Sáng sớm, trời còn chưa sáng hẳn, đồng hồ báo thức trên di động đặt ở đầu giường vang lên.
Một cánh tay thò ra từ trong chăn sờ mó lung tung một hồi, đồng hồ báo thức cuối cùng cũng không kêu nữa.
Cánh tay trong chăn chậm rãi thu về, trong phòng lại chìm vào yên tĩnh.
Năm phút sau, tiếng báo thức lại vang lên.
Người trong chăn giở trò cũ, lần thứ hai giành được yên tĩnh trong chốc lát.
Lúc nỗ lực tắt báo thức lần thứ ba, cánh tay duỗi ra khỏi chăn bị người ta không chút lưu tình vỗ cái bốp.
Trong chăn cuối cùng cũng nhô ra một cái đầu.
Đầu tóc Tống Vân Hồi rối bời, mắt vẫn còn díp lại chưa mở hẳn.
Hứa Văn Huệ tắt điều hòa trong phòng cậu, mở rèm cửa sổ ra, cố gắng hết sức khiến căn phòng sáng bảnh hết mức.
Tống Vân Hồi bị ép bò dậy.
Cậu rửa mặt thay đồ dưới tình trạng đầu óc vẫn chưa mở máy xong xuôi, rồi phiêu diêu xuống lầu như du hồn.
Hứa Văn Huệ và Tống Thành đã ngồi trên bàn ăn, thấy cậu xuống lầu thì chào hỏi bảo cậu mau ăn cơm.
Điểm tâm sáng là cháo cải xanh và sủi cảo hấp, cậu ngồi xuống nhâm nhi từng miếng một.
Người giúp việc đứng một bên thấy cậu bình tĩnh ung dung như vậy, trao đổi ánh mắt với nhau.
Hôm nay có lẽ lại là một ngày canh đúng giờ đi học.
Cậu chủ nhỏ từ nhỏ đến giờ gì cũng tốt gì cũng xuất sắc, việc duy nhất thường mắc phải có lẽ chính là đi muộn, cậu thường xuyên dậy không nổi, sau đó canh đúng giờ vào trường, thi thoảng còn lỡ tay canh giờ thất bại.
Cổng lớn đang mở, bác Trần từ ngoài bước vào, nói Tần Thư đang đợi bên ngoài.
“......”
Tốc độ nhồi nhét sủi cảo hấp của Tống Vân Hồi nhanh hơn một chút, gò má hơi phồng lên.
Cậu tốc chiến tốc thắng, cuối cùng lấy tốc độ nhanh nhất của bản thân ăn xong bữa sáng.
Tài xế đã khởi động xe, dừng lại tại cổng lớn ngoài sân, chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào.
Cầm cặp sách dạng balo đặt trên sofa lên, Tống Vân Hồi ra khỏi cửa.
Cậu đã nhìn thấy Tần Thư đang đứng ngoài cổng.
Đồng phục mùa hè xanh trắng, dáng anh cao ráo, ít nhất đã cao hơn cậu một khúc.
Không kịp nói mấy cái khác, cậu kéo đối phương lên xe.
Tài xế đã không cần cậu dặn dò, đã đạp ga phóng đi.
Một loạt động tác này của bọn họ vừa thần tốc vừa lưu loát, phối hợp với nhau vô cùng ăn ý.
Tần Thư không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.
Loạt thao tác này gần như diễn ra mỗi buổi sáng, anh đã quen rồi.
Lộ trình từ nhà đến trường khoảng mười mấy phút, Tống Vân Hồi đã chuyển từ trạng thái căng thẳng nhìn chằm chằm thời gian ban đầu sang nắm bắt từng giây từng phút ngủ bù.
Người này lúc nào cũng vậy, không bao giờ dậy nổi vào sáng sớm.
Ôm cặp sách trong tay, Tống Vân Hồi nghiêng đầu, Tần Thư tự động sáp lại gần để cậu dựa.
Mãi đến khi còn vài phút nữa là đến trường, người đang ngủ bù bị dọa tỉnh.
Người này gần như là xông vào trường.
Bảo vệ nhìn hai người, mí mắt giật giật, không hề ngạc nhiên chút nào, chỉ nói một câu:
“Lại là hai người các cậu.”
Kết quả của chạy nước rút là vượt qua thời gian quy định một phút, không nhiều, bảo vệ mở một mắt nhắm một mắt thả hai người đi.
