Vân Thần Mặc Tiên

Chương 12



Sau khi rời khỏi thư viện cũng là lúc chập tối, trong khi hai huynh đệ Lam gia vẫn đang bận rộn, Ngụy Anh tìm thấy Ngụy Vô Tiện vẫn đứng bên ngoài Hàn Thất.

" Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện! " Ngụy Anh lén lút gọi Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện theo tiếng động nhìn ra liền thấy Ngụy Anh đứng sau một gốc cây, liền đi về phía hắn:

" Sao ngươi lại tới đây? Không phải quay về nghỉ ngơi rồi sao? "

" Không sao, vốn chuyện săn đêm cũng không tốn bao nhiêu sức lực, bây giờ cũng không mệt mỏi lắm. "

Ngụy Anh xua tay, nghĩ tới việc bản thân tới đây làm gì, liền hỏi Ngụy Vô Tiện:

" Ngươi và Trạch Vu Quân phát hiện kim đan vào đêm qua... Hai người, đêm qua hai người ngủ cùng nhau sao? "

Ngụy Vô Tiện sửng sốt, lập tức muốn giải thích một chút, hắn trước khi ngủ đã biết được chuyện kim đan... Nhưng hai người họ quả thực đã ngủ chung giường. Cuối cùng suy nghĩ hồi lâu mới trả lời:

" Đúng a, nhưng chúng ta cũng không có làm gì... Lam Hoán, đêm qua huynh ấy sau khi phát hiện ta đã đổi kim đan với Giang Trừng liền rất buồn nên ta chỉ... "

Ngụy Anh tiếp lời hắn:

" Vậy nên ngươi đã đồng ý ngủ cùng y? Hay chính là đồng ý để y ngủ cùng ngươi? "

"... " Ngụy Vô Tiện khẽ gật đầu:

" Ừ, lúc đó Lam Hoán rất đau lòng... "

" Ngươi ngủ với Trạch Vu Quân chỉ để làm ngài ấy vui thôi sao? " Ngụy Anh mở to mắt.

Ngụy Vô Tiện nhận ra có gì không đúng vội mở miệng, đỏ mặt thanh minh:

" Không, bọn ta cùng lắm cũng chỉ là nằm trên một chiếc giường thôi mà. "

" Vậy thì là ngủ cùng nhau rồi! " Ngụy Anh nhếch môi, bắt lấy cánh tay Ngụy Vô Tiện:

" Ngươi, ngươi có thích Trạch Vu Quân không? "

" A...? " Ngụy Vô Tiện trợn to mắt nhìn Ngụy Anh, hai người nhìn chằm chằm vào ánh mắt đối phương. Thấy sự bối rồi của Ngụy Vô Tiên, Ngụy Anh giậm chân, trên mặt ngập tràn vẻ không muốn:

" Ngươi, ngươi, ngươi chỉ vì để Trạch Vu Quân không buồn phiền liền cùng y ngủ chung giường! Nếu như bây giờ y cầu xin ngươi, ngươi còn có cái gì không đồng ý a? Ngươi cho rằng như vậy là ngươi không thích y sao? "

Ngụy Vô Tiện sửng sốt - nhưng thật sự hắn chỉ không muốn làm Lam Hoán buồn, nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Lam Hi Thần, hắn cũng cảm thấy đau lòng... Chẳng lẽ như vậy là hắn thích y rồi?

Ngụy Anh cẩn thận nhìn vẻ mặt của Ngụy Vô Tiện, nhìn hồi lâu liền tự mình khẳng định:

" Ngươi nhất định là thích Trạch Vu Quân, ngươi là ta, ta là ngươi, ta, ta chỉ biết.... "

Sau đó Ngụy Anh liền buông tay Ngụy Vô Tiện, như thể vừa nhận ra điều gì rồi lập tức bàng hoàng xoay người rời đi, tự mình lẩm bẩm:

