Vạn Người Ghét Cậu Ta Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 48: Sữa Đậu Nành siêu cấp uống ngon!



Cuối cùng bác Trần chỉ có thể nói: "Cậu hai không mang gì đi cả."

Đây là cách nói rất chung chung.

Tống Vân Dương nhìn bác Trần, chỉ cho rằng ông ta cũng không rõ.

Gian phòng căn bản đã bố trí xong, mấy người giúp việc khác đi vào sắp xếp lại giường chiếu, hai người đành lui ra ngoài.

Lúc Từ Vi về thì gian phòng đã được chỉnh đốn xong xuôi, bà ta vừa hay nhìn thấy người giúp việc cuối cùng ra khỏi phòng đồng thời khép cửa lại.

Bà ta đặt túi xách trong tay xuống, hỏi:

"Sao lại vào gian phòng đó?"

Sau khi gian phòng này được giao cho Tống Tử Thư thì bà ta không để ai vào nữa, bình thường cũng ít quét dọn, không ngờ tới chân trước bọn họ vừa đi, chân sau đã có người vào.

Giọng nói của bà ta vẫn rất dịu dàng, nhưng ngữ điệu có hơi khang khác ngày thường, khó hiểu cao hơn vài độ, trực tiếp đâm thẳng vào lòng người.

"Hôm nay trong nhà tổng vệ sinh ạ."

Tay đóng cửa của người giúp việc chợt run lên, nói tiếp, "Cậu cả bảo bọn tôi dọn dẹp phòng của cậu hai."

Anh ta nói là 'phòng của cậu hai'.

Móng tay bất giác bấu chặt vào lớp da thịt lòng bàn tay, Từ Vi nở nụ cười, tựa như đùa giỡn nói:

"Sao tôi không biết nhỉ?"

Người giúp việc không dám nhìn vào mắt bà ta.

Tiếp đó là Tống Vân Dương tiếp lời.

Ban nãy hắn về phòng thay quần áo, vừa vặn đứng ngay cầu thang, trông dáng vẻ như sắp ra ngoài.

Hắn nói: "Sáng nay con đã ra lệnh."

"Lúc tổng vệ sinh con có nhìn thoáng qua, trong phòng cũng không đặt đồ đạc gì."

Hắn nhìn thẳng vào Từ Vi, nói, "So với biến thành phòng chứa đồ vật linh tinh, vẫn là khôi phục lại dáng vẻ ban đầu thì hơn."

Nụ cười trên mặt Từ Vi suýt chút nữa không giữ nổi.

Bà ta không nắm chắc đối phương chỉ đơn thuần là bàn chuyện hay đang bóng gió hành vi lấy phòng nhưng không dùng của Tống Thử Thư.

Xét theo hành vi ngày trước của đối phương, hắn vẫn luôn mong muốn một gia đình hòa thuận, không lý nào lại móc mỉa y.

Nhưng nếu đối phương biết gì đó mà trào phúng bà ta cũng không phải không có khả năng.

"Cũng phải."

Không nắm bắt được thái độ của đối phương thì không nên tỏ thái độ trước, bà ta chỉ đành vờ như không nghe hiểu ý tứ trong đó, Từ Vi bất giác siết chặt ngón tay, nói, "Vừa hay sắp đón Tết rồi, như vậy cũng tốt."

Bà ta không thể không tán thành.

Như để cứu vãn mặt mũi cũng như chuyển đề tài, bà ta nhìn quần áo trên người đối phương, hỏi:

"Chẳng phải hôm nay con được nghỉ phép sao, đây là định ra ngoài đi đâu thế?"

Tống Vân Dương đáp: "Ra ngoài đi dạo ạ."

Từ Vi gật đầu, nói, "Trên đường cẩn thận."

Tiếng mở cửa vang lên, tiếp đó là tiếng đóng cửa nặng nề.

Từ Vi ngồi lên sofa lấy thứ mình đã mua hôm nay ra, nhìn từng món một, nhưng ánh mắt lại không đặt lên đó.

Bà ta không thể nắm bắt thái độ của Tống Vân Dương nữa.

***

Lúc đến sân bay vẫn còn sớm, trời còn chưa sáng hẳn.

