Lộc Chính Thanh gắt gao nhìn bạn tốt ngày xưa, thanh âm khàn khàn nói: "Ông nói - - ông là bởi vì trả thù tôi, cho nên mới đẩy An An của tôi xuống nước."
Ông vốn đã đứng lên, thân thể lắc lư hai cái, suy sụp ngồi ở mép giường bệnh, mờ mịt nhìn hai tay của mình.
Tất cả -
Tất cả là vì ông?
Cho nên An An của ông mới phải chịu đựng tất cả những chuyện kinh khủng này?
Ông là thủ phạm của mọi chuyện?
Lão Vu bị bảo vệ chế trụ cũng không hề tỏ ra kiêng dè, ông ta vốn muốn trả thù vợ Lộc Chính Thanh, nhưng người trưởng thành dù sao cũng không dễ ra tay bằng đứa nhỏ, cuối cùng ông ta lựa chọn con trai Lộc Chính Thanh.
Đúng, hài tử nhỏ tuổi là vô tội, muốn trách thì trách nó lại là nhi tử của Lộc Chính Thanh, cho nên nó xứng đáng gánh chịu tất cả.
Thời điểm ông ta đem đứa nhỏ đứng ở bờ sông đẩy mạnh vào trong nước, cũng không có một chút do dự, thậm chí còn cảm thấy vui sướng mãn nguyện.
Cho dù là đứa nhỏ này cũng từng nhu thuận gọi ông ta là bá bá.
Nhưng như vậy thì có làm sao?
Ninh Ninh của ông ta sắp mất cha rồi.
Lộc Chính Thanh nên trả lại thứ gì đó, không phải sao? Lộc Chính Thanh không có ở đây, vậy thì Lộc Dư An thay cha nó trả lại món nợ này cho nhà bọn họ.
Cha nợ con trả là lẽ đương nhiên.
Mà vào lúc này ông ta mới ý thức được, Lộc Chính Thanh từ đầu tới cuối cũng không biết điểm này.
Ông ta hiểu rõ đây chính là cách trả thù tốt nhất đối với Lộc Chính Thanh. Ông ta ác độc nhìn Lộc Chính Thanh nhẹ nhàng vui vẻ thống khoái nói: "Lộc Chính Thanh, tự tay hủy gia đình của mình cảm giác thế nào?"
"Đây chính là báo ứng cho sự phản bội của ông. Hơn nữa ông biết không - - "Người đàn ông rốt cục đem tất cả nói ra, ông ta gần như tàn nhẫn nhìn Lộc Chính Thanh nói:" Từ khi ông tìm con trai út của mình về, tất cả tài liệu của nó, quá khứ đã trải qua, tính cách, phẩm tính, tôi đều động tay động chân."
Thành kiến đã được tạo ra ngay từ đầu.
"Là thư ký Đỗ. "Lúc này Lộc Chính Thanh rốt cục hiểu được, thống khổ nhắm mắt lại," Hắn là người của ông."
Có lẽ là một lần như có như không thêm mắm dặm muối, có lẽ là đối với một hồi tranh chấp những chi tiết nhỏ bé không đáng kể được che dấu, nhưng tích lũy tháng ngày dài lại làm cho phụ tử hai người đi vào đường cùng.
Ông ta đối với đứa nhỏ bị ông ta tự tay đẩy xuống nước, sau đó lại trở về uy hiếp Ninh Ninh của mình tràn ngập ác ý, dựa vào cái gì Lộc Chính Thanh lại có một người con hiếu thảo nữa chứ?
Cho nên ông ta để cho trưởng tử tận hết sức lực phá hư quan hệ cha con bọn họ.
Sau khi Lộc Dư An bị Lộc Chính Thanh cưỡng chế chuyển lớp, ông ta biết mình đã thành công.
Ông ta thậm chí tràn đầy ác ý giày vò Lộc Dư An, đem Lộc Dư An chuyển đến lớp kém cỏi nhất toàn khối, để thỏa mãn ý niệm ác độc nhất trong lòng ông ta.
Lộc Chính Thanh thắng được sự nghiệp thì thế nào? Ông ta không phải ngay cả con của mình cũng không bảo vệ được sao?
