Vạn Phần Mê Luyến

Chương 37: Bảo bối, anh muốn…..



Trình Dập vẫn chưa nói gì, An Lộc kích động bật dậy, vuốt vuốt tóc, mây hồng trên má vẫn chưa tan đi, “Em….đi rửa tay.”

Nói xong vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.

Bạch Cảnh Nghiêu bị ánh mắt nhìn chằm chằm của người đàn ông khiến cho da gà da vịt nổi hết lên, bất giác ôm lấy hai cánh tay, “Cái kia, hệ thống của mấy bộ máy tính mới làm xong rồi….”

“Ừ.” Trình Dập lạnh lùng thu tầm mắt về, quay lại chỗ ngồi.

Bạch Cảnh Nghiêu: “Ngày mai tôi không tới đâu, nghỉ một ngày.”

“Không được.”

“Tại sao không được? Tôi đã tăng ca liên tục ba ngày rồi!”

“Mọi người đều đang tăng ca, không phải chỉ một mình cậu.” Trình Dập nghiêm mặt, “Mai còn một lô thiết bị nữa tới, cậu phải phụ trách hệ thống, thuận tiện làm kiểm tra tưởng lửa một chút.”

Dáng vẻ nghiêm chỉnh của người này sao lại khiến người ta căm ghét thế nhỉ? Bạch Cảnh Nghiêu bĩu môi, “Cậu cố ý đúng không? Tôi chỉ không cẩn thận làm hỏng chuyện tốt của cậu, ai kêu cậu trong văn phòng của mình không biết kiểm điểm chứ? Tôi vì tăng ca mà ba ngày không ăn cơm cùng Tư Tư rồi, cô ấy tức đến nỗi chẳng thèm để ý đến tôi….”

Trình Dập chạm chạp cầm cốc đi tới bên cạnh máy lọc nước, “Tôi cũng đâu cấm cậu mang theo người nhà. Tới rồi, tôi sẽ gọi thêm một phần cơm.”

“….” Anh ta lại nghĩ.

Trầm Tư Tư mà ngoan ngoãn nghe lời dễ dỗ dành bằng nửa An Lộc đi tới nơi nào sẽ theo tới nơi đó, anh ta cũng không đến nỗi ngày ngày phát sầu thế này.

Buổi trưa, mọi người cùng nhau gọi đồ ăn ngoài, nghe nói toàn bộ được ông chủ trả tiền.

Buổi chiều bạn gái của Giản Đào cũng tới, mang theo mấy hộp cơm cuốn tự làm. Cô gái nhỏ trông ngọt ngào dịu dàng, mái tóc dài lay động, tay nghề bếp núc khá tốt, nhìn là biết thuộc loại hình đảm đang.

Sau khi ăn cơm xong, An Lộc ngủ trưa ở phòng nghỉ, lúc tỉnh lại thì văn phòng không có ai.

Cô đi ra hỏi, mới biết Trình Dập và Đoạn Tắc Khải ra ngoài gặp khách hàng rồi.

Giản Đào và bạn gái dường như đang tranh chấp mấy câu, ngậm điếu thuốc rồi ra ngoài. Cô gái nhỏ thở dài, lúc quay đầu thì nhìn thấy An Lộc, đột nhiên mắt sáng lên, chạy tới.

“Em là bạn gái của Trình Dập à?” Cô gái kia cười hỏi.

“Vâng, vâng.”

“Được, vậy thì là em rồi.” Cô gái kia kéo An Lộc vào phòng bếp nhỏ.

An Lộc:???

Trước kia vẫn luôn nghe thấy mọi người gọi cô ta là chị Hoan, lúc này An Lộc mới biết cô ta tên là Lục Dư Hoan, tên trong vòng là Miiky, một chủ đăng chuyên quay vlog đồ ăn. Theo lẽ thường mà nói, cũng được coi là hotgirl mạng, nhưng không phải kiếm cơm bằng mặt.

“Nhà chị đã bị em họ và đám bạn của nó chiếm mất rồi, ngày mai là ngày cập nhập tập mới, đồng ý quay video bánh xoài ngàn lớp vẫn chưa làm cơ.” Lục Dư Hoan vừa nói vừa điều chỉnh máy, “Tên móng heo Giản Đào kia không giúp chị. Chỗ này chỉ có mình em nhàn rỗi, phiền em nhé.”