" Xong rồi, nếu thực sự " ta " thích Trạch Vu Quân, Lam Trạm sẽ tức giận mất. Ta phải làm sao bây giờ? Ta nên làm gì bây giờ... Ta có thể muốn " ta " đừng như vậy không? Thích Trạch Vu Quân? Ta không thể, ta thậm chí còn chưa lần nào thật sự quan tâm đến ngài ấy. Nếu giờ nói ' ngươi đừng thích Trạch Vu Quân nữa ' với Nguỵ Vô Tiện, y sẽ nghe chứ? Không, y nhất sẽ không. Không được, ta phải quay về, phải về nghỉ ngơi và bổ sung linh lực. Khi linh hồn hợp nhất, ta sẽ trấn áp lại Ngụy Vô Tiện, để y phải thích Lam Trạm. Ừm, ừm, ta phải về ngủ thôi! "

Ngụy Vô Tiện muốn giữ Ngụy Anh lại, muốn cùng y nói cho rõ ràng nhưng hắn lại cảm thấy bản thân dường như đã rõ mọi chuyện rồi. Chỉ là hắn còn muốn hỏi tại sao Ngụy Anh biết y là người sẽ trấn áp hắn chứ không phải hắn trấn áp y, rõ ràng hắn mới là phần linh hồn chứa kim đan cơ mà? Nghĩ nghĩ một lát rồi cuối cùng hắn cũng không làm vậy. Ở lại nơi đó một lúc, Ngụy Vô Tiện mới từ từ quay về, đẩy cửa bước vào Hàn Thất.

Ngụy Vô Tiện vẫn không ngừng suy nghĩ câu nói của Ngụy Anh trong đầu:

' Ngươi chính là thích Trạch Vu Quân. '

Lời nói ấy khiến hắn vô cùng bối rối....

__________________________________________________________________

Dù hai người Ngụy Vô Tiện còn mơ hồ đến đâu, thời gian cũng không chờ đợi ai nên vài ngày sau đó Lam Hi Thần đã cùng Ngụy Vô Tiện tiến vào Hàn Đàm Động. Lam Vong Cơ và Nguy Anh chỉ có thể tiễn bọn họ đến cửa động, Ngụy Anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt phức tạp nhìn Ngụy Vô Tiện và Lam Hi Thần.

Lam Vong Cơ cho rằng hắn còn muốn vào động, thấp giọng nói:

" Ngụy Anh, ngươi muốn vào sao? Nếu muốn vào thì phải mặc thêm y phục, ta sẽ dùng linh lực giúp ngươi sưởi ấm... Nhưng ngươi không thể ở lại quá lâu, nhất định sẽ không chịu nổi. "

Ngụy Anh lắc đầu:

" Không, Lam Trạm, ta không muốn, ta cũng không đành lòng dùng linh lực của ngươi để sưởi ẩm thân thể, nhị ca ca. "

" Không việc gì, Ngụy Anh, nếu ngươi muốn thì cứ nói với ta. "

" Được rồi, nhị ca ca là tốt nhất, nhưng ta thật sự không muốn vào, đi thôi. "

Ngụy Anh trong lòng thầm nghĩ, hắn chỉ là cảm thấy nếu để hai người Ngụy Vô Tiện và Lam Hi Thần cùng nhau ở trong động mười ngày, sẽ xảy ra chuyện gì đó... Nhưng hắn còn có thể làm sao bây giờ, vì vậy chỉ đành kéo Lam Vong Cơ rời đi.

Trong động tràn ngập linh lực, nhưng cũng rất lạnh, Ngụy Vô Tiện bất giác rùng mình.

Lam Hi Thần từ phía sau khoác thêm áo choàng cho Ngụy Vô Tiện, hơi ôm lấy hắn:

" A Tiện, không sao đâu. Một khi linh lực bắt đầu lưu chuyển sẽ không còn lạnh nữa."