Tần Thư lái xe, Tống Vân Hồi ngồi trên ghế phó lái ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.

Thành thật mà nói đã rất lâu cậu chưa nhìn thấy mặt trời bắt đầu mọc vào sáng sớm đấy.

Sáng nay lúc thức dậy mắt không tài nào mở to nổi, nhưng sau khi lên xe cậu đã hoàn toàn tỉnh táo, điều hòa đang thổi hơi ấm trong xe hiện giờ cũng không làm khó được cậu.

Trên đường từ ngoại ô thành phố đến sân bay nội thành, cảnh vật dọc hai bên đường thay đổi từ nhà cửa thấp bé thành những tòa cao ốc chọc trời đang lấp lóe dưới ánh nắng ban mai yếu ớt, tiếp đó đổi thành một mảnh hoa viên sân bay xanh rì.

Lúc này mặt trời đã dần lên cao, sắc trời cũng dần dần sáng sủa, Tống Vân Hồi thoáng nghiêng đầu liền có thể nhìn thấy ánh nắng đã có hơi chói mắt.

Thời tiết hôm nay rất tốt, rất thích hợp để máy bay hạ cánh.

Thời điểm cuối năm, dòng người lui tới sân bay tăng lên rõ rệt.

Người bắt chuyến bay đi đến nơi khác hoặc về nhà rất nhiều, người đến đây chờ đợi người khác trở về cũng nhiều.

Sảnh sân bay trước đây có không ít chỗ trống bỗng trở nên chật chội chen chúc.

Đám người qua lại xung quanh đông đúc, Tần Thư quay đầu, cách một lớp quần áo nắm lấy cổ tay Tống Vân Hồi, nói:

"Theo sát tôi."

Tống Vân Hồi đáp 'được', tiện thể dùng một tay khác đè thấp vành mũ xuống.

Càng đến mùa đông cậu càng lười biếng, hiện giờ đã không còn phối hai thứ mũ lưỡi trai và khẩu trang như ngày trước nữa mà lắm lúc chỉ quấn mỗi một chiếc khăn quàng cổ lớn, sau đó kéo mũ áo khác lên trùm đầu là xong chuyện.

Ở loại nơi nhiều người lui tới thế này, cậu phải chú ý bảo vệ mũ của mình thật tốt.



Còn tầm 20 phút nữa máy bay mới hạ cánh, Tống Vân Hồi nhét hai tay vào túi, nhìn đám đông qua lại mà thoáng suy tư, sau đó móc điện thoại ra.

Cậu mở một ván Tiêu Tiêu Lạc lên chơi.

Tiêu Tiêu Lạc trông cực kỳ sặc sỡ, trong ô vuông thứ gì cũng có, rất rõ ràng đã chơi đến mấy ván gần cuối.

Tần Thư nhìn đối phương.

Thời gian người này dành cho Tiêu Tiêu Lạc nhiều bất ngờ.

Ngón tay Tống Vân Hồi thon dài, Tiêu Tiêu Lạc vốn có thể thao tác một tay, nhưng như thế buộc phải lộ hết bàn tay ra.

Cậu cẩn thận suy xét một hồi, quyết định thao tác hai tay, nếu thao tác hai tay thì chỉ cần lộ đầu ngón tay ra thôi.

Sảnh sân bay rộng lớn, tuy có mở điều hòa hơn nữa người cũng nhiều, nhưng thực tế vẫn lạnh không chịu được, cậu chỉ mới chọc chọc vài cái trên di động mà ngón tay đã bắt đầu tê cứng.

Cuối cùng cậu chọc đến khi màn hình cảm ứng của điện thoại cũng có hơi khó phân biệt được tiếp xúc của cậu, cậu mới tạm thời giao điện thoại cho Tần Thư cầm một lúc, bản thân thì xoa xoa tay nỗ lực sưởi ấm một hồi rồi chơi tiếp.

Tần Thư cầm di động của cậu, cúi đầu hỏi cậu:

"Tiếp theo ấn vào đâu?"

Động tác xoa tay của Tống Vân Hồi chợt khựng lại, sau khi phản ứng lại thì khẽ kéo mũ thấp xuống, nói:

"Con ếch và con cáo hàng thứ tư."