Vận động ngắn ngủi khiến đầu óc đã tỉnh táo đôi chút, Tống Vân Hồi xoa tóc nở nụ cười, sau khi nói tiêng cảm ơn liền chạy đến tòa dạy học.
Cậu vừa đi vừa ngáp.
Ánh nắng mặt trời nhảy nhót trên cánh tay nhỏ gầu hơi giơ lên, một mảnh nhiệt liệt.
Tống Vân Hồi mặc một thân đồng phục xanh trắng hơi rộng, vài sợi tóc rối loe que dựng trên đỉnh đầu, mặt mày buồn ngủ.
Tần Thư giúp cậu sửa lại mái tóc.
Tống Vân Hồi quanh năm đúng giờ, nhìn thấy bóng dáng cậu xuất hiện ở cửa lớp, các bạn học trong lớp liền biết chuông tự học buổi sáng sắp sửa vang lên rồi.
Quả nhiên, khoảnh khắc cậu ngồi vào chỗ, tiếng chuông liền vang lên.
Trước tiên, cậu đặt một quyển sách lên ứng phó, cậu tiện tay định đặt cặp sách vào trong ngăn bàn, nhưng lại gặp phải trở ngại, nhét thế nào cũng không vô.
Cậu cúi đầu nhìn ngăn bàn một cái.
Bên trong ngoại trừ sách vở vốn có, còn nhét một đống đồ khác.
Trà sữa, bánh ngọt nhỏ còn cả một đống đồ ăn vặt linh tinh lộn xộn.
Thảo nào không có chỗ cho cặp sách.
Tần Thư ngồi xuống bên cạnh, nghiêng mắt nhìn ngăn bàn cậu rồi quét mắt nhìn toàn bộ lớp học, sau khi bắt gặp vài ánh mắt né tránh liền thu mắt, lấy sách ra đặt trên bàn, cũng tiện tay đổi sách trên bàn cho Tống Vân Hồi.
Đón lấy ánh mắt đối phương, anh đáp: “Tự học buổi sáng môn Tiếng Anh.”
Sách đang đặt trên bàn người bên cạnh là sách Ngữ văn.
Tống Vân Hồi cười cười, rồi nghiêng người sang một bên khác, nhỏ giọng hỏi bạn học cách mình một lối đi, “Cậu biết mấy thứ này là ai tặng không?”
Bạn học này đeo một cặp kính rất dày, người trong lớp thích gọi cậu ta là Mắt Kính, Mắt Kính xưa nay luôn đến lớp rất sớm, biết là ai tặng, nhưng không thể nói rõ, chỉ hàm nói một câu:
“Trong và ngoài lớp đều có.”
Kể từ khi được xếp ngẫu nhiên ngồi cạnh Tống Vân Hồi, cậu ta vẫn luôn chứng kiến hiện tượng này, đến bây giờ đã không còn xa lạ gì nữa.
Theo bạn cùng bàn giấu tên trước đây từng nói, hiện tượng này đã bắt đầu kể từ ngày đầu tiên đối phương bước vào trường và đọc diễn văn tại buổi lễ khai giảng với tư cách là đại diện tân sinh.
- -Có hơi khó giải quyết.
Tống Vân Hồi vò tóc, thấy giáo viên Tiếng Anh đã bước vào lớp, chỉ đành cầm lấy sách trước, tạm thời để cặp sách trong ngăn bàn Tần Thư.
Vốn định lúc tan học sẽ nghĩ cách xử lý chuyện này, kết quả tự học buổi sáng một hồi, phần lớn người trong lớp bao gồm cả cậu đều gục ngã, nằm bò trên bàn ngủ đến độ bất tỉnh nhân sự.
Tiết đầu tiên, cậu tốt xấu gì cũng gượng dậy nổi, ngồi học cũng xem như nghiêm chỉnh, giảm bớt một bước để Tần Thư gọi dậy.
- -Nhưng cũng chỉ có thân thể dựng thẳng mà thôi.
Tiết đầu tiên là tiết Toán, giáo viên rút random một người may mắn làm câu hỏi trắc nghiệm chết người để trợ hứng cho tiết học.
Tống Vân Hồi là người may mắn đó.
Giáo viên gọi tên cậu hai lần liên tục mà cậu vẫn không có phản ứng, Tần Thư bên cạnh nhận ra có gì đó không đúng, cong ngón tay gõ nhẹ mặt bàn nhắc nhở.