Rốt cục ông ta giống như là nhớ tới cái gì, trào phúng nhìn người thất bại trước mắt, nhìn thần sắc chán chường của Lộc Chính Thanh, làm cho đáy lòng ông ta dâng lên khoái ý cực lớn, ông ta muốn đem bí mật cuối cùng nói ra, chờ Lộc Chính Thanh biết bí mật này, nhất định sẽ hoàn toàn sụp đổ:
"Đúng rồi -- có lẽ ông còn chưa biết -- ngay cả lý do ông nằm viện cũng là bởi vì thuốc của ông bị thay, mà Ninh Ninh --" Trong mắt người đàn ông có một tia vặn vẹo.
"Ninh Ninh là con trai của ông. "Lộc Chính Thanh khàn khàn ngẩng đầu nói, trong mắt ông như là đã không có bất kỳ ánh sáng nào, chỉ còn lại có một mảnh tĩnh mịch.
Nụ cười tràn ngập ác ý của Lão Vu cứng đờ, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lộc Chính Thanh.
Ngay cả Lộc Dư An cũng không nhịn được nhìn về phía Lộc Chính Thanh.
Lộc Chính Thanh đã sớm biết Lộc Dữ Ninh là con trai của lão Vu?
"Không thể nào -- làm sao ông có thể biết được?" - Lão Vu khó có thể tin phản bác.
Lộc Chính Thanh lúc này trong mắt một mảnh tĩnh mịch, ông không có trả lời, cũng đã không có tâm lực trả lời.
Khi đến cô nhi viện, ông liếc mắt một cái liền nhận ra đứa bé trong cô nhi viện kia là con trai của bạn tốt. Phòng làm việc của bạn tốt đặt ảnh chụp đứa bé này, mà đứa bé này cùng An An nhà ông tuổi xấp xỉ, cho nên ông nhớ đặc biệt rõ ràng.
Cơ hồ là không có do dự, ông đem đứa nhỏ này mang về nhà, đem hết tâm lực bồi dưỡng, để bù đắp những thua thiệt của bạn mình.
Không nghĩ tới kết quả toàn bộ trở thành vũ khí sắc bén để người khác tổn thương hài tử của mình.
Cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra.
Loảng xoảng một tiếng, Lộc Dữ Ninh cơ hồ là chết lặng đẩy cửa đi vào, bị cảnh sát mang đi hỏi, sau khi xác nhận y cũng không có tham dự vào toàn bộ sự kiện, y được thả ra, y trước tiên chạy tới bệnh viện, lại nghe được những lời này.
Y nhìn nam nhân khuôn mặt bị thiêu hủy vặn vẹo trước mắt lắc đầu thống khổ nói: "Không -- không có khả năng -- ông làm sao có thể là ba của tôi đây?"
Cho dù là lúc Lộc Dữ Ninh nản lòng thoái chí nhất, cho tới bây giờ y cũng chưa từng nghi ngờ vị trí làm cha của Lộc Chính Thanh, trong lòng y so với cha ruột đã sớm không nhớ ra bộ dáng, Lộc Chính Thanh mới là cha của y.
"Ninh Ninh... ta mới là ba của con! Ninh Ninh..."Người đàn ông như bị lời nói của Lộc Dữ Ninh kích thích, giãy dụa đi về phía Lộc Dữ Ninh. Để tránh kế hoạch bị lộ, ông ta còn chưa nhận Lộc Dữ Ninh, nhưng ông ta thật không ngờ bọn họ lại nhận nhau trong trường hợp này, càng không ngờ thái độ của Lộc Dữ Ninh.
Lộc Dữ Ninh bị nam nhân khuôn mặt bị hủy làm cho sợ hãi, y cơ hồ là theo bản năng muốn trốn về phía sau Lộc Chính Thanh.
Nhưng Lộc Chính Thanh trước kia vẫn luôn là người bảo vệ y, lại không chút do dự gần như chán ghét đẩy y ra.
Lộc Dữ Ninh sững sờ nhìn Lộc Chính Thanh: "Ba - -" Y giống như ý thức được điều gì đó.
Lộc Chính Thanh cả người run lên, cười tự giễu, lập tức chán nản nói: "Ta không xứng làm ba của cậu."
Ông chỉ cần vừa nghĩ tới nhiều năm ở chung như vậy đều là âm mưu trăm phương ngàn kế của người khác, ông sẽ không còn cách nào đem Lộc Dữ Ninh coi như con ruột mà không có một chút hận ý nào.