An Lộc cười lắc đầu: “Không phiền ạ.”

Xem ra Lục Dư Hoan đã có chuẩn bị từ sớm rồi, giá ba tầng, các loại nguyên liệu và dụng cụ, toàn bộ đều được nhét trong cái túi lớn mà cô ta mang đến.

“Gu của bạn trai em không tồi, phòng bếp nhỏ này được lắp đặt phong cách cap cấp mạnh mẽ, đăng lên, nhất định sẽ có không ít fan lại hỏi tới.” Lục Dư hoan xếp giá ba tầng, điều chỉnh vị trí một chút, “Em nhìn giúp chị xem đặt ở đó được không? Có bị che mất hay không?”

“Được ạ.”

Lục Dư Hoan đưa cho cô một chiếc điện thoại khác, “Lát nữa em không cần lo chiếc kia, dùng chiếc này quay gần một chút là được, cố găng đừng rung tay nhé.”

“Vâng ạ.”

An Lộc và Lục Dư Hoan bận rộng trong phòng bếp nhỏ cả buổi chiều. Lúc quay xong, lại cùng nhau làm mấy thứ nhỏ nhặt, An Lộc dùng bột mì nặn một con thỏ nhỏ một con heo, lúc hấp chín thì nhìn không ra hình thù gì. Cho nên đành phải nặn mấy miếng cơm nắm đơn giản hơn một chút.

Cô cầm lấy mấy thứ này đắc ý chạy đi tìm người nào đó khoe khoang, Trình Dập cầm lấy cái bánh cô nặn không ra hình thù gì, khen ngợi như đúng rồi ngay trước mặt mọi người, cuối cùng còn ăn sạch sẽ.

Quần chúng: “….” Người đàn ông bị tình yêu che mờ hai mắt.

Kì nghỉ Quốc khánh, tất cả nhân viên trong văn phòng luật tăng ca đều có đồ ngọt để ăn. Ban đầu An Lộc làm không tốt lắm, sau đó dưới sự chỉ đạo cuả Lục Dư Hoan, kỹ năng bếp núc lên như diều gặp gió, còn có thể tự mình làm ra một chiếc bánh ngọt nhỏ xinh xắn.

Đương nhiên rồi, bánh ngọt là đặc quyền chuyên biệt của người nào đó.

“Anh Dập, sau này em muốn học nhiều đồ ngon hơn nữa.” An Lộc chống cằm ngồi trước cửa sổ, nhìn người đàn ông đối diện đan ăn bánh ga tô dâu.

Tay đang cầm muỗng của người đàn ông hơi dừng lại, múc một quả dâu nhỏ, đút vào miệng cô: “Sao đột nhiên lại muốn học cái này?”

“Cảm thấy rất thú vị ạ.” An Lộc phồng má nhai nuốt quả dâu, “Cũng rất có ý nghĩa nữa.”

Nhìn mọi người vui vẻ ăn đồ mình làm ra, là một loại hưởng thụ. Đặc biệt là, khi anh ăn sạch mọi thứ trước mặt cô, còn có thể nhận được lời tán dương của anh, dường như tất cả mọi cố gắng đều xứng đáng.

“Sao vậy? Lộc Lộc của anh muốn đầu quân vào ngành ẩm thực à?” Trình Dập cười cười xoa đầu cô, “Anh trai tặng em một cửa tiệm?”

“Không cần đâu.” An Lộc lắc đầu, “Em chỉ muốn làm cho anh ăn, làm cho bạn bè ăn. Em còn nhờ chị Hoan giúp em quay video đăng lên mạng, hiện giờ người xem cũng không ít đâu nhé.”

Người đàn ông đột nhiên cau mày: “Đăng lên mạng rồi?”

“Không có, em không lộ mặt.” Khát vọng sống của An Lộc vô cùng mạnh mẽ bổ sung thêm.

“Thế này thì còn tạm được.” Trình Dập thu tay về, tiếp tục ăn bánh ga tô, “Không cho phép lộ mặt.”

An Lộc ngoan ngoãn đáp lời: “Vâng.”

Hôm nay là ngày cuối cùng của kì nghỉ.

An Lộc nhìn lịch treo trên tường, đột nhiên có hơi phiền muộn.