"Sau đó thì sao?"

"Đổi con cáo ở hàng thứ tư cột thứ hai với con cáo bên cạnh."

"Ừm. Tiếp theo?"

"Tiếp theo chính là......"

Tống Vân Hồi đọc còn Tần Thư chọc, tuy động tác rất chậm, nhưng tiến độ khá nhanh.

Đợi đến khi bọn họ chơi được nửa màn thì bên cạnh đã có một đôi tình nhân đang đứng, hình như cũng tới đón người.

Tần Thư chú ý thấy nhưng Tống Vân Hồi thì không, cậu vẫn đang vận động đầu óc tranh thủ nghĩ ra giải pháp tối ưu nhất.

Cậu quả thật cũng đã nghĩ ra giải pháp tối ưu nhất, thành công qua màn.

Mỗi lần qua màn đều sẽ có một âm thanh đặc biệt vang lên, nghe rất sống động vui tươi.

Đôi tình nhân nhỏ đứng sau lưng đang lặng lẽ chú ý hai người lông mày khẽ nảy lên.

Hóa ra Tiêu Tiêu Lạc vậy mà lại là game thanh khống.

6.

Mãi đến khi hai tai nghe thấy âm thanh, Tống Vân Hồi lúc này mới nhớ ra bản thân quên tắt âm lượng, vội vươn tay cứu vãn tình hình.

Động tác của Tần Thư nhanh hơn cậu một chút, cậu chỉ kịp đụng vào ngón tay anh.

Giây phút này Tống Vân Hồi chỉ cảm thấy ấm áp.

Thì ra thể chất của người và người quả thật có khác biệt.

Cậu xoa tay lâu như vậy vẫn không bằng ấm áp mà đối phương mang đến.

Xong một ván game, còn thừa lại chút thời gian, Tống Vân Hồi quyết định nhét điện thoại vào túi yên lặng chờ đợi.

Kết quả điện thoại cuối cùng vẫn không đến tay cậu mà ở trong túi Tần Thư.

"Điện thoại lạnh, đợi lát nữa đưa cậu."

Đối phương nói vậy.

Vì thế cậu ngoan ngoãn nghe lời anh, nhét hai tay vào túi.

Đã ấm áp hơn nhiều.

Không lâu sau thông báo trong sân bay vang lên, thông báo chuyến bay của hai người Diệp Mẫn đang hạ cánh.

Tần Thư cúi đầu hỏi Tống Vân Hồi:

"Mong đợi sao?"

"Mong đợi."

Cậu ở phương diện tình cảm luôn biểu đạt rất trực tiếp.

Cậu quả thật rất mong đợi.

Có lẽ cũng tương tự như lúc cậu mong đợi nghe thấy tiếng xe về nhà của Tống Thành hồi bé, có hơi khác biệt một chút, nhưng khác biệt ở đâu cậu tạm thời nghĩ chưa ra.

Tần Thư mỉm cười.

Máy bay hạ cánh, mọi người bắt đầu đăng kí xuất trạm.

Cổng ra đã lục tục có người tụ hợp.

Mọi người đều muốn nhìn thấy người mình muốn thấy đầu tiên.

Tống Vân Hồi vốn cảm thấy với tính cách của Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn có lẽ sẽ đi sau cùng, tránh việc chen chúc cùng người khác.

Kết quả trước cổng ra sáng sủa, bóng dáng của bọn họ lại xuất hiện đầu tiên trong tầm mắt mọi người.

Không quá phô trương, Diệp Mẫn xách túi, Tần Kiến Viễn xách vali, hai người cứ vậy dẫn đầu đoàn người.

Nhìn ra được lần này Diệp Mẫn ăn diện rất đẹp, nhìn thoáng qua bà là người bắt mắt nhất trong đám người.

Cách một đoạn bà đã nhìn thấy hai người đứng trong đám đông, bắt đầu vẫy tay.

Tống Vân Hồi cũng vẫy vẫy tay với bà.

Bốn người hội hợp, đầu tiên là nghi thức giao nhận hành lí.