Ngụy Vô Tiện được Lam Hi Thần ôm vào lòng, bối rối:

" Không, không sao, không lạnh lắm. "

Hắn lại cảm thấy có chút xấu hổ, nghĩ đến lần trước hắn ở đây cùng Lam Trạm, quay đầu lại nói đùa với Lam Hi Thần:

" Tới đây ta lại nhớ đến một chuyện, ta và hai huynh đệ ngài thực sự đã cùng tiến vào thánh địa của Lam gia, vậy ta có được coi là một phần của Lam gia không? "

Lam Hi Thần khẽ mỉm cười:

" Nếu A Tiện nguyện ý, ngươi đương nhiên có thể gia nhập Lam gia. "

Ẩn ý trong lời nói quá rõ ràng, ánh mắt Lam Hi Thần cũng quá thẳng thắn, Ngụy Vô Tiện liền xấu hổ cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Hắn thầm thắc mắc tại sao bản thân rõ ràng trước kia vô sỉ như vậy mà bây giờ lại vì một câu nói kia mà đỏ mặt, vội vàng chuyển chủ đề:

" Vậy, chúng ta bắt đầu tu luyện được chứ? Thời gian mười ngày cũng khá eo hẹp.."

Lam Hi Thần gật đầu, không trêu chọc Ngụy Vô Tiện nữa, chỉnh lại áo choàng, dẫn hắn đi sâu hơn vào trong động:

" A Tiện hẳn cũng biết Hàn Đàm Động có linh mạch dồi dào, tràn ngập linh lực từ khắp nơi hội tụ về. Chúng tụ lại ở đây tạo thành một ao lạnh, không bao giờ đóng băng, cũng là nguồn gốc của suối nước lạnh. Mặc dù toàn bộ Hàn Đàm Động đều là thánh địa để tu luyện, nhưng đi vào trong ao vẫn là tốt nhất. Khi chúng ta đến đó, A Tiện và ta sẽ vào ao cùng lúc, ngươi hiện tại không đủ linh lực, lần đầu tiên bước vào ao lạnh sẽ cảm thấy cơ thể lạnh buốt. Vì vậy A Tiện hãy nhớ tập trung vào linh lực của mình, đến lúc đó ta sẽ lập tức giúp ngươi. Khi linh lực đã lưu chuyển đều đặn trong linh mạch một thời gian thì mấy ngày tới sẽ không cảm thấy lạnh nữa. "

" Lam Hoán... ngươi sẽ cùng ta vào ao? "

Ngụy Vô Tiện vốn cho rằng Lam Hi Thần chỉ là tới giúp hắn bảo hộ, chỉ chờ đợi giúp đỡ hắn vào thời khắc mẫu chốt, khống ngờ tới y còn muốn giúp mình nhiều như vậy.

" Đương nhiên. "

Lam Hi Thần nửa dìu nửa bế Ngụy Vô Tiện tiến về phía trước, mặc dù hắn không muốn y biết hắn sẽ dùng linh lực của mình truyền vào cho Ngụy Vô Tiện nhưng nếu như không nói rõ, y có thể sẽ gặp nguy hiểm. Suy nghĩ một lát Lam Hi Thần đành phải nói:

" Đến lúc đó... ta sẽ truyền linh lực vào cơ thể A Tiện, sau đó cùng hoà vào linh lực mới của ngươi. "

" Cái, cái gì? Không thể được! "

Nếu dùng cách này, Lam Hoán sẽ truyền cho hắn gần như toàn bộ linh lực mà y tu luyện tới thời điểm này. Khi linh lực y lưu chuyển trong huyết mạch hắn một vòng nhưng rồi lại chảy ra khỏi đan điền thì số linh lực truyền vào ấy sẽ trở nên vô ích. Lam Hi Thần nói lời này, rõ ràng là có ý định liên tục truyền linh lực vào người hắn, từ từ tích lũy từng tầng một, cho đến khi luyện chế ra kim đan mới thôi...

" Ngươi không thể làm vậy được! "

Lam Hi Thần tựa hồ đoán được hắn sẽ phản bác, bình tĩnh hỏi:

" Tại sao không? "

" Ngươi, ta không thể lấy đi linh lực của ngươi một cách vô ích như vậy, nếu việc này thất bại, ngươi sẽ gặp nguy hiểm!"

