Vân Thần Mặc Tiên

Chương 4



(4)

Ngụy Vô Tiện ở lại một lúc rồi ngơ ngác quay về Hàn Thất, Lam Hi Thần nói cho hắn chuyện kia khiến hắn rất bất ngờ, điều này quả thật có chút khó tin, ngay cả nỗi buồn cùng lo lắng vừa rồi của hắn cũng giảm đi rất nhiều.

Đi đến bên giường Ngụy Vô Tiên chợt giật mình - ngoại bào dính đầy máu của hắn còn đang ở một bên giường Lam Hi Thần. Hắn nghĩ rằng khi hắn bất tỉnh, có lẽ Trạch Vu Quân đã giúp hắn thay ngoại bào hay gì đó, mặc dù không tiện cho lắm, nhưng hẳn là như vậy. Về chuyện ấy, khi vừa tỉnh lại Ngụy Vô Tiện cũng không nhận ra sự thay đổi này, bây giờ nghĩ lại, hắn đã để bộ quần áo bẩn thỉu này ở trong Hàn Thất gần một ngày khiến giường và đồ đạc của Trạch Vu Quân đều bẩn cả, nhưng y lại không hề chán ghét hắn.

Trong lòng Ngụy Vô Tiện khẽ run lên, hắn lập tức đem ngoại bào gạt xuống đất, leo lên chiếc giường lớn, dời chiếc gối sang một bên sau đó chính mình cuộn người nằm xuống, trong lòng thầm suy nghĩ một chút. Có lẽ ngày mai khi hắn tỉnh dậy sẽ giúp Trạch Vu Quân giặt khăn trải giường và lau lại đồ đạc.

Mùi hương thanh mát của Hàn Thất từ từ xâm nhập vào mũi Ngụy Vô Tiện như đang bao bọc lấy hắn, cảm giác này.... giống như Lam Hi Thần đang ôm lấy hắn... Ngụy Vô Tiện đỏ bừng mặt vì suy nghĩ của chính mình, vội vàng che mặt không muốn nghĩ tới nữa.

Nhưng có lẽ do ban ngày hắn ngủ nhiều, ban đêm ngược lại vô cùng tỉnh táo. Ngụy Vô Tiện không khỏi suy nghĩ lung tung, lời nói " Ta thích ngươi " của Lam Hi Thần cứ vang lên trong đầu hắn. Đang mơ mơ mang màng, Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ :

' Trạch Vu Quân, thực sự y đã nói rằng y thích ta sao? Làm sao có thể... '

Hai người bọn họ chỉ gặp nhau vài lần không lâu trước khi hắn rơi khỏi vách đá ở Loạn Tán Cương, ngoại trừ lần đó, khoảng thời gian lâu nhất hắn và Lam Hi Thần có thời gian ở cùng nhau chính là lần hắn đến Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học, như vậy y tại sao lại thích hắn? Hơn nữa, nếu là thật thì Lam Hi Thần từ khi nào đã có tình cảm với hắn...

Ngụy Vô Tiện không biết chính mình đã suy nghĩ bao lâu nhưng vẫn mãi chưa thể ngủ được, đột nhiên hắn nghe được một tiếng cọt kẹt -  cửa Hàn Thất bỗng được mở ra. Ngụy Vô Tiện lập tức căng thẳng, nhanh chóng nhắm mắt lại, vờ ngủ...

' Ai vậy ?! '

Giây tiếp theo, Ngụy Vô Tiện liền ngửi được một mùi hương thanh mát quen thuộc - chính là Lam Hi Thần. Đã muộn như vậy, thậm chí đã qua giờ Hợi, Trạch Vũ Quân tới đây làm gì? Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng thở ra, trong lòng thầm nghĩ có lẽ y không quen ngủ ở nơi khác, giờ hối hận khi nhường Hàn Thất cho hắn, y là muốn quay lại đuổi hắn đi...

Lam Hi Thần cũng không hiểu vì sao bản thân lại quay lại Hàn Thất, nhưng đêm nay hắn trằn trọc mãi cũng không thể ngủ được, mỗi khi nghĩ tới Ngụy Vô Tiện đang bình bình an an ngủ trong phòng của mình, hắn liền không khỏi muốn tới, muốn nhìn xem... Muốn đến gần y hơn một chút. Có lẽ là do đã bày tỏ tình cảm của mình, Lam Hi Thần liền trở nên mạnh dạn hơn.