Có thể cả ngày quấn quýt lấy nhau không rời giống như thế này thật vui, chẳng sợ chỉ yên lặng nhìn anh làm việc.

“Anh Dập.” Cô nhỏ giọng lầm bầm, “Anh bận như vậy, sau này sẽ hiếm khi về trường học nhỉ?”

Người đàn ông hơi ngửa đầu lên, dường như đang ra sức suy nghĩ. Mãi sau, anh nhìn cô, khẽ nói: “Nếu có người nhớ anh, có thể suy nghĩ đến việc thi thoảng quay về.”

“Vậy vẫn nên thôi đi.” An Lộc chán nản rũ đầu xuống, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn đáng thương, “Anh cố gắng làm việc, em cũng nỗ lực học tập tốt.”

Trình Dập nhìn dáng vẻ rõ ràng rất muốn mình quay về của cô, nhưng lại cố gắng giả vờ như không có gì, trái tim vừa đau vừa mềm, khẽ xoa tóc cô: “Đi thôi, đi nghỉ ngơi.”

“Hôm nay anh muốn nghỉ trưa à?” Bình thường anh chỉ ngồi trên ghế chợp mắt một lát, sau đó tiếp tục làm việc, phòng nghỉ giống như hoàn toàn chuẩn bị cho một mình cô vậy.

“Ừ, hôm nay không bận lắm.”

An Lộc nằm cùng anh trên chiếc giường trong phòng nghỉ.

Anh ôm lấy cô vào lòng, tứ chi quấn chặt lấy cô, bảo vệ chặt chẽ.

An Lộc có hơi không ngủ được, nhịp tim đập hơi nhanh hơn bình thường, cơ thể có chút khô nóng, nhưng lại không nỡ rời khỏi vòng tay của anh.

Hô hấp của người đàn ông đột nhiên dồn dập, phả trên trán cô.

Trái tim An Lôc run rẩy, hàng mi không chịu khống chế mà phát run, ở mắt ra, đối diện với một ánh mắt nóng bỏng.

“Bảo bối, anh muốn…..” Anh lật người phủ xuống người cô, trái khế hơi động, “Hôn em.”

An Lộc không phát ra tiếng, chỉ khẩn trương nắm lấy quần áo bên góc eo của anh.

Anh cúi đầu hôn lên môi cô, nương theo lười biếng và mơ màng sau bữa trưa, trong đáy lòng có nhiều suy nghĩ không an phận. Anh đè ép một nửa, nửa còn lại vội vã tìm lối ra.

Là một người đàn ông trưởng thành, đối mặt với cô gái mà mình yêu, anh không có cách nào quy củ làm một quân tử mãi cả.

“Bánh ga tô dâu tây rất ngon.” Anh đột nhiên đánh giá một câu.

An Lộc hơi hé đôi mắt mờ sương ra, ha miệng, chỉ bật thốt được một câu mềm mại: “Vâng.”

Người đàn ông khẽ cười, đáy mắt dường như có ngọn lửa bùng cháy: “Anh trai cũng tặng em một trái nhé?”

Ban đầu An Lộc vẫn chưa phản ứng kịp, tới khi đầu anh vùi xuống, mới hậu tri hậu giác đẩy một cái, “Không được, sẽ bị người ta nhìn thấy đó.”

Lần trước vì chùm dâu tây kia, cô phải mặc áo sơ mi một tuần liền, sắp nóng chết rồi.

“Vậy thì tìm nơi mà người khác không nhìn thấy.”

“….” Lưu manh.

“Anh trai tự tìm?”

An Lộc cắn môi, lí trí nói cho cô biết nên từ chối, nhưng miệng không nói ra được một từ.

Trình Dập hơi bóp nhẹ eo cô một cái: “Được không?”

Có được không, đều không quan trọng nữa rồi.

Anh muốn lùi ra lúc nào thì là lúc ấy.

Buổi trưa trong phòng trở nên khô nóng hơn, Trình Dập mở điều hòa, dùng chăn tơ tằm mỏng chùm kín hai người ở bên trong.

Anh cúi đầu hôn lên gò má nóng rực của cô gái, và đôi mắt buồn ngủ vô cùng đang khép chặt, cuối cùng cánh môi rơi trên vành tai cô, “Về tự đếm nhé.”