Tống Vân Hồi trong cơn suy tàn giật mình tỉnh mộng.
Cậu đã đứng dậy, nhưng đường nhìn vẫn chưa khôi phục, đại não hỗn độn một mảnh.
Tần Thư lời ít ý nhiều, nói: “A.”
Tống Vân Hồi vẫn đang dừng lại ở giờ tự học Tiếng Anh buổi sáng, đại não gần như phản ứng trong nháy mắt:
“Abandon.”
Tuy chưa nhận thức rõ ràng bây giờ là tình huống gì nhưng phát âm vẫn chuẩn đét.
Cả lớp yên tĩnh.
Tống Vân Hồi tỉnh táo.
Cậu bị gọi lên bục giảng phụ trách giảng giải làm thế nào tính từ xác suất thành abandon.
Giáo viên Toán vừa giận vừa cười, lúc cậu lên bục giảng còn vỗ đầu cậu một cái.
Tống Vân Hồi ôm đầu đọc đề, cầm phấn lên liệt kê hai ba công thức, tính nhẩm đơn giản, cuối cùng cho ra đáp án, nói:
“……Là vậy đó, vì thế chọn A.”
Bạn học dưới bục bỗng tỉnh ngộ.
Cậu thừa dịp trước khi giáo viên Toán vỗ đầu mình thêm cái nữa đã vội vã lủi xuống bục giảng.
Nhờ có cống hiến cậu làm ra đầu tiết một mà tiết một với xác suất ngủ gật cực cao mãi đến khi kết thúc không có thêm ai ngủ gật nữa.
Mãi đến khi bóng dáng giáo viên Toán biến mất ở cửa, Tống Vân Hồi trực tiếp gục đầu lên cánh tay Tần Thư, bất động.
Người này đang trốn tránh hiện thực.
Khóe môi Tần Thư khẽ cong, vỗ vỗ đầu đối phương, thấp giọng hỏi:
“Tối qua đã làm gì thế?”
Người này bình thường cũng sẽ buồn ngủ, nhưng không đến mức thái quá như vậy, hẳn là đêm qua lại làm gì rồi.
Tống Vân Hồi nói chơi máy tính.
Cậu tốn nửa thời gian viết một chương trình, vốn định chạy xong rồi ngủ, kết quả chạy được một nửa thì kẹt.
Không chạy xong cậu không ngủ được, cuối cùng lặng lẽ sửa lại đến hơn nửa đêm.
Tần Thư im lặng.
Rất giống chuyện đối phương có thể làm ra.
Tống Vân Hồi cũng không thể trốn tránh hiện thực quá lâu.
Cậu bị chủ nhiệm khối túm đi.
Sau tiết một là thời gian ra sân tập rèn luyện thân thể, nhưng khoảng thời gian này thời tiết luôn nóng nên đã bị hủy bỏ, học sinh đều vùi mình trong lớp tận hưởng điều hòa, có thêm thời gian làm bài tập.
Khoảng thời gian này Tống Vân Hồi bị chủ nhiệm khối bắt đi đến từng lớp phát giấy thông báo.
Chủ nhiệm khối vừa hay là chủ nhiệm lớp, hễ có việc này là bắt cậu đi làm, lần này nói là giáo viên các lớp phải mở họp ngắn, không có thời gian nên mới nhờ cậu chạy một chuyện.
Người lớp khác đã quen với việc cậu thi thoảng tới lớp mình.
Tống Vân Hồi dễ tính, thành tích học tập tốt, vừa cởi mở vừa ôn hòa, không ít người trong khối đơn phương biết cậu, cũng có nhiều người lớn gan chủ động bắt chuyện với cậu, lăn lộn đến độ quen mặt, lúc tình cờ gặp nhau còn nhét vào túi cậu mấy viên kẹo.
Đảo quanh một vài lớp xong, lúc quay về chỗ ngồi trong túi cậu đã chất đầy đồ ăn vặt.
Tiện tay cầm kẹo đặt lên bàn Mắt Kính, cậu ngó vị trí bên cạnh đã trống không, hỏi:
“Tần Thư đâu?”
Không chỉ mỗi chỗ của Tần Thư, trong lớp không biết từ bao giờ đã trống hơn phân nửa.
Mắt Kính cẩn thận cất kẹo đi, đáp đối phương đã bị một đàn em gọi đi rồi, không có ở hành lang vậy thì ở cầu thang.