Nghi thức giao nhận hành lí tiến hành trong im lặng.

Tần Thư trầm mặc không tiếng động nhận lấy hành lí trong tay hai người, Diệp Mẫn ở một bên khác trực tiếp cho Tống Vân Hồi một cái ôm siêu to khổng lồ.

Bà vui vẻ thở dài một hơi, "Vẫn là nhóc Vân ôm thoải mái nhất."

Tần Kiến Viễn không nói chuyện.

Tần Thư chưa từng ôm đối phương cũng bảo trì trầm mặc.

Diệp Mẫn ôm ôm Tống Vân Hồi xong còn muốn tới ôm ôm anh, nhưng nhìn thấy hành lí trong tay anh, cuối cùng đành thôi.

Sau đó Tần Thư đặt hành lí vào cốp xe, Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn ngồi ở ghế sau, Tống Vẫn Hồi vẫn ngồi ở ghế phó lái.

Hai người vừa về thoạt nhìn vẫn rất có tinh thần, nhưng sau khi lên xe đã bắt đầu buồn ngủ, vừa nhắm mắt liền thiếp đi ngay.

Có lẽ cơn buồn ngủ dễ lây lan, Tống Vân Hồi ngồi ở ghế phó lái, mặt vùi vào khăn quàng cổ ấm áp, cũng nghiêng đầu ngủ mất.

Một đường rất ngon giấc.

Tần Thư lái xe chậm hơn so với lúc tới, sau khi đến nơi liền gọi từng người đậy.

Anh đưa chìa khóa nhà cho Tần Kiến Viễn, hai người ở ghế sau xuống xe trước, sau khi mở cửa là có thể vào nhà ngủ tiếp.

Tống Vân Hồi đã tỉnh nhưng mắt vẫn chưa hoàn toàn mở ra, cậu mở cửa phiêu xuống xe, tiếp đó lại phiêu vòng qua bên kia xe đợi Tần Thư xách hành lí.

Cậu vùi mặt vào khăn quàng cổ ngủ say nên đến bây giờ vệt đỏ trên mặt vẫn chưa tan, nhịn không được ngáp một cái.

Tần Thư khép khăn quàng cổ đã hơi lỏng lẻo của cậu lại một tí, nói:

"Cậu cũng vào nhà ngủ thêm chút đi."

Tống Vân Hồi không gật đầu cũng không lắc đầu, lại ngáp thêm cái nữa.

Ngủ sớm dậy sớm đối với cậu mà nói quả thực quá gian nan.

Mãi đến khi vào nhà, hai người Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn đã thu dọn xong và đi ngủ, Cam Tử không tìm được ai chơi cùng nhóc liền đi lòng vòng trong phòng khách, vừa nghe thấy động tĩnh thì ngay tức khắc phóng thân hình 'mi nhon' của mình tới.

Trong lòng có thêm một cục meo meo mềm mại, Tống Vân Hồi chôn mặt vào bụng mèo nhỏ, một người một mèo chơi đùa vui vẻ trên sofa.

Mới không gặp có một buổi sáng, Cam Tử hình như có rất nhiều lời muốn nói với cậu, liền 'miao miao miao' không ngừng, cặp mắt to tròn tràn đầy cảm giác nghiêm túc.

Tống Vân Hồi cũng nghiêm túc lắng nghe, chốc chốc lại gật đầu tỏ ý tán thành:



"Không sai không sai, ba cũng cảm thấy cha con rất quá đáng!"

Cha nhóc vừa hay đi tới: "?"

Tống - bị bắt quả tang tại trận đang thì thầm to nhỏ 'nói xấu' người nào đó - Vân Hồi cũng không lấy làm xấu hổ, cậu thoải mái nằm trên sofa, ngửa đầu nhìn Tần Thư, bỗng hỏi:

"Anh là cha của Cam Tử, vậy Cam Tử nên gọi hai người Diệp Mẫn là gì nhỉ?"

Cậu suy tư, "Chiếu theo bối phận thì chắc là ông nội bà nội ha, nhưng gọi như vậy thì có hơi già."

Gọi chú dì thì loạn quá.