Hắn ngồi bên ghế, khẽ đưa tay ra. Lần này hắn chậm rãi chạm vào lông mày Ngụy Vô Tiện, nhẹ nhàng vuốt ve vài lần, trầm giọng gọi tên y :

  " Ngụy Vô Tiện... A Tiện... "

Giọng nói ấy cực kỳ trầm thấp nhẹ nhàng, ngay cả những người tu tiên cũng khó có thể nghe thấy được. Nhưng giờ đây nó lại vang lên vô cùng trìu mến ấm áp khiến ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nghe ra được trong đó có bao nhiêu dịu dàng cùng ngọt ngào.

Trái tim Ngụy Vô Tiện khẽ run lên, hắn gần như không nhịn được mà muốn đáp lời, muốn mở mắt ra nhìn y. Nhưng hắn lại cảm giác được Lam Hi Thần đang tiến lại gần, Ngụy Vô Tiện liền liều mạng khống chế chính mình tiếp túc nhắm mắt giả vờ ngủ. Giây tiếp theo, hắn cảm giác được trên trán có một thứ gì ấm áp chạm vào - Lam Hi Thần hôn hắn.

Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng không biết bản thân ngủ khi nào, Lam Hi Thần rời đi lúc nào. Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ :

' Trạch Vu Quân là thật sự thích ta. '

____________________________________________________________________________

Khi Ngụy Vô Tiện tỉnh dậy cũng đã sang ngày hôm sau, hắn nằm đó ngây người một lúc lâu mới nhận ra nơi thoải mái này chính là Hàn Thất và hắn đang nằm trên giường của Trạch Vu Quân. Hắn xoay người ngồi dậy, liền nghe được bên ngoài truyền đến giọng nói ôn hòa của Lam Hi Thần :

  " Ngụy công tử, ngươi tỉnh rồi sao? "

Giọng nói y không cao cũng không thấp, rất êm tai. Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng trả lời :

  " Ừm, ta... ta tỉnh rồi! "

Khi ấy hắn nghĩ có lẽ Trạch Vu Quân đã ở bên ngoài kia rất lâu trước khi hắn tỉnh rồi.

  " Ta có thể vào trong chứ? "

  " Ừ. "

Ngụy Vô Tiện đáp, nhưng sau khi trả lời, hắn mới chợt nhớ ra. Người này đêm qua không phải đã lẻn vào sao rồi sao? Còn cần gì nói lễ nghi nữa chứ!

Lam Hi Thần cẩn thận mang thuốc đi vào trong phòng, hơi giật mình khi nhìn thấy Ngụy Vô Tiện chỉ mặc nội bào. Hôm qua buổi sáng Ngụy Vô Tiện còn khoác hờ ngoại bào đi ngủ, đêm hôm qua khi hắn tới thì lại rúc trong chăn. Hắn cũng không lại Hàn Thất cả đêm nên cũng không có chú ý tới điều này.

Nhưng ban nãy khi Ngụy Vô Tiện vừa ngồi dậy, vạt áo rộng cùng áo lót mỏng đặc biệt lộ rõ, Lam Hi Thần sửng sốt một lát, vội vàng nhìn đi nơi khác. Ngụy Vô Tiên nhìn thấy Lam Hi Thần, liền nghĩ thầm đến nụ hôn rơi trên trán mình đêm qua, khuôn mặt cũng không khỏi có chút nóng lên vì thế hắn cũng không nhận thấy ở Lam Hi Thần có gì bất thường.

May mắn thay, mùi thuốc quá nồng đã quấn đi hết mọi suy nghĩ vu vơ của Ngụy Vô Tiện và Lam Hi Thần. Nhìn bát thuốc và ngửi thứ mùi đắng kinh khủng ấy, Ngụy Vô Tiện liền bất giác cau mày ghét bỏ.

Lam Hi Thần tất nhiên nhận thấy cái cau mày của hắn, y ho nhẹ một tiếng rồi nhẹ nhàng khuyên nhủ :

  " Không có việc gì Ngụy công tử, ta đã chuẩn bị thêm một ít kẹo trái cây rồi. "

Ngụy Vô Tiện xấu hổ khi được dỗ dành như vậy, vội vàng uống thuốc :

  " Không, không sao, ta thật sự không sợ. "

Hắn một hơi uống hết, dường như đang muốn chứng minh bản thân.

