mang tiếng thanh mai trúc mã, lại được nhắm tới thế lực phía sau, hiển nhiên Lã Sử Hoành đối nàng sẽ ân cần tạo dựng hắc tiếng.
“Vị cô nương này, không phải lần đầu tiên đến đây đấy chứ?”
Xung quanh ồn ào nói chuyện, nhưng chỉ có duy nhất một cuộc nói chuyện khiến Dung Nhi Vân để tâm quan sát.
Ở phía gần bên, một vị ‘công tử’ mặt hoa da phấn, bẽn lẽn nhỏ nhắn nép người trong nam trang rộng quá thân thể đang bị đám công tử thực thụ bao lấy.
Vị ‘công tử’ khi nét mặt sợ hãi lùi về phía sau liên tục lắc đầu làm hiệu xa lánh:
“Không! Không! Không phải…cô nương! Ta…đến đây…ta là nam…nhân.”
“Vậy sao? Trên đời này cũng có nam nhân nhỏ bé như vậy sao?”
Một kẻ cao lớn mang dáng vẻ thư sinh áp sát “công tử’ kia mà chèn ép. Hắn đưa tay khẽ nâng cằm đối mặt:
“Ta chưa thấy nam nhân nào thú vị như vậy! Có thể…cùng ta trải qua một đêm nồng chắc hẳn mới nhận đúng giá trị.”
Đám người xung quanh cũng liên tục bao lấy hả hê châm chọc:
“Nam nhân này, ta cũng muốn!”
“Nhưng phải nhường Cao công tử trước. Ta xếp hàng sau cũng không tính là thiệt thòi.”
“Cuội đối thơ này do Cao công tử mở. Công tử nhìn trúng ngươi cũng coi như nhà ngươi phúc phận 3 đời tu mới đủ. Còn giương mắt ếch không biết cảm tạ?”
Vừa nói, một tên trong đám ấy ghì cổ người kia xuống. Thân hình nhỏ bé bị coi thường đến mức không thể đứng vững trên hai chân mà lảo đảo lăn dài trên mặt đất.
Nhưng trái với thân thể, thái độ lại vô cùng quyết liệt, đôi mắt hung bạo nhìn thẳng tên Cao công tử kia:
“Chuyện ngày hôm nay, nhất định băm ngươi thành 4 phần. Đại Mãn có luật lệ, há để những kẻ vô sỉ cầm sách nói chuyện trị dân?”
Dung Châu Ngạn đứng hầu bên cạnh vừa thấy lạ cũng vừa thấy quen mắt vị ‘công tử’ kia càng thêm khó hiểu:
“Đó là người quen của Vương Phi sao?”
“Không! Đó là muội muội ta, Dung Nguyên Thuần!”
Dung Nguyên Thuần từ nhỏ đã sống tại nhà đại bá phụ theo học kinh doanh nối nghiệp Dung Gia. Cả kiếp trước đến kiếp này, số lần hai người gặp mặt không đếm đủ trên bàn tay, mối quan hệ cũng không thể nói rõ ràng là thân thiết hay xa cách. Chỉ biết rằng, trong kiếp trước, cũng chính tại nơi này, vị tiểu muội kia đã bắt đầu một đoạn tình ái khiến Lã Sử Hoành sau khi lên ngôi Vương gộp cả huyết tội tru di Dung tộc.
Kiếp này, Dung Nhi Vân nhất định không để đoạn tình ái kia kéo dài quá lâu, cũng nhất định giúp vị muội muội này một đao cắt đứt.
Dung Nguyên Thuần bị đám người vây quanh chế giễu hết một lượt, nhưng người lo lắng lại không phải nàng.
“Vương phi! Chuyện đó…chúng ta có…làm gì đây? Người không…định…”
Dung Nhi Vân không vội. Trong kiếp trước, không có thông tin mọi chuyện biến thành không thể xử lý được. Sau buổi thi thơ này, ngoại trừ trên mặt cùng cánh tay xuất hiện vài vết bầm thì không có gì đáng nói. Hơn nữa, nhân vật chính hôm nay không phải nàng, nếu bây giờ bản thân xuất hiện không biết chừng về sau còn khó giải quyết hơn thế nữa.
“Mấy người dừng tay được rồi đấy!”
Quả nhiên như dự liệu. Một nam nhân phong thái trác tuyệt xuất hiện, hương trúc mai bao phủ ngợp trời. Ánh mắt cử chỉ, giọng nói vừa ôn hòa vừa cẩn trọng nặng giá:
“Cả đám ngươi không biết tốt xấu dám ức hiếp một tiểu bằng hữu? Các ngươi cảm thấy bản thân sống quá lâu rồi sao?”
Giọng nói trầm đều nhưng ngữ khí toát ra khiến người nghe không thể chịu được sức nặng.
Hắn bỏ qua đám đông, ném cho đám người co rụt một góc, nhẹ nhàng hướng đến Dung Nguyên Thuần đỡ dậy. Cử chỉ hỏi han đích thực của quân tử thanh liêm:
“Vị tiểu huynh đệ này không sao chứ?”
Dung Nguyên Thuần bị cảm kích đến mức cứng đờ không rời ánh mắt khỏi gương mặt mê sắc:
“Ta…ta…ta không…sao. Bị hoảng…hoảng một chút.”
Dung Nhi Vân cười lạnh. Đúng là gương mặt yêu nghiệt. Nếu như không phải nàng biết thứ đang diễn ra thì chính nàng cũng muốn dán mặt vào sự tuyệt sắc kia, chết chìm trong nam nhân tuấn mỹ.
“Vương Phi! Người có vẻ rất thích cái đẹp.”
“Đẹp thì có ai không thích?”
Nhưng không!
Giọng nói này? Giọng điệu lạnh lẽo, cả người cũng muốn đóng băng theo ngôn từ? Thần trí lảo đảo muốn suy sụp.
Chẳng lẽ nào…
Lã Diên Mục? Hắn đến đây từ khi nào vậy? Hắn lại đứng sau nàng từ khi nào nàng không biết? Hắn đã nhìn thấy mọi chuyện? Cũng thấy nàng sút chết mê vì gương mặt tuấn mỹ kia?
Lã Diên Mục đeo mặt nạ che đi phần ghê rợn trong ánh mắt người nhìn. Nhưng cũng che đi cả nội tâm vặn vẹo muốn thỏa đáng giết chóc.
Nếu không phải thế thì chẳng có nguyên nhân nào khiến Lã Diên Mục kiếp trước thuần thục trở thành con chó trung thành cho Lã Sử Hoành. Một con chó biến người sống thành xác ướp, biến kẻ đã chết thành ma quỷ oan hồn, biến kẻ chết dở sống dở thành lưỡi đao tàn sát.