Lam Hi Thần nhẹ nhàng ngăn Ngụy Vô Tiện giãy giụa:

" Ta có linh lực dồi dào, A Tiện không cần lo lắng. Hiện tại linh lực của ngươi mỏng manh, linh mạch lại yếu ớt, ngươi không thể chịu được sự ăn mòn của hàn khí trong động. Nếu A Tiện không chịu để ta giúp, hiện tại ngươi còn bao nhiêu linh lực để chống đỡ? "

" Đừng dỗ ta, như vậy không có tác dụng! Theo lời ngươi cho dù là không nguy hiểm, nhưng nhất định sẽ tiêu hao rất nhiều linh lực! "

" Vì sao lại không thể? "

Thấy thái độ cứng rắn của hắn, Lam Hi Thần chậm rãi xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt hắn:

" Cũng không có nguy hiểm gì, chúng ta chỉ là sử dụng một ít linh lực. A Tiện, nói cho ta biết, chuyện gì không thể được? "

Ngụy Vô Tiện bị nhìn chằm chằm như vậy, khí tức liền dịu đi một chút:

" Chỉ là, không tốt, linh lực... linh lực cũng là thứ ngươi đã dày công tu luyện, ta làm sao có thể tuỳ tiện lấy đi được... ".

||||| Truyện đề cử: Kiếm Vực Vô Địch |||||

Tu tiên và luyện khí, hắn hiểu rõ nhất kim đan, linh lực đối với người tu tiên quan trọng như thế nào, hắn sao có thể một lần liền lấy thành tựu khó nhọc mới có được của Lam Hi Thần làm của riêng mình? Giúp đỡ một chút vào thời điểm quan trọng thì không sao, nhưng truyền linh lực vào cơ thể hắn ngay từ khi vừa bước vào ao, giúp hắn luôn điều chỉnh hơi thở và linh lực thì là quá nhiều... Tinh thần lực của y sẽ tổn thất rất lớn, không biết bao lâu mới có thể khôi phục lại.

" A Tiện, ta hỏi ngươi... " Lam Hi Thần ngẩng mặt nhìn hắn:

" Ngươi có hối hận khi đổi kim đan cho Giang tông chủ không? "

" Tất nhiên ta không hề hối hận... "

Dù chặng đường sau đó có rất nhiều khó khăn, nhưng ta thực sự không hối hận.

" Vậy A Tiện cho rằng tình cảm của ta với em không tốt bằng tình cảm của em với y sao? "

* Từ chỗ này thay đổi xưng hô chút nha, không phải do tác giả đâu, tại mình bị mê cái xưng hô vầy á...:))

Lam Hi Thần nhìn chằm chằm vào hắn:

" Em không hề hồi hận khi đưa cho y kim đan, hiện tại ta cũng chỉ tiêu tốn một chút linh lực, chuyện này là quá đáng sao? "

" Huynh... ta không phải có ý đó... "

Lam Hi Thần rất hiếm khi ngắt lời hắn một cách mất bình tĩnh và thô lỗ như vậy:

" A Tiện, nếu em đã mất đi linh lực mà còn có thể tu luyện thì cũng không đáng để ta nhắc tới. Nhưng nếu cơ thể em không thể luyện ra linh lực kịp thời và lưu chuyển nó quá muộn, em sẽ ra sao? Em có muốn ta như vậy không? Nếu có chuyện gì xảy ra với em và người em yêu lại biến mất, A Tiện sẽ chịu đựng thế nào?! "

Người hắn yêu...? Ngụy Vô Tiện ngơ ngác nghĩ.

" Ngụy Vô Tiện, em có biết hiện tại em chính là mạng sống của ta không? "

Ngụy Vô Tiện hoàn toàn choáng váng.

Trầm mặc hồi lâu, Lam Hi Thần mới bình tĩnh lại, liền ôm hắn vào lòng:

" A Tiện ngoan ngoãn, đừng cự tuyệt ta nữa. "

Một lúc sau, Ngụy Vô Tiện mới nhẹ nhàng gật đầu trong ngực y

Lam Hi Thần thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu hắn:

" Yên tâm, có ta rồi. "