Lam Hi Thần đúng lúc đưa kẹo trái cây đến bên môi, Ngụy Vô Tiện vẫn chưa kịp mở miệng. Hắn tựa hồ đã kịp phản ứng, vươn tay nhận lấy kẹo trái cây :

  " Ta, ta tự mình làm, cảm ơn Trạch Vu Quân! "

Lam Hi Thần thầm nghĩ thật đáng tiếc, nhưng hắn cũng đành phải để y ăn hết kẹo.

Vì thế, Trạch Vu Quân chỉ ngồi một bên lặng lẽ nhìn Ngụy Vô Tiện ăn kẹo trái cây, một lúc sau mới hỏi :

  " Ngụy công tử hôm nay có dự định như thế nào? "

Ngụy Vô Tiện trầm ngâm một lát, trả lời :

  " Ta có thể đi ra ngoài không Trạch Vu Quân? "

  " Được, không sao đâu. "

Lam Hi Thần biết y vẫn đang lo lắng điều gì liền nói :

  " Mười ba năm đã trôi qua, hiện tại trong chúng đệ tử thế gia cùng những để tử mới phần lớn đã không nhận ra bộ dạng của Ngụy công tử, các trưởng lão thì thường sẽ ẩn cư, vì vậy ngươi không cần lo lắng. Nếu Ngụy công tử muốn xuống núi hoặc đi dạo, ta có thể đi cùng ngươi. "

 Hắn dừng lại rồi nói tiếp :

  " Chỉ cần tránh không gặp thúc phụ của ta là được. "

Ngụy Vô Tiện vô cùng vui mừng :

  " Thật sao! Tốt quá! Ta cũng muốn xuống núi, ta... ta cũng muốn đi thư viện, được không? Ta muốn tìm một ít sách về " xuyên không ". "

Lam Hi Thần nhìn ánh mắt mong đợi của Ngụy Vô Tiện, sửng sốt :

' Y còn muốn quay về sao? "

Thấy Lam Hi Thần không lên tiếng, Ngụy Vô Tiện có chút thất vọng :

  " Không thể sao...? "

  " Không, không phải! "

Lam Hi Thần không đành lòng nhìn thấy y chịu ủy khuất, đành bất đắc dĩ nói :

  " Đương nhiên không có việc gì, ta chỉ là đang nghĩ xem khi nào là tốt nhất để dẫn Ngụy công tử đi mà thôi. "

Ngụy Vô Tiện lập tức vui vẻ trở lại :

  " Thật tuyệt vời, cảm ơn Trạch Vu Quân rất nhiều! "

Lam Hi Thần khẽ mỉm cười :

  " Ngụy công tử không cần khách khí, ngươi cứ gọi ta là Lam Hoán là được rồi. "

  " A... "

Ngụy Vô Tiện hơi hé miệng, nhưng lại không có âm thanh nào phát ra.

Lam Hi Thần cũng không để ý, nói :

  " Ta sẽ chuẩn bị cho Ngụy công tử một bộ y phục của đệ tử Lam gia, như vậy có thể ra vào dễ dàng hơn... "

Như nhớ ra điều gì, Lam Hi Thần sửng sốt, tự trách nói :

  " Ngụy công tử, y phục ngày hôm qua của ngươi ta thật sự không để ý, hy vọng Ngụy công tử sẽ tha thứ cho ta. Hi Thần đã để ngươi mặc một bộ y phục dính máu cả một ngày, thật sự xin lỗi ngươi. "

  " Không... không sao, thật sự không có việc gì! "

Ngụy Vô Tiện không ngờ y lại xin lỗi hắn về chuyện như thế này, thật ra hắn vẫn luôn như vậy khi sống ở Loạn Tán Cương mà :

  " Ta còn không ngờ ngài sẽ tặng ta y phục mới. Ta mới phải là người cảm ơn Trạch ... Cảm ơn Lam...Lam Hoán, cảm ơn! "

Đó bất quá cũng chỉ là một cái tên thôi nhưng không hiểu sao Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy xấu hổ như vậy, hắn thầm nghĩ :

' Bản