Vạn Pháp Đế Tôn

Chương 11: Ám Sát





Sáng hôm sau, Vương lúc này đã là chiến khí 7 đoạn nhờ sự cần cù bù siêng năng hấp thụ ma hạch cả đêm.
“Haizz mới đó mà còn có 250 ma hạch cấp 1, tu luyện công pháp này thật quá tốn tiền đi!” Vương than thầm.
“Nếu ngươi tiếc tiền thì có thể vào rừng săn giết yêu thú!”
“Chuyện đó tính sau, giờ phải đi chơi với Nguyệt Tuệ đã!” Nghĩ đến cô bé loli này là Vương sáng mắt, cô bé Nguyệt Tuệ này mới 10 tuổi mà đã xinh thế này thì đến lúc chân chính trở thành thiếu nữ, chắc chắn sẽ còn làm người ta thất bát điên đảo.
Đang suy nghĩ liên man thì Vân Nhiên bước vào, bưng thức ăn đặt xuống rồi ân cần hỏi han:
“Dạo này con đi đâu mà cứ vắng nhà miết vậy?”
“À con đi chơi với vài người bạn thôi mà mẹ!”
Nghe thế Vân Nhiên cũng không hỏi nữa.
“Vương ca, còn chưa dậy sao?”
Đang ăn dỡ thì ngoài cửa nhẹ nhàng truyền đến thanh âm dễ nghe của Nguyệt Tuệ.
“Nha đầu này, tới thật sớm!” Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Vương xoay người, tại trong ngăn tủ tìm tòi một lúc, lấy ra 1 bộ trang phục khá đẹp mặc vào.
Quay lại nói với Vân Nhiên:

“Con đi chơi nha, người cũng đừng lo cho con quá!”
Đẩy cửa đi ra, nhìn cô bé đứng trước cửa, Vương không khỏi nhẹ nhàng cười một cái.

Nguyệt Tuệ hôm nay, thay đổi một bộ trang sức màu xanh nhạt, thanh đạm nhanh sắc, lại khiến cho cô nàng thêm vài phần thanh thuần.
Vương dẫn Nguyệt Tuệ trực tiếp ra khỏi gia tộc, sau đó thả chậm tốc độ, nhàn nhã đi dạo trên đường ngắm các cảnh vật ở thị trấn.

Vương nhàn nhã ngắm các công trình, ở đây các công trình được xây theo phong cách cổ điển tuy đây chỉ là một thị trấn nhỏ ở phía nam nhưng dân cư ở đây rất đông đúc có những quầy hàng rong đa dạng, những dong binh đoàn đi qua tấp nập.

Lúc này, trong Nguyệt Gia, có 2 bóng người cung kính quỳ trước Vân Nhiên.
“Các ngươi theo sát thiếu gia thật kĩ, nhớ đừng để thiếu gia gặp chuyện gì!”
“Rõ!”
2 thân ảnh ngay lập tức biến mất.

Ở ngoài thị trấn.
Vương lúc này đang dẫn Nguyệt Tuệ đi dạo quanh phố.

Nguyệt Tuệ khá thích được đi chơi vì lúc nào Tuệ cũng bị cấm túc ở nhà không cho ra ngoài.

Đây cũng là một lần hiếm hoi Tuệ được ra ngoài, cô thích thú chỉ trỏ các thứ kêu Vương mua và đương nhiên với cái tính sĩ gái của mình thì Vương chấp nhận hết.
Đi qua vài cửa hàng, ánh mắt Vương dừng lại tại một khối thiết phiến màu đen nằm xó trong góc.
Thiết phiến màu đen nhìn rất là cổ xưa, mặt trên phủ hoa văn, nhưng lại có một ít đất chưa được rửa sạch, nhìn qua rất giống vật phẩm mới được đào từ dưới đất lên.
“Đem hắc thiêt phiến kia mua đi, đồ tốt đó…” Thanh âm của Hồn Tháp bỗng nhiên vang lên.
Nghe thanh âm trong lòng vang lên, Vương hai mắt chớp nhẹ, không dấu vết gật đầu.