Lúc băng qua hành lang về lớp không nhìn thấy ai, có lẽ ở cầu thang.
Tống Vân Hồi đặt giấy nháp vừa cầm lên xuống, vội vã chạy đi vây xem.
Cầu thang không có điều hòa, ánh nắng mặt trời chiếu vào, tựa như lồng hấp của thiên nhiên.
Dưới loại thời tiết này, thế nhưng vẫn có rất nhiều người tình nguyện bị hấp.
Hơn phân nửa bạn học không có trong lớp té ra đã chạy hết ra cầu thang góp vui rồi.
Tần Thư đứng giữa trung tâm đám đông, đối diện là một cô bé trông rất đáng yêu.
Đối mặt với cảnh tượng vừa căng thẳng vừa kích thích này, anh hình như không khác gì bình thường, vẫn trầm tĩnh lạnh nhạt như cũ.
Tống Vân Hồi lẫn vào đám người, tiện tay vỗ một bạn học hỏi thăm tiến độ.
Bạn học quay đầu, thấy là cậu, thân thể khó hiểu run lên một cái, đáp bọn họ cũng mới tới.
Sau đó bạn học lại nói: “Không thành đâu.”
Giọng điệu cực kỳ chắc chắn.
Tống Vân Hồi xoa cằm, hỏi: “Sao lại nói vậy?”
Bạn học quay đầu nhìn cậu, ậm ờ đáp: “Tớ đoán.”
Tống Vân Hồi phát hiện cậu ta đoán rất đúng.
Tần Thư từ chối rồi.
Còn từ chối rất dứt khoát.
Khoảnh khắc anh từ chối, náo nhiệt đã xem xong, Tống Vân Hồi xoay người định lẻn đi, kết quả thành công chạm mắt với đối phương.
Cuối cùng cậu bị ép đợi Tần Thư cùng vào lớp.
Nhiệm vụ vờ như không góp vui thất bại, cậu trực tiếp từ bỏ, nằm bò lên trên bàn, tiện tay mở một đề bài ra xem, vừa xem vừa thi thoảng lén nhìn Tần Thư một cái, sau đó thở dài não nề.
“Ngưỡng mộ cậu thật đấy Tần Tiểu Thư, chưa có ai nói thích tớ cả.”
Độ chân thật của nửa đoạn đầu còn đáng nghi ngờ, nửa đoạn sau còn ảo ma hơn.
Mắt Kính đáng vùi đầu miệt mài làm đề có hơi không tin nổi ngẩng đầu lên, tiếp đó lại lặng lẽ làm đề của mình.
Tần Thư nói:
“Tớ thích cậu.”
Tống Vân Hồi đáp lễ, vừa thuận tay đặt một ẩn số vừa đáp một tiếng: “Cảm ơn cậu, người đầu tiên nói thích tớ, tớ cũng thích cậu.”
Đề tài này liền dừng lại ở đây.
Tần Thư quay đầu đi, không tiếng động thở dài.
Tiết tiếp theo là tiết Vật lý, Tống Vân Hồi lại lần nữa ‘trúng số’.
Mãi đến khi tan học, phát xong giấy thông báo, Tống Vân Hồi mới biết giấy thông báo hôm nay mình phát cho những lớp khác là giấy họp phụ huynh.
Hai ngày trước kết quả thi vừa ra lò, hai ngày sau là họp phụ huynh ngay, một chiêu này cực kỳ chí mạng đối với rất nhiều người.
Tống Vân Hồi thuận tay nhét giấy thông báo của Tần Thư vào cặp mình.
Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn hai năm trước đã sang nước ngoài phát triển công việc kinh doanh, Tần Thư ở nhà một mình nên họp phụ huynh đổi thành hai người Hứa Văn Huệ và Tống Thành tham dự, năm ngoái Hứa Văn Huệ giữ vai trò phụ huynh của anh, năm nay có lẽ vẫn vậy.
Hành động này có hơi không cần thiết nhưng đôi vợ chồng già vẫn kiên trì, cho rằng họp phụ huynh nhất định phải có phụ huynh tham dự.
Họp phụ huynh, ngoại trừ các mối nguy cơ bị mắng do thi thố chẳng ra sao thì quả thật cũng là cơ hội tốt hiếm có để vui chơi đối với các học sinh, trên sân tập đã có không ít người tụ tập.
Chín giờ sáng, cổng lớn trường học đúng giờ mở ra, các học sinh nhìn quanh sân trường tìm phụ huynh của mình trong biển người mênh mông cuồn cuộn.