Lộc Dữ Ninh cả người run lên, gần như tuyệt vọng nhìn về phía Lộc Vọng Bắc.
Mà người anh trai vẫn luôn bảo vệ y, vĩnh viễn ôn nhu, lại tái nhợt nói: "Dữ Ninh, anh hỏi em, có phải đã sớm có người đến liên lạc với em, nói cho em biết thân thế của em rồi không?"
Lộc Dữ Ninh giật giật miệng nhưng không thể cãi lại. ấp úng: "Em - - Em- -" Y chỉ là không biết nên giải thích như thế nào.
"Tốt, chuyện này không tính, như vậy vì cái gì em biết thư ký Đỗ thay đổi thuốc của ba lại không nói?"Lộc Vọng Bắc trong mắt là thật sâu thất vọng, anh cũng không thể tin được đây là sự tình đệ đệ anh chăm sóc hơn mười năm có thể làm ra.
"Em... em... em không biết. Đại ca nói, bác sĩ nói như thế. "Lộc Dữ Ninh hoảng hốt giải thích, y thật không ngờ anh trai làm sao biết chuyện này.
"Vì sao lại đem thuốc ba đã bị đổi đi lại đổi trở về?"Lộc Vọng Bắc nói trúng tim đen. Anh nhận được hai phần báo cáo, thuốc trong kho đã được thay đổi, mà thuốc đã mở ra quả thật bình thường, nhìn thấy báo cáo trước sau không giống nhau, anh mới hiểu được Lộc Dữ Ninh đã làm cái gì.
Anh chỉ cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, hành vi bịt tai trộm chuông như vậy, Lộc Dữ Ninh chẳng qua là đang lừa gạt mình mà thôi, rõ ràng đã ý thức được không thích hợp, nhưng vẫn cố chấp chỉ tin tưởng điều mình muốn tin tưởng, tự cho là đúng duy trì cuộc sống bình thường của y.
Cũng chính bởi vì Lộc Dữ Ninh đổi thuốc, cho nên lúc Lộc Chính Thanh phát bệnh cũng không nghiêm trọng.
"Em --" Lộc Dữ Ninh nhìn ánh mắt thất vọng của Lộc Vọng Bắc, rốt cục không giải thích được nữa, chán nản chôn chân trên mặt đất.
Y muốn giải thích, không phải như vậy, y sẽ không nghĩ như vậy.
Nhưng lời muốn giải thích lại nói không nên lời.
"Dữ Ninh, em đã không còn là một đứa trẻ. Em không thể vĩnh viễn không phải chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm. "Lộc Vọng Bắc nhắm mắt lại, mở mắt ra lần nữa, trong lòng anh đã quyết định, bọn họ từ đầu đến cuối đều là kẻ thất bại, hóa ra bọn họ chưa từng nhìn rõ Dữ Ninh, cũng chưa từng nhìn rõ Dư An," Dữ Ninh, từ nay về sau anh cũng không còn là anh trai của em nữa."
Sau khi biết thủ phạm đã hủy hoại cả nhà bọn họ, sau khi biết tất cả, anh không còn cách nào coi Dữ Ninh là em trai.
Ngay cả anh cũng hận chính bản thân mình.
Anh ý thức được cái gọi là mười mấy năm thống khổ của anh so với những thứ Dư An đã trải qua chẳng là gì cả.
Là Dư An thay anh chịu đựng tất cả, anh thậm chí còn sống dưới sự che chở được tạo nên bởi máu thịt của Dư An.
Lộc Vọng Bắc thậm chí không để ý tới cái chân bị thương của mình, anh run rẩy nhìn về phía Lộc Dư An.
Mà giờ phút này, Lộc Chính Thanh rốt cục ý thức được nguyên nhân An An mình đầy thương tích máu chảy đầm đìa dĩ nhiên toàn bộ đến từ ông.
Nguồn gốc vận mệnh bất hạnh của Dư An là bắt nguồn từ họ Lộc của ông.
Chỉ vì Dư An là con trai của ông.
Ông là người mang đến cho Dư An toàn bộ mưa gió trong cuộc đời.
