Vạn Người Ghét Sống Lại Thành Thụy Thú Vạn Người Mê

Chương 42: Biến thành người



Cậu cảm thấy mình là một con thụy thú đã thành tinh.

Không ngờ những đốm vàng lại phản ứng dữ dội hơn, chúng lắc lư cơ thể, tỏ vẻ phản đối: [Không đúng! Không đúng! Thành tinh có thể biến thành con người!]

[Có thể biến thành con người mới là thành tinh chân chính!]

Đôi mắt của Lâm Úc dần mở to, đuôi hơi cuộn lại vì căng thẳng: “Meo??” Tôi còn có thể biến thành con người?

Không phải cậu chưa từng nghĩ đến khả năng này, chỉ là đối với cậu, ý tưởng như vậy càng giống ảo tưởng hơn.

Nhưng bây giờ cậu biết rằng ảo tưởng này cũng có thể trở thành hiện thực!

Những chấm vàng bay qua đỉnh đầu cậu, cảm giác được sự nghi ngờ của cậu, đáp: [Đương nhiên rồi!]

[Bây giờ cậu đã thu thập được đủ thụy khí để biến thành người!]

[Nhưng thời hạn chỉ khoảng hai giờ. ]
[Được nhiều người yêu thích hơn, có thể kéo dài hình dạng con người lâu hơn!]

Dù chỉ có hai giờ, Lâm Úc đã rất hài lòng.

Cậu làm theo hướng dẫn của các tinh linh, lần đầu tập trung vào việc biến lại thành con người.

Sau khi thất bại một vài lần, một ánh sáng vàng đột nhiên lóe lên, sau đó, một thụy thú nhỏ vốn đang ủ rũ trên mặt đất biến mất, thay vào đó là một cơ thể cân xứng và xinh đẹp.

Lâm Úc lộ vẻ không thể tin nổi, cậu cúi đầu nhìn ngón tay mảnh khảnh của mình, vội vàng lảo đảo chạy vào phòng tắm, trong gương lập tức phản chiếu ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, trong con ngươi ướŧ áŧ còn mang theo vẻ do dự và sợ hãi, giống như con nai con lạc đường đang lo lắng, lại mang theo vẻ tò mò thơ mộng, đẹp như hoa trong gương, trăng trong nước bước ra từ truyện cổ tích.
Khuôn mặt này quá quen thuộc với bản thân, vì đây là khuôn mặt ban đầu của cậu.

Không ngờ tái sinh một lần nữa, cậu còn có thể có cơ thể kiếp trước của mình một lần nữa.

Đối với cậu, chuyện này có thể coi là một niềm vui bất ngờ.

Lâm Úc vui vẻ nhảy nhót tại chỗ một chút, đột nhiên ý thức được hiện tại mình vẫn còn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, vì thế hơi ngượng ngùng, đỏ mặt đi lật tủ quần áo của Hoắc Vọng.

Cậu vốn muốn tìm cho mình một bộ quần áo sạch sẽ mặc trước, không ngờ vóc người Hoắc Vọng quá lớn so với cậu, cậu chỉ có thể tìm được một cái áo sơ mi để mặc, tùy ý để vạt áo che khuất đùi mình.

Không biết có phải vì biến thành thụy thú hay không, các giác quan của cậu cũng trở nên nhạy cảm hơn bình thường, mùi hương trên áo sơ mi này khiến cậu lập tức liên tưởng đến mùi thông lạnh trên người Hoắc Vọng, giống như cả người bị ôm lấy.
Nhịp tim dường như lỡ mất một nhịp .

Cậu nhìn về phía các tinh linh nhỏ đi theo mình,định lên tiếng hỏi, đột nhiên nhìn thấy trạng thái vốn thoải mái tự tại của chúng thay đổi, chúng như thu hẹp lại, giống như có thứ gì đó khiến chúng căng thẳng sắp tới.

Sự thay đổi như vậy là cực kỳ nhỏ, nhưng Lâm Úc biết ý nghĩa của nó - Hoắc Vọng sắp trở lại.