Lập tức cầm khối thiết phiến màu đen, hướng đến vị dong binh nam tử nhìn qua có chút mày trộm mắt chuột phía sau quầy hàng cười nói: “Đây là thứ gì?”

“Thú thật, tại hạ cũng không biết thứ này là gì? Chỉ thấy nó có chút cổ quái!” Tên dong binh nam tử kia có chút ngượng ngùng cười nói.
“Thứ này giá bao nhiêu? Ta muốn mua nó!”
“400 vạn!”
“400 vạn? Vừa hôm trước trên báo có vụ chặt đầu vì bán điêu lên gấp mấy lần! Mày nghĩ tao đần?”
“Thiếu gia bớt nóng, thứ này tại hạ khó khăn…”
“1 vạn chiến kim, mua tất cả các thứ ngươi đang bán, không chịu thì thôi!” Vương ngắt lời.
“Thành giao!” Tên dong binh đoàn hí hửng vì lừa được một thằng công tử bột vì các thứ trên bàn hắn đang bán còn chưa đáng giá đến 5000 chiến kim còn tấm hắc phiến kia hắn cũng không biết là gì nên củng xem là đồ bỏ.
Sảng khoái xuất ra chiến kim, Vương không nói hai lời, xoay người đi.

Nguyệt Tuệ từ xa nhảy chân sáo tới chắc cô nàng mới chén xong quán ăn vặt của ai đó.

Người nhỏ mà ham ăn dễ sợ từ lúc đi đến giờ toàn ăn là ăn.

Thấy Tuệ vừa tới Vương liền hỏi:
“Tuệ nhi còn cần gì ca ca mua nữa cho!”
“Muội muốn ăn hồ lô và chơi thử trò tách kẹo nữa”
Thế là Vương lại dẫn Nguyệt Tuệ tiếp tục đi chơi mãi trưa mới bắt đầu đi về nhà.

Chia tay Nguyệt Tuệ,Vương bắt đầu vào rừng để tu luyện.

Lúc này, tên sát thủ theo dõi Vương từ lâu bắt đầu hành động.
Vừa đi đến cánh rừng thì đột nhiên một luồng gió sắc lẹm bắn tới Vương.
“Đuỳnh!” một tiếng nổ vang lên, tay áo Vương hiện lên vết rách khóe miệng chảy máu.
“Đã tấn công còn không ra mặt đi!”
Vương mỉm cười nói lớn.


Một thân hình cao to lực lưỡng, sau lưng hắn là hai con phóng lợn cùng với khẩu hoa cải dắt ở cạp quần.

Người đàn ông nở một nụ cười man rợ nói:
“Có vẻ ngươi cũng không giống phế vật cho lắm, còn đỡ được đòn đánh của ta ngươi khá đấy!” nói vậy chứ thật ra trong lòng hắn đang kinh ngạc vì Vương đỡ được đòn đánh của hắn mà đây là 1 đòn đánh bất ngờ của 1 sát thủ, tên sát thủ tin rằng với 1 phát của khẩu hoa cải với một đứa phế vật như Vương thì thứ còn lại chỉ là cây răng khôn, nhưng không những Vương đỡ được mà còn chỉ bị thương nhẹ.
Hắn không biết rằng với kinh nghiệm Vương đã biết được hắn theo dõi từ lâu nên đã âm thầm chuẩn bị sẵn Giáng Long Kích để ngạnh kháng.

Cũng may cho Vương là tên sát thủ này chỉ có thực lực Chiến giả ngũ tinh với lại hắn cũng không dùng chiến kĩ chứ không giờ Vương đã được đoàn tụ với tổ tiên.

Đột nhiên tên sát thủ hét lớn:
“Chết con mẹ mày đi! Phá Không Quyền!”.

Vương giật mình vội né tránh nhưng áp lực của tên sát thủ quá lớn khiến cậu không di chuyển được.

Đột nhiên có hai thân ảnh màu đen hiện ra chắn trước Vương.

Tên sát thủ thấy không thành công nên định quay xe nhưng đã quá muộn.
“Ầm!” thân ảnh tên sát thủ văng ra đập vào mỏm đá rơi xuống.

Hắn tắt thở sau pha đầu tiên hưởng dương 30 tuổi.