Là người hại chết Mộ Thanh. Ông nên đi gặp Mộ Thanh như thế nào? Mộ Thanh nhất định sẽ không tha thứ cho người chồng tồi tệ cực độ này.
"An An, là ba không xứng đáng với con. "Lộc Chính Thanh hoảng hốt đi tới trước mặt Lộc Dư An, vươn tay muốn xoa tóc An An giống như khi còn bé.
Nhưng ông chỉ vừa vươn tay ra, Lộc Dư An lại lạnh lùng mà xa cách né tránh.
"An An, ba chỉ chọn con, ba chỉ cần con. Nếu con chịu tha thứ cho ba, ba làm cái gì cũng được. "Lộc Chính Thanh không để ý việc Lộc Dư An né tránh, lại càng cẩn thận từng li từng tí, ngược lại sợ Lộc Dư An mất hứng, lui về phía sau một bước gần như điên cuồng nói:" Đúng vậy, con vẫn coi ba là ba, bằng không sao con lại chạy tới cứu ba chứ?"
Mạc Nhân Tuyết lại nhíu mày ngăn trước mặt Lộc Dư An, anh cảm giác Lộc Chính Thanh có chút không thích hợp.
"Lộc Chính Thanh. "Lộc Dư An hướng Mạc Nhân Tuyết lắc đầu ý bảo mình không sao, cậu lạnh lùng lên tiếng nhìn chăm chú vào khuôn mặt suy sụp của Lộc Chính Thanh, đột nhiên cười nói:" Ông sẽ không thật sự cho rằng là đây đều là lỗi của bọn họ chứ? Ông là người vô tội, chỉ bị che mắt thôi sao? "Cậu cũng không phải vì cứu Lộc Chính Thanh mà đến, cậu chẳng qua là muốn cho kiếp trước của mình một câu trả lời thỏa đáng, kiếp trước những người có tội kia một người cũng chạy không thoát.
Lộc Chính Thanh ánh mắt hiện lên tơ máu, nhìn chằm chằm Lộc Dư An cấp bách muốn giải thích cho mình: "Ba - -"
Chẳng qua ông còn chưa nói xong, Lộc Dư An liền trào phúng cười cười: "Sẽ không phải bọn họ vừa nói như vậy, ông liền thật sự cảm thấy mình là vô tội đi?"
"Bọn họ có thể làm những chuyện này, không phải là những gì ông nghĩ sao? bọn họ chẳng qua là đem thanh âm trong lòng ông nói ra mà thôi --"
Con người luôn sẵn sàng chấp nhận sự thật mà họ muốn tin tưởng.
Từng chuyện từng chuyện này, phàm là Lộc Chính Thanh nguyện ý đi xác minh, nguyện ý đi tốn tâm tư thì đều có thể tra ra- -
Con của mình là người như thế nào, người ngày đêm sớm chiều ở chung, thân là phụ thân lại không biết?
Hiện tại đem tội lỗi của mình từ chối không còn một mảnh, giống như mình vô tội đến cỡ nào.
Lộc Dư An bình tĩnh lại tàn nhẫn nói: "Không phải ông hỏi tôi có thể tha thứ cho ông hay không sao?"
"Được, tôi nói cho ông biết, chuyện tôi hối hận nhất đời này chính là trở thành con trai của Lộc Chính Thanh. "Lộc Dư An gằn từng chữ nói:" Tin lời nói dối của Lộc Chính Thanh, là chuyện sai lầm nhất trong đời tôi."
"Tôi cảm thấy ghê tởm mỗi khi nhìn thấy ông."
"Không phải là ám ảnh về mặt tâm lý, mà là buồn nôn thuộc về thể chất không thể kháng cự."
Không biết bắt đầu từ khi nào, Lộc Dư An chỉ cần nhìn thấy Lộc Chính Thanh sẽ sinh ra cảm giác khó chịu.
Phản ứng sinh lý không thể nói dối.
Lời nói của Lộc Dư An rốt cục phá vỡ một tia ảo tưởng cuối cùng của Lộc Chính Thanh.
Lộc Chính Thanh cười ra tiếng - - kỳ thật ông mới là chuyện cười lớn nhất.
Trong lúc nhất thời trong phòng bệnh, chỉ có Lộc Chính Thanh cười đến muốn nghẹt thở.
Bộ dáng khác thường của Lộc Chính Thanh khiến trong lòng mọi người đều lộp bộp một tiếng.