Tần Thư nhìn gương mặt đàng hoàng trịnh trọng của cậu, cảm thấy lúc đối phương làm việc nói không chừng cũng không nghiêm túc như vầy đâu.

Nhìn nhìn thời gian rồi lại nhìn một người một mèo đang tán gẫu hăng say trên sofa, liền buộc tạp dề lẳng lặng vào phòng bếp.

Đợi đến khi anh lại lần nữa đi ngang qua phòng khách thì một người một mèo đã triệt để ngủ say.

Gương mặt Tống Vân Hồi gần như chôn vùi vào đám lông xù mềm mại ấm áp.

Cam Tử thì vùi vào lòng cậu ngủ ngon lành, cái đuôi to bự không tự chủ được mà nhẹ nhàng lắc lư, lông mềm bên trên cũng thoáng lay động theo.

Động tác lót gối đầu và đắp chăn của Tần Thư ngày càng thuần thục.

***

"......Vậy mẹ chính là bà nội rồi."

Tống Vân Hồi lại lần nữa bị Cam Tử gọi tỉnh.

Lúc ý thức vẫn còn mơ hồ, cậu nghe thấy có giọng nói lúc ẩn lúc hiện vang lên bên tai.

"Cam Tử sao con có thể lấy thịt đè nhóc Vân thế kia!"

Một giọng nói có hơi hoảng hốt vang lên bên tai, tiếp đó cậu lại nghe thấy đối phương nói, "Mau tới chỗ bà nội này."

Cậu bị cái xưng hô 'bà nội' này mạnh mẽ dọa tỉnh.

Dụi dụi mắt ngồi dậy từ trên sofa, cậu nhìn thấy Diệp Mẫn đang mặc đồ ngủ, khoác áo khoác đứng cách đó không xa, trên tay đang bế Cam Tử vừa rồi vẫn đang cọ loạn mặt cậu.

"Con tỉnh rồi?"

Chú ý thấy động tĩnh của cậu bên này, Diệp Mẫn nhìn qua, hỏi, "Là dì làm ồn đến con sao? Bé Thư vừa nói với dì dì đã lên chức bà nội rồi, dì vui quá nên không nhịn được."

Mức độ tiếp nhận thân phận 'bà nội' này của bà còn rất cao.

Thậm chí còn khá hưởng thụ.

Tống Vân Hồi đáp không phải, là tự nhiên tỉnh.

Cuộc giao lưu khá ngắn ngủi.

Diệp Mẫn chỉ dậy uống ngụm nước, đặt Cam Tử nặng trình trịch lên sofa, uống xong ngụm nước liền về phòng ngủ tiếp.

Phòng bếp đã khôi phục yên tĩnh, Tần Thư có lẽ vừa lên lầu, Tống Vân Hồi ôm Cam Tử làm ấm tay, cậu cầm điện thoại lên nhìn một chút.

Đang nhìn giờ giấc thì một cuộc điện thoại gọi tới.

Cậu nhìn phòng của Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn, cuối cùng bế Cam Tử lên lầu, nhận điện thoại.

"Chào đàn anh ạ, em là trưởng bộ phận của bộ phận tuyên truyền đại học A, anh gọi em Tiểu Vu là được, là thế này, sau Tết nguyên đán vừa hay chính là kỷ niệm trăm năm thành lập trường, bọn em đang lập kế hoạch mời các sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của các khóa trước......"

Đối phương nói năng rất nhiệt tình, cũng không kém phần trật tự mạch lạc, Tống Vân Hồi yên lặng lắng nghe, vươn tay ngăn cản móng vuốt muốn duỗi tới điện thoại của Cam Tử.

***

Kể từ sau khi - cũng chính là bộ phim mà Tống Tử Thư thay thế vai diễn của Tống Vân Hồi tuyên bố chính thức bắt đầu phát sóng, làn sóng mắng chửi trước khi khởi quay đến tận khi tập 1 phát sóng vẫn chưa dừng lại.

Cộng đồng mạng mắng đoàn làm phim không làm người, mắng nhà đầu tư chỉ cần lưu lượng chỉ cần tiền, cũng mắng luôn cả Tống Tử Thư không biết tự lượng sức mình.