Cuối cùng đón được Hứa Văn Huệ và Tống Thành là Tần Thư.
Anh giải thích nói Tống Vân Hồi đã bị người lớp khác kéo đi chơi bóng rổ giữ thể diện rồi.
Cái gọi là giữ thể diện chính là góp cho đủ quân số.
Phần lớn học sinh chuyên thể thao trong trường đều được xếp vào lớp xã hội, lớp hai xã hội cũng không ngoại lệ.
Bọn họ có học sinh chuyên thể thao, nhưng không đủ.
Trận bóng rổ đã được lên lịch hẹn xong xuôi, bọn họ vốn dĩ đã đếm đủ số người, kết quả lên sân đếm lại thì thiếu mất một người.
Bọn họ sống chết tìm không ra một người cuối cùng này.
Họp phụ huynh còn có một phân đoạn đại hội đoàn thể được tổ chức tại hội trường lớn, từ tòa dạy học đến hội trường lớn phải băng qua sân bóng rổ.
Bọn họ lúc đó vừa liếc mắt liền thấy ngay Tống Vân Hồi vừa giúp đỡ trang trí hội trường lớn xong đang chậm rãi đi về phía tòa dạy học.
Sau đó Tống Vân Hồi bị tóm lấy.
Những người này đã chuẩn bị đâu ra đấy, quần áo ra sân cũng đã chuẩn bị ổn thỏa, trông hết sức chuyên nghiệp.
Size quần áo khá lớn, mặc vào rất rộng rãi, Tống Vân Hồi vừa đi vừa chỉnh quần áo.
Hôm nay nắng tốt, cậu đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây tràn ngập ánh nắng, ánh nắng mặt trời loang lổ nhảy nhót trên người cậu, có chút khiến người ta không thể dời mắt.
Trận đấu vẫn chưa bắt đầu, người của hai đội đã thay xong quần áo đang ngồi hai bên nói chuyện phiếm, một bên đen một bên hồng nhạt.
Ánh nắng mặt trời chiếu lên sân nhựa có phần phản quang khiến mắt hơi xót, Tống Vân Hồi híp mắt, có hơi không phân rõ người trên sân trông thế nào.
Cậu nhìn màu trắng trên người mình, cuối cùng tự giác kiên định đứng trong đám người hồng nhạt, nắm chặt tay thành đấm nói: “Tớ chuẩn bị xong rồi.”
Màu trắng tương đối gần gũi với màu hồng, cậu hẳn là người của đội này.
Trong đám người hồng nhạt bên này có người trước hết ngẩn ra, sau đó vài tiếng cười vang lên, có người phối hợp với cậu gật đầu nói: “Chuẩn bị xong thì tốt, vài phút nữa bắt đầu.”
“……”
Mắt thấy bầu không khí càng lúc càng hòa hợp, trong đám người đen có người nhịn không nổi nữa, đi đến xách cậu đi.
Lần này cậu cuối cùng cũng biết mình là người đội nào rồi.
Tống Vân Hồi nhìn đám người hồng nhạt, cảm thấy hơi đáng tiếc.
Cậu cảm thấy mày này đẹp mắt hơn.
Trận đấu còn chưa bắt đầu mà xung quanh đã vây không ít người, còn có học sinh đang lục tục ra khỏi tòa dạy học, có lẽ đại hội họp phụ huynh sắp bắt đầu, đã bắt đầu sơ tán.
Trong số phần lớn học sinh chuyên thể thao ngày ngày phơi nắng đen nhẻm huấn luyện trên sân tập, Tống Vân Hồi trắng đến phát sáng quả thật có chút bắt mắt.
Đồng đội cậu rất tri kỷ, nói biết cậu không thường chơi bóng rổ, kỹ thuật không được cũng không sao, chỉ cần theo sau bảo vệ tốt mình đợi hết giờ là được.
Trên thực tế đội lớp một đấu với bọn họ cũng gom không đủ người, cuối cùng kéo lớp trưởng thích giúp người làm niềm vui tới góp đủ đầu người. Lớp trưởng lớp một tuy thích giúp người làm niềm vui nhưng thật sự chưa từng sờ qua bóng, có thể nói thực lực hai bên tương đương nhau ở một phương diện nào đó.