Lộc Dư An lại chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ, trong lòng không có một tia gợn sóng, cậu quay đầu nhìn về phía Mạc Nhân Tuyết, mà Mạc Nhân Tuyết giờ phút này cũng đang nhìn cậu.
Tâm Lộc Dư An đột nhiên bị thứ gì đó tràn vào, vui sướng dâng lên trong lòng.
Mà lúc này, cảnh sát rốt cục chạy tới, cảnh sát mặc cảnh phục lấy ra lệnh bắt giữ nói với Lão Vu: "Ông bị tình nghi cố ý mưu sát cùng với vụ phóng hỏa trường trung học Tĩnh An còn có nhiều vụ án hình sự, mời ông trở về cùng chúng tôi hỗ trợ điều tra."
Lão Vu bị còng tay, chưa từ bỏ ý định nói với Lộc Dữ Ninh: "Ninh Ninh, ta là ba của con, ta làm tất cả đều là vì tốt cho con..."
Lộc Dữ Ninh chỉ là né tránh cha ruột của y- -
Nhốt y trong lửa trơ mắt nhìn y thiếu chút nữa bị thiêu chết, cũng là vì tốt cho y sao?
Lộc Dữ Ninh trong mắt một mảnh bi thương.
Sao cuối cùng mọi chuyện lại biến thành như bây giờ?
Thái độ kháng cự của Lộc Dữ Ninh rốt cục đã hoàn toàn chọc giận Lão Vu, đây không thể nghi ngờ là một loại phản bội, ông ta lạnh lùng đối với mọi người, giống như con rắn ác độc, khàn khàn nói: "Các ngươi đều đừng nghĩ sẽ sống tốt --"
Mạc Nhân Tuyết nghe được động tác dừng lại, nhạy bén nhíu mày, anh biết lão Vu tìm mấy tên liều mạng, trong đó có một người là thân tín của ông ta, người kia đến bây giờ cũng không rõ tung tích, anh nhất định phải cho người điều tra rõ ràng mới có thể yên tâm, nhưng ý niệm trong đầu bất quá chỉ thoáng qua một chút.
Mạc Nhân Tuyết lúc này càng lo lắng cho tình huống của Dư An.
Anh vươn tay vỗ vỗ lưng Dư An như an ủi.
Nhưng vẻ mặt Dư An lại bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của anh, cậu ngược lại nắm lấy tay Mạc Nhân Tuyết muốn an ủi anh.
Hai người ra khỏi phòng bệnh.
Mà lúc này một người xa lạ đuổi theo, Lộc Dư An miễn cưỡng nhận ra người kia hình như là bạn tốt của Lộc Vọng Bắc.
Người kia muốn giải thích cái gì, chắn trước Lộc Dư An rất nhanh nói: "Tôi biết cậu đang trách anh trai cậu, nhưng năm đó anh ấy cũng là một đứa trẻ, mà lúc này đây, anh ấy vì bảo vệ cậu, dùng chính mình làm mồi nhử. Chân của anh ấy bị hủy trong tai nạn xe cộ, cậu biết không?"
"Cậu ấy thích bóng rổ như vậy, sau này không có cách nào quay lại sân bóng nữa, cậu ấy đều vì cậu."
Lộc Dư An chỉ lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ không có tôi, anh ta sẽ không gặp phải đám người Đỗ thư ký kia sao?"
Người nọ nhất thời nghẹn lời.
Lộc Dư An chỉ cảm thấy buồn cười, đám người thư ký Đỗ kia cũng không phải vì cậu mà đến, Lộc Vọng Bắc muốn bảo vệ chính là Lộc gia, dựa vào cái gì nói chỉ vì một mình cậu, loại chuyện ma quỷ lừa gạt người này.
Bất quá là cảm động chính anh ta mà thôi.
Chẳng lẽ không có cậu, Lộc Vọng Bắc sẽ không chống lại thư ký Đỗ?
Mạc Nhân Tuyết ra hiệu cho người đi theo ra ngoài, bọn họ kéo người nọ ra. Anh bảo vệ Dư An đi vào thang máy.
Rốt cục, hai người bước ra khỏi bệnh viện.
Lộc Dư An thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, ngay cả bước chân cũng không nhịn được nhẹ nhàng hơn.
