Lâm Minh Hoài còn không biết tài liệu mình cực kì ưng ý đã bị giẫm đến độ đầy hoa mai nhỏ, anh ta vẫn đi ăn sáng như thường lệ.
Vì anh ta có thời gian biểu nghiêm ngặt gần như rập khuôn, anh ta thức dậy vào đúng sáu giờ mỗi ngày, sáu giờ rưỡi sẽ ngồi trên bàn ăn sáng.
Không biết đã bao lâu anh ta không ăn sáng với những người khác trong gia đình, trừ một người là ngoại lệ - Lâm Úc.
Trước đây, chỉ cần ở nhà, cậu sẽ dậy sớm ăn sáng cùng anh ta, có thể coi là vừa cố chấp vừa vô nghĩa.
Lâm Minh Hoài rũ mi, ngũ quan sắc sảo chỉ có thể thấy hơi giống mẹ, trái lại càng giống cha anh ta hơn - Lâm Trường Tấn.
Vẻ thờ ơ và nghiêm túc của họ như được đúc ra từ cùng một khuôn.
Anh ta đặt ly cà phê trong tay xuống, nhìn sang bên cạnh, không có chàng trai nào cười với anh ta, cả phòng ăn yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng chim hót líu lo ngoài vườn. Lâm Minh Hoài hơi nhíu mày, đột nhiên lên tiếng: “Lâm Úc vẫn chưa trở về sao?"
Cậu đã rời khỏi nhà gần một tháng, nghe nói cậu đã ngắt điện thoại trước khi nói chuyện với cha.
Lúc đó, anh ta nghe chuyện này còn nghĩ không thể nào, Lâm Úc sao có thể cúp điện thoại của người nhà trước.
Rõ ràng cậu luôn mong đợi... có thể nói chuyện với họ nhiều hơn một chút.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lâm Minh Hoài vốn lạnh như sương không hiểu sao trở nên dịu đi một chút.
Bảo mẫu không quen nói chuyện với thiếu gia, nhìn vẻ mặt thoải mái như nhớ ra gì đó của anh ta, cô ấy do dự nói: “Đúng vậy.”
Thật ra cô ấy cũng hy vọng Lâm tiểu thiếu gia trở về, mỗi lần Lâm tiểu thiếu gia trở về ở, hình như căn biệt thự lớn này cũng không lạnh đến vậy, đáng tiếc, rõ ràng là đứa trẻ tốt như vậy, lại luôn bị bắt nạt, từ lúc bắt đầu chuyển ra ngoài ở, số lần cậu về càng ngày càng ít, nhất là sau khi phòng của cậu bị Lâm Nhất Dữ đổi thành phòng đựng đồ, cuộc cãi vã đó kéo dài đến bây giờ. Thậm chí ngay cả tiệc gia đình cũng không tham gia.
Bảo mẫu không biết chuyện tai nạn xe hơi, cô ấy cho rằng Lâm Úc chỉ không muốn về dự tiệc gia đình.
Trên thực tế, bữa tiệc gia đình cũng rất vắng vẻ, rõ ràng thiếu một chỗ.
Mi tâm Lâm Minh Hoài dần nhíu lại, cuối cùng anh ta đứng dậy, sắc mặt lạnh lẽo đi ra ngoài, tìm một vòng trong danh bạ , tìm được số điện thoại của Lâm Úc.
Trong nhật kí cuộc gọi bên dưới, tất cả đều từ phía bên kia, tối đa không quá ba phút sẽ bị tắt, ban đầu ngón tay định nhấn xuống, anh ta nhận ra, dường như đây là lần đầu sau khi mẹ qua đời, anh ta chủ động liên lạc với em trai.
Anh ta khựng lại trong nháy mắt, cuối cùng ngón tay vẫn ấn xuống.
Những tưởng sẽ nhanh chóng nhận được điện thoại, nhưng lại truyền đến tiếng tổng đài quen thuộc. Lâm Minh Hoài kiên quyết nhắn tin cho cậu, chỉ có vài từ ngắn gọn: [Tại sao lại tắt máy?]
Vì anh ta biết, chỉ cần Lâm Úc vừa nhìn thấy tin nhắn này, nhất định sẽ gọi lại cho anh ta.
Em trai ruột của anh ta ngây thơ, hồn nhiên như vậy không giống người Lâm gia, ngược lại, Lâm Nhất Dữ được đón về Lâm gia hơn hai năm trước còn giống người Lâm gia hơn cậu.
Có lẽ cả Lâm gia chỉ có Lâm Tử Uyên cho rằng Lâm Nhất Dữ thực sự là người tốt, nhưng điều này không liên quan gì đến anh ta.
Lâm Minh Hoài đến công ty với sắc mặt cực kì lạnh lùng, hôm nay anh ta đến sớm hơn một chút, vì buổi chiều anh ta có một cuộc gặp cực kỳ quan trọng.
Để hợp tác với Hoắc Vọng, hầu hết các quỹ của công ty họ đều được dồn vào đây, một khi thành công sẽ đem lại lợi ích không thể tưởng tượng được cho công ty, địa vị sẽ được cải thiện rất nhiều.
Cô thư ký có khuôn mặt xinh đẹp theo sau anh ta vào công ty, thấy khuôn mặt anh ta liền không dám nói một lời.
Cô ấy biết rõ tính cách của Lâm Minh Hoài, khi trước cô ấy đã có hơn mười thư ký bị sa thải, mà sở dĩ cô ấy được giữ lại chỉ vì một nguyên nhân: đủ năng lực.