Tống Vân Hồi trước hết ngẩn ra, sau đó cẩn thận ghi nhớ lời dặn dò của đồng đội, sau khi trận đấu bắt đầu liền nghiêm túc treo ở đằng sau lay lắt qua ngày đợi đến khi kết thúc hiệp đấu.
Đồng hành lay lắt qua ngày cùng cậu còn có lớp trưởng lớp một.
Thi thoảng giúp đồng đội chuyền hai quả bóng, nếu không phải thời điểm không thích hợp thì Tống Vân Hồi thật sự rất muốn trò chuyện cùng lớp trưởng lớp một.
‘Câu cá’ nửa ngày trời, cuối cùng cũng câu tới giờ nghỉ giữa hiệp.
Tống Vân Hồi lau mồ hôi trên trán.
Tuy cũng không làm gì, nhưng bản thân đã nỗ lực hết sức rồi.
Mồ hôi ra lúc chơi bóng ngày nắng to không dễ lau, những người khác đã quen, cầm vạt áo lên trực tiếp lau.
Tống Vân Hồi nhìn vài lần, lại nhìn vạt áo mình, cậu nhúc nhích một chút, cuối cùng từ bỏ, lựa chọn đứng dưới bóng râm một lúc.
“……”
Bóng râm không còn nữa.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, người xung quanh đã vây thành một vòng, phần lớn đều là học sinh khối bọn họ, trong lúc đợi phụ huynh không có việc gì làm, có cả học sinh các khối khác đúng lúc học tiết thể dục hôm nay, cả đám ngồi thành đống xem say sưa ngon lành.
Có người còn che dù trên đỉnh đầu, cực kỳ mãn nguyện.
Thảo nào trước đó lúc ai đó ném rổ có người hò hét om sòm, âm thanh còn rất lớn.
Chú ý thấy cậu hình như đang tìm chỗ nghỉ ngơi, người có chỗ dưới bóng râm nhường ra một vị trí để cậu ngồi.
Là vị trí tránh nắng tuyệt vời.
Tống Vân Hồi không đi, cuối cùng chọn ngồi xuống một chỗ bên cạnh bóng râm.
Cậu ngồi trên thềm đá, nửa người vùi trong bóng râm, không nơi đặt chân, chỉ đành để lộ dưới ánh nắng.
Cậu vẫn còn đang ở độ tuổi phát triển chiều cao, chân gầy, quần bóng rổ cũng chỉ che đến trên đầu gối một tí, đồ bóng rổ to rộng tương phản rõ rệt với chân cậu.
Trên sân tập bắt đầu nổi gió, gió thổi khiến tóc Tống Vân Hồi hất ra sau.
Ngồi bên cạnh là bạn học lớp khác trước đó từng nói chuyện dăm ba câu, trời sinh giỏi xã giao lúc nào cũng có thể trò chuyện vui vẻ.
Thời gian nghỉ giữa hiệp kết thúc, Tống Vân Hồi đứng dậy hoạt động tay chân một lúc, chuẩn bị cho đợt câu cá mới.
Nhưng đồng bọn câu cá cùng cậu đã không thấy đâu nữa.
Lớp một bất giác thay một người, lớp trưởng trước đó vẫn còn trên sân đã chạy sang một bên ngồi xuống thở hồng hộc, đổi thành một người vừa nhìn là biết cao thủ không biết từ đâu tới vô.
Hiện giờ áp lực đang đè lên đầu đội đen.
Đồng đội vỗ vỗ vai cậu, nói: “Đừng căng thẳng, cứ như nửa trận đầu là được.”
Tống Vân Hồi nhìn người giống như cao thủ mới tới đối diện, đăm chiêu gật đầu.
Nửa trận sau chơi rất kịch liệt.
Người mới tới bên lớp một trông có vẻ rất lợi hại, thực tế cũng rất lợi hại, tiết tấu trên sân nhanh hơn rất nhiều, người bên trong càng chơi càng nghiêm túc.
Bản chất của trận đấu này vốn là trận giao hữu nhân dịp mở họp phụ huynh hẹn nhau đấu một trận, đến bây giờ có lẽ mọi người đã ném luôn hai chữ ‘giao hữu’ ra sau đầu rồi, chỉ muốn phát huy kỹ năng thật sự của mình.
Đến hiện tại, coi như câu cá cũng phải câu cá thần tốc.
Tống Vân Hồi không ném bóng, nhưng chuyền bóng rất chuẩn, vì thế gần như trở thành trạm trung chuyển, mỗi lần đều phải qua tay một lần.