Lan truyền rộng rãi nhất chính là ảnh tạo hình so sánh nam chính và nam số hai trước và sau khi đổi người.

Nam chính là một lưu lượng mới nổi, tiếng tăm lớn, nhưng hình tượng lại không ăn khớp gì với bộ phim này, trang điểm đậm, mài da mài đến độ trên mặt chỉ còn sót lại ngũ quan là chưa mài thôi, nói là anh trai mới nổi trên nền tảng livestream cũng có người tin.

Ảnh tạo hình của Tống Tử Thư trước đây đã từng được thảo luận qua, lần này cột chặt với nam chính mới, cùng bị dân mạng lan truyền khắp nơi.

[Đổi hai vai, vốn là phim cấp S nháy mắt biến thành phim chiếu mạng, lại còn là loại chế tác nhỏ]

[Đừng nói phim chiếu mạng vậy chứ, dù là phim chiếu mạng nhưng người ta cũng nghiêm túc quay, nghiêm túc hóa trang, nghiêm túc chọn diễn viên hợp vai đó có được không]

[Tuy từng nói qua một lần rồi, nhưng Tống Tử Thư thật sự không hợp với vai diễn này (bụm mặt) nhảy khỏi vùng an toàn cũng không có nghĩa phải trực tiếp nhảy vào hố lửa đâu]

[Nam chính này (muốn nói lại thôi) (muốn nói lại thôi) (nhịn không được nữa) người qua đường thuần túy không hiểu lắm, đây là người nổi tiếng trên mạng ư?]

[Cả một tập chỉ thấy mỗi hai người này trợn mắt nhìn nhau, đây là đang so coi ai trợn mắt to hơn à? (có hơi khoa trương nhưng đây thật sự là trải nghiệm khi xem tập 1 của tui)]

[Cíu mạng, Tử Thư đây là đã đến kỳ đình trệ rồi sao, sao diễn gì lạ vậy trời? Không thể tiến bộ chỉ cầu phát huy ổn định]

[Ài, vẫn luôn rất mong đợi bộ phim này, kết quả drama này nối tiếp drama kia, bằng không thì đổi tên thành * mịa đi, riêng tui thì thấy ok lắm á ^_^]

(*) 朴街 (Phác Nhai) 扑街 (Chết Tiệt/Khốn Kiếp) viết na ná nhau.

Trong đoàn làm phim, Tống Tử Thư ngồi ở một góc xem điện thoại, nhưng vẫn không thể xem đến cuối, y bèn cất điện thoại đi, làm như không nhìn thấy thì sẽ không có những bình luận đó vậy.

Dù rằng y ngồi trong góc nhưng vẫn có người nhìn thấy động tác của y.

Cách một khoảng có vài trợ lý sản xuất nhìn y, vừa nhìn vừa nói:

"Mấy ngày nay Tống Tử Thư bị mắng thật thảm. Tuy cậu ta diễn xuất chẳng ra sao nhưng trông cũng rất nỗ lực."

Kết quả trên mạng lại bị bỡn cợt không đáng một đồng, bị ăn mắng thậm tệ.

"Không ai vô tội cả."

Một giọng nói từ bên trên truyền tới, mấy trợ lý sản xuất ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy một người đang ngồi xổm, không chút đột ngột hòa nhập vào cuộc trò chuyện của bọn họ.

Là lưu lượng nào đó cũng đang bị mắng rất thảm.

Anh ta cầm hạt dưa trong tay, nói:

"Trước đây lúc bám lấy Tống Vân Hồi để pr bản thân cậu ta không giống vậy đâu. Chỉ là bây giờ đám dân mạng đã tỉnh táo cả rồi, còn cậu ta lại không thể chấp nhận nổi hiện thực."

Trước đây lúc Tống Vân Hồi bị người người đòi đánh trên mạng, không một ai rảnh đi phân tích và khen ngợi kỹ năng diễn xuất của cậu, cũng không cần biết cậu tốt bao nhiêu, hoặc là nói càng tệ càng tốt, đối phương càng tệ, bọn họ càng có lý do để mắng chửi hăng say.