Chuyện Lộc gia rốt cục hoàn toàn hiểu rõ, kiếp trước người hại mình cũng sẽ toàn bộ đưa ra công lý, từ nay về sau Lộc gia cùng cậu không còn có bất kỳ quan hệ gì.
Cậu có thể sống cuộc sống mà cậu muốn.
Khóe miệng Lộc Dư An không nhịn được nhếch lên, cậu quay đầu nhìn Mạc Nhân Tuyết.
Cậu đột nhiên nhớ tới một chuyện, bước chân dừng lại.
Toàn bộ sự chú ý của Mạc Nhân Tuyết đều ở trên người Dư An cậu vừa dừng lại, anh cũng dừng bước theo nói: "Sao vậy, Dư An?"
Lộc Dư An từ trên người mình tìm kiếm thứ gì đó, rốt cục cậu lấy ra một tấm thẻ cứng cỡ bàn tay, cúi đầu có chút cứng ngắc đưa cho Mạc Nhân Tuyết.
Ánh mắt Mạc Nhân Tuyết dừng trên ngón tay thon dài trắng nõn của thiếu niên.
Sau đó kinh ngạc nhướng mày, đó là một tấm thẻ ngân hàng.
"Ân, đây là --" Thiếu niên khó được có chút ấp úng, suy nghĩ nửa ngày rốt cục từ trong bộ phim truyền hình Đầu hạt dẻhay xem, nhớ tới cái kia từ, " để dùng trong nhà."
Đây là số tiền đầu tiên cậu kiếm được.
Trước đây không lâu chuyển tới tài khoản của cậu, số tiền không ít, về sau cậu cũng có thể hỗ trợ gia đình.
Mạc Nhân Tuyết sửng sốt, nam nhân giống như là băng tuyết vừa tan ra, khó có được mỉm cười, anh thấy trong mắt thiếu niên dù hết sức che giấu nhưng vẫn có thể nhìn ra thấp thỏm. Vì thế anh đưa tay rút thẻ ngân hàng của thiếu niên: "Dư An của chúng ta lớn rồi, cũng biết nuôi gia đình a. Được, có số tiền này, chúng ta liền ở trong sân dựng một cái tháp mèo.
Anh so với Dư An còn biết rõ hơn số tiền này có bao nhiêu, dù sao cũng là anh tự tay đưa vào tài khoản của Dư An.
Sự thấp thỏm trong mắt thiếu niên theo lời nói của Mạc Nhân Tuyết mà tản đi, cậu nghe Mạc Nhân Tuyết nói không nhịn được đem ngôi nhà mà cậu tưởng tượng nói ra: "Trong sân còn có thể trồng một ít hoa dành dành, còn có cây ăn quả, trước kia Lý lão đầu thích trồng cái này, còn có chúng ta có thể đào một cái hồ nước, nuôi một ít cá vàng, phải chọn con thông minh một chút, bằng không toàn bộ sẽ bị tên hề quyết ăn hết.
Thiếu niên thần thái phi dương nói liên miên rất nhiều, ánh mắt sáng lấp lánh, cậu sau khi nói xong mới cảm thấy điều mình nói đều là những thứ vụn vặt vô dụng, thanh âm của cậu dần dần nhỏ hơn, nhịn không được nhìn về phía Mạc Nhân Tuyết.
Mà Mạc Nhân Tuyết lại đứng cách xa một bước, nghiêm túc nhìn chăm chú vào cậu, không có chút không kiên nhẫn nào, nghe cậu nói mỗi một câu vụn vặt, thậm chí chú ý lúc cậu dừng lại, suy nghĩ một chút nghiêm túc đề nghị: "Còn nữa? Có muốn trồng nho hay không, anh nhớ rõ em thích ăn cái này."
Khóe miệng thiếu niên nhịn không được nhếch lên nói: "Được."
Cậu chưa bao giờ nghi ngờ mỗi một câu Mạc Nhân Tuyết nói, bởi vì cậu biết chỉ cần là chuyện cậu và Mạc Nhân Tuyết nói.
Vô luận lớn nhỏ đều sẽ được đáp lại, cái nào cũng được giải quyết.
Mạc Nhân Tuyết vĩnh viễn ở chỗ cậu có đầy đủ tín nhiệm.