Cách một khoảng, lại có một đồng đội chuyền bóng cho cậu.
Theo bài bản trước đó, lần này cậu nên chuyền bóng cho đồng đội đằng trước, mặc dù có hơi thiên vị nhưng đó là đồng đội duy nhất đang đứng ở vị trí có thể ném bóng vào rổ.
Đồng đội nghĩ vậy, những người khác cũng nghĩ vậy nên đã nhanh chóng di chuyển, sẵn sàng cản bóng bất cứ lúc nào.
Tống Vân Hồi nhảy lên chuyền bóng.
- -Nhưng không chuyền hoàn toàn, ngay lúc những người khác nhảy theo chuẩn bị cản bóng thì quả bóng trong tay xoay một vòng, bóng vẫn ổn định trong tay cậu, sau đó dễ dàng vượt ba bước vượt trở ngại.
Không ngờ tới người vẫn luôn yên ổn giữ vai trò người công cụ bỗng thay đổi nước cờ, vậy mà làm động tác giả, đồng đội không phản ứng kịp, người lớp một càng không phản ứng kịp.
Đại não tuy không phản ứng kịp nhưng thân thể đã bắt đầu hành động, người lớp hai tận dụng cơ hội này ghi thêm vài bàn thắng, kéo điểm số về.
Một quả cuối cùng, Tống Vân Hồi cướp bóng nhân tiện chuyền cho đồng đội, đội hai chiến thắng.
Tuy chỉ là một trận đấu nhỏ, nhưng vui sướng của người lớp hai mắt thường cũng nhìn ra được, họ vốn đang cười định nói chuyện với Tống Vân Hồi, kết quả nhìn thấy người mặc đồ bóng rổ màu trắng đã chạy sang đội lớp một.
Tống Vân Hồi khen ngợi: “Quả nhiên vẫn thấy quần áo bên các cậu đẹp hơn.”
Gương mặt cậu mang theo ý cười, đôi đồng tử nhạt màu phản chiếu ánh nắng rực rỡ, sáng như thiêu đốt, tuy câu khen ngợi hơi kỳ quái nhưng rất thật lòng.
Lớp hai thắng trận đấu nhưng thua người.
Người lớp một tuy thua nhưng tâm tình thoáng tốt hơn đôi chút, nháy mắt với lớp hai, nhân tiện đào góc tường trước mặt bọn họ luôn, nói:
“Lần sau tới lớp bọn tớ đi, đến lúc đó cho cậu mặc quần áo y hệt, mặc vào nhất định đẹp đỉnh chớp.”
Bộ đồ này rất hợp với Tần Tiểu Thư, dù thế nào cũng phải tặng cho đối phương một bộ.
Người đứng bên cạnh nói: “Không có phương thức liên lạc của cậu, cậu đọc đi.”
Tống Vân Hồi đọc một dãy số, người cách đó không xa cũng vểnh tai lên nghe.
Cuối cùng cậu bổ sung thêm một câu, nói: “Nhớ ghi chú.”
Cậu xoa tóc, “Người add khá nhiều, tớ không phân rõ.”
Tóc cậu vốn đã hơi rối lúc chơi bóng, bây giờ vừa vuốt, tóc xoăn quật cường vốn đã ép xuống lại lần nữa nhô lên.
Ngón tay người bên cạnh khẽ nhúc nhích, do dự nhiều lần, cuối cùng giơ tay lên, thử giúp cậu ép nhúm tóc kia xuống lần nữa.
Tống Vân Hồi hơi nghiêng đầu né tránh.
Cậu nói: “Vẫn đang lớn, không ép được.”
Cậu mỉm cười, thái độ cũng không hề cứng rắn nhưng cũng không dám để người khác dễ dàng làm ra động tác gì.
Trận đấu kết thúc, Tống Vân Hồi thay lại quần áo của mình.
Cậu vừa thay xong trở về thì liếc thấy Tần Thư bên cạnh sân tập.
Cậu chạy bước nhỏ đến gần.
Bước đến gần có thể thấy được mồ hôi trên trán đối phương một cách rõ ràng, bất phân thắng bại với bản thân vừa chơi bóng cách đây không lâu, rõ ràng đã bị giáo viên nào đó bắt đi làm cu li rồi.
Tống Vân Hồi thả chậm bước chân, nhân lúc cùng đi tìm nước rửa tay bèn bắt đầu chia sẻ công lao to lớn vừa rồi của mình.