Tống Tử Thư có xuất thân tương tự cậu vừa hay là một đối tượng so sánh hoàn hảo, dân mạng rất biết cách nâng cái này dìm cái kia, trong thời gian ngắn y cứ vậy được tôn lên thần đài.

"Lỡ như không phải cậu ta cam tâm tình nguyện thì sao......"

"Không đúng không đúng, mấy người hóng drama không đúng cách rồi."

Lưu lượng nào đó xua xua tay, trên mặt mang theo nét kiêu ngạo khó hiểu, nói, "Quan hệ giữa bọn họ ban đầu chính là truyền ra từ chỗ Tống Tử Thư đấy."

Anh ta hóng drama rất thành thạo, từ đầu đến cuối đều hóng đến ngon lành cành đào.

Mấy trợ lý sản xuất nhìn anh ta, trong khâm phục còn mang theo cảm giác khó mà diễn tả thành lời, lông mày khẽ nhíu lại.

So sánh với Tống Tử Thư tâm tình không tốt mấy ngày nay, người này lại như không có chuyện gì, vẫn có thể trò chuyện phiếm cùng trợ lý của mình, bây giờ thậm chí còn xem mình như người không liên quan mà gia nhập vào cuộc trò chuyện của bọn họ.

Ạnh ta nhìn hiểu vẻ mặt của bọn họ, bèn lưu loát nói: "Tôi đi con đường *hắc hồng, tự biết xác định vị trí của mình."

(*) Từ ngữ phổ biến tại Trung Quốc, ý chỉ những ngôi sao nổi lên nhờ tai tiếng

Anh ta thoáng nhìn Tống Tử Thư, nói, "Còn cậu ta thì không chắc."

***

Một buổi chiều yên ả trước Tết Nguyên Đán một ngày.

Hai người Diệp Mẫn cuối cùng cũng điều chỉnh ổn thỏa tình trạng lệch múi giờ, hiện tại vừa ăn cơm xong, bọn họ vẫn đang chọn phim để xem cùng nhau.

Tống Vân Hồi ngồi trên sofa vừa sờ Cam Tử vừa lươt điện thoại, vừa khéo nhìn thấy một tin tức đề xuất, có liên quan đến đại học A.

Phía sau còn kèm theo một chữ [HOT] lấp lánh đỏ chót.

Cậu tiện tay ấn vào.

Không có gì đặc biệt, chỉ là Weibo chính thức của đại học A cập nhật trạng thái mới mà thôi.

[Đại học A đã đồng hành cùng rất nhiều sinh viên trong trăm năm dài đằng đẵng, từ đêm nay đến rạng sáng, xin hãy nhận lấy lời chúc phúc của các đại diện sinh viên xuất sắc của các khóa trong 20 năm qua! (Video)]



Cậu không ấn vào xem, sau khi tiện tay ấn like thì tiếp tục xem phim.

Cậu không có hứng thú với video này, nhưng Diệp Mẫn thì có.

Bà vẫn là người phóng khoáng yêu thích lướt mạng đóng quân tại tuyến đầu, các tin đề xuất của Weibo đương nhiên không thể thiếu bà.

Lúc bà ấn vào tiện thể ngước mắt lên hỏi:

"Dì nhớ nhóc Vân tốt nghiệp ở đây đúng không nhỉ?"

Tống Vân Hồi gật đầu.

Diệp Mẫn khen ngợi cậu một câu: "Trường tốt, con giỏi quá!"

Sau đó âm thanh trong video vang lên.

Tần Kiến Viễn cũng nghiêng đầu xem cùng.

Tống Vân Hồi nghiêng mắt, nhìn thấy Tần Thư vẫn đang nghiêm túc tìm phim cùng cậu.

Cậu đang định thu hồi tầm mắt, bỗng nghe thấy đối phương hỏi: "Có cậu trong đó?"

Tống Vân Hồi do dự một lúc, liền sáp tới nhỏ giọng nói: "Có lẽ cũng tính là phân nửa tôi."

Đại khái thấy Tần Thư bắt đầu cảm thấy hứng thú, Diệp Mẫn rất hào phóng, đặt điện thoại ở giữa để mọi người đều xem được.

Sinh viên đại học A xưa này đều xuất sắc.