An Lộc không thèm để ý đến anh, thậm chí cả buổi chiều cũng không dám đối diện với anh mắt của anh. Cuối cùng buổi tối đưa cô về trường, mới hạ giọng dỗ dành người ta.

Buổi tối lúc đi tắm đứng trước gương, An Lộc đếm kỹ, 17 trái.

Mãi tới khi đi ngủ, cô ngồi trên giường phát hiện ra trái thứ mười tám.

Ở mép trong đùi non, đỏ rực lên, giống hệt một nụ hồng đang đợi nở bung ra.

“….”

Nghĩ tới hành động làm xằng làm bậy của người nào đó trong phòng nghỉ buổi trưa, hai má An Lộc nóng rực lên.

Đang trong lúc ngây người, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Cô bị dọa giật mình, vội vàng giấu người vào trong chăn.

Dư Tâm Nhu cười đi vào, “Trốn cái gì? Còn sợ mẹ nhìn thấy hả?”

“Không có ạ, con chuẩn bị đi ngủ rồi.” An Lộc chột dạ rũ mắt xuống.

“Ồ, vậy ngủ sớm đi nhé.” Dư Tâm Nhu xoa đầu cô, “Mẹ chỉ đến nhìn xon một chút.”

“Vâng vâng.”

“Đúng rồi.” Dư Tâm Nhu ngồi ở đầu giường, dịu dàng nhìn cô nói, “Con nói thật cho mẹ biết, có phải không muốn thi nghiên cứu sinh không?”

“….” An Lộc cắn môi.

“Mẹ thấy con cứ không để trong lòng, tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng hơn nửa là sợ ba con tức giận đúng không?” Dư Tâm Nhu thở dài, “Dạo này lại mê làm đồ ngọt rồi?”

“Mẹ.” An Lộc nghiêm túc nhìn Dư Tâm Nhu, “Đúng là con không muốn thi nghiên cứu sinh. Nhưng mà trước kia, không cần biết là chọn trường đại học hay là chuyên ngành, hay là thi nghiên cứu sinh, đều là ba muốn con làm, con cảm thấy nên nghe lời ba, dù sao bản thân con cũng chẳng có ý tưởng nào tốt hơn cả.”

Dư Tâm Nhu nhếch mày lên, ra hiệu cho cô nói tiếp.

“Nhưng bây giờ con có chuyện mà bản thân mình muốn làm rồi.” Ánh mắt An Lộc kiên định cười cười, “Chính là chuyện mà ngay cả khi chẳng có ai ủng hộ, sẽ khiến ba tức giận, cũng muốn kiên trì làm nó.”

“Nghĩ kĩ rồi?” Dư Tâm Nhu nắm lấy ngón tay cô, nắm thật chặt.

An Lộc trịnh trọng gật đầu: “Vâng.”

“Lộc Lộc của mẹ lớn rồi.” Vẻ  mặt Dư Tâm Nhu vui mừng, vành mắt đỏ lên, “Mẹ vui mừng thay cho con.”

“Mẹ ủng hộ con sao?” An Lộc có chút ngoài ý muốn.

“Không cần biết con làm gì, mẹ đều ủng hộ con, mẹ chỉ mong con gái mẹ vui vẻ.” Dư Tâm Nhu giơ tay vuốt tóc cô, “Con cứ ở cùng môi trường như thế này với ba con không tiện, ông ấy là một lão già chỉ ngày ngày vùi đầu vào nghiên cứu, không thể nào chăm sóc con được. Mẹ đã nói xong rồi, tìm cho con một căn phòng xung quanh đây, con với Tư Tư chăm sóc lẫn nhau. Con muốn làm việc của mình, cũng thuận tiện hơn.”

Hạnh phúc tới quá đột ngột, đầu óc An Lộc vẫn còn đang mơ màng, qua mười mấy giây mới tỉnh táo lại: “….Thật sao ạ?”

“Mẹ có bao giờ lừa con chưa? Hả?”

An Lộc cảm động đến nước mắt tràn mi, nhào vào lòng Dư Tâm Nhu: “Mẹ đối xử với con tốt nhất.”

“Không đối xử tốt với con thì đối xử tốt với ai hả?” Dư Tâm Nhu khẽ vỗ lưng con gái, “Con chính là bảo bối duy nhất của mẹ.”