Rửa tay xong, Tần Thư vừa nghe vừa lau khô tay, anh giơ tay lên giúp cậu trấn áp đám tóc đang vểnh lên của đối phương.
Tống Vân Hồi đã quen, cậu hơi cúi đầu xuống, để đối phương thuận tiện trấn áp chúng hơn.
Họp phụ huynh cũng chỉ mất một buổi sáng, trường học không đủ tài chính giữ phụ huynh lại trường ăn trưa, vì thế trước giữa trưa liền tuyên bố tan họp, tiện thể đưa học sinh về nhà nghỉ ngơi.
Sau khi lên xe, hai người Tống Vân Hồi được khen ngợi hết lời.
Người lớn không hổ là người lớn, khen người cũng không trùng lặp.
Tống Vân Hồi trực tiếp nằm ngửa ra nghe ba mẹ khen, cười xán lạn.
Hứa Văn Huệ muốn đến phòng làm việc của mình, Tống Thành cũng phải đi làm, Tống Vân Hồi cũng không muốn về nhà ngay, bọn họ bàn bạc một hồi, vui vẻ chia đường ở ngã ba.
Tống Vân Hồi và Tần Thư xuống xe trước, tìm nơi ăn trưa.
Địa điểm ăn uống nằm trong một trung tâm thương mại, đối diện chính là rạp chiếu phim.
Tống Vân Hồi vốn đang nghiêm túc ăn cơm, kết quả vừa ngước mắt, liền nhìn thấy video tuyên truyền phim điện ảnh trên màn hình điện tử lớn ngoài rạp.
Khủng long nhỏ bên trên dường như cũng đang nhìn cậu.
Ừm, rất đẹp.
“……”
Tống Vân Hồi hơi mở to mắt.
Tần Thư quay đầu, nhìn theo tầm mắt cậu.
Được rồi.
Hoạt động chiều nay đã được quyết định.
Phim điện ảnh khủng long nhỏ có 3D, Tống Vân Hồi không thể nghi ngờ chọn ngay 3D.
Người bán vé chú ý thấy đồng phục trên người cả hai, còn nhìn thêm vài lần.
Chìm đắm trong trong phim điện ảnh hai tiếng rưỡi, Tống Vân Hồi thỏa mãn.
Chỉ là lúc ra khỏi rạp chiếu phim đầu óc có hơi choáng.
May mà bên cạnh còn có Tần Tiểu Thư đáng tin cậy.
Tần Thư nhận lấy balo trên người cậu, đưa cậu xuống lầu.
Đầu gấu nhỏ trên dây kéo cặp sách lắc lư trong không trung.
Bây giờ đã sắp đến giờ về, về nhà cũng gần đến giờ học thư pháp, ban đầu Tần Thư định đưa Tống Vân Hồi đến lầu một trung tâm thương mại, sau đó có thể ngồi xe về nhà.
Kết quả Tống Vân Hồi đi được một nửa bèn không nhúc nhích nữa.
Lầu hai có một hiệu sách phi truyền thống bán đủ thứ.
Trong tủ kính lấp lánh ánh sáng có một dãy móc khóa nhỏ.
Tần Thư liếc mắt nhìn, đại khái biết Tống Vân Hồi nhìn trúng cái gì.
Cuối cùng Tống Vân Hồi thành công cầm trong tay móc khóa khủng long nhỏ.
Mua được thứ mong muốn, hai người thuận lợi về nhà.
Tối đó, Tống Vân Hồi cuối cùng cũng không bật máy tính, lên giường ngủ đúng giờ.
Sự thật chứng minh, mối quan hệ tuyến tính giữa thời gian thức dậy và thời lượng giấc ngủ không phải tuyệt đối.
Lại là một ngày mạo hiểm kích thích canh chuẩn giờ đến trường.
Hôm nay cũng là một ngày thành công bảo vệ điểm hạnh kiểm.
Hai người vào phòng học, những người khác theo thói quen nhìn hai bóng hình bước vào một giây trước khi tiếng chuông vang lên, vốn định thu hồi đường nhìn, kết quả phát hiện cặp sách Tần Thư hình như có gì đó khang khác.
Có người nhìn nửa ngày, cuối cùng nhận ra có gì đó không đúng.
Trên dây kéo cặp sách có thêm một cái móc khóa, màu xanh lá, lông nhung, đáng yêu vô cùng.