Một khởi đầu ngắn ngủi đã khiến khí thế hào hùng của đại học A khắc sâu vào lòng người.

Sau đó đến lượt 20 sinh viên tốt nghiệp xuất sắc giới thiệu bản thân theo thứ tự thời gian từ trước đến sau.

"Tôi là Chương Đinh Đinh."

"Tôi là Lộ Gia."

"Tôi là Phù Phong Lộ Dao."

......

"Tôi là Sữa Đậu Nành uống không ngon."

"Tôi là......"

Lúc Diệp Mẫn nghe thấy [Sữa Đậu Nành uống không ngon] liền khựng lại, quay đầu hỏi, "Đây là cái người lúc trước đã hợp tác cùng nhóc Vân nhỉ?"

"......"

Tống Vân Hồi nhất thời chưa nghĩ ra nên nói thế nào, bèn dùng chiến thuật ngửa ra sau, chọt chọt Tần Thư bên cạnh.

Tần Thư rũ mắt nhìn cậu, sau đó nói 'đúng thế'.

"Quả nhiên là cậu ấy." Diệp Mẫn nói, "Cậu ấy viết nhạc thật sự rất hay, nghe nói còn đạt giải thưởng."

Tống Vân Hồi dời mắt, xoa nhẹ vành tai.

Diệp Mẫn nghe xong thì nghe xong, vốn dĩ không có phản ứng gì, cuối cùng lúc giọng của mọi người hợp lại cùng nhau chúc mừng kỷ niệm trăm năm thành lập trường, mới ý thức được hình như có gì đó không đúng.

Thanh tiến độ mới qua được một nửa, phía sau vẫn còn nội dung nên bà không lùi lại mà tiếp tục xem.

Phía sau quả nhiên lại chia ra, một người một câu chúc mừng.

Mãi đến khi Sữa Đậu Nành uống không ngon nói "*Chúc niên niên đào lý, tuế tuế phân phương", hai người bên cạnh mới phản ứng lại.

(*) Hàng năm học trò đỗ đạt, thầy cô giáo và trường học gặp nhiều may mắn.

Giọng nói quen tai thế.

Hình như vừa nghe thấy đâu đây.

Bọn họ nhìn Tống Vân Hồi, Tống Vân Hồi nhìn Tần Thư, Tần Thư nhìn tủ kính bên cạnh TV.

Bên trong có một chiếc cúp, màu vàng lẫn bạc, đường nét mượt mà.

Đây là giải thưởng duy nhất Tống Vân Hồi trưng bày.

Mấy giải thưởng lúc trước toàn bộ đều bị cậu ném vào một cái thùng các tông đặt sâu trong gian phòng chưa đồ vật linh tinh, cái cúp này cũng là do thùng chứa không nổi nữa nên mới tạm thời để ở đây.

"......"

Hai người Diệp Mẫn thuận theo tầm mắt Tần Thư nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy chiếc cúp trưng bày trong tủ kính.

Ánh mắt Tống Vân Hồi dao động, ôm chặt lấy Cam Tử trong lòng mà cười cười, bàn tay bất giác vuốt ve nặn nặn mèo nhỏ.

-

Video chúc mừng kỷ niệm trăm năm thành lập của đại học A vừa tung ra, bị shock không nhẹ còn có các cư dân mạng.

Nhiệt độ của bài Weibo này vô cớ tăng mạnh.

[Tui tưởng rằng chỉ đơn thuần là một bài đăng chúc mừng kỷ niệm thành lập trường thôi chứ, không ngờ tới......cái đù má]

[??? Đây là video tui có thể xem sao? Ét ô ét, tác giả tui thích, nhạc sĩ tui thích, còn có viện sĩ mà tui bội phục nhất và cả.....ông chủ của tui (-.-) tất cả đều ở trong đây hết nèeee!]

[Vị nào cũng trâu bò! Đại học A thật cmn trâu bò!]

[Phát hiện mấy người không dùng tên thật đều không lộ mặt nhe (Đầu chó gặm hoa hồng.jpg)]

[Sữa Đậu Nành uống không ngon? Hả? Sao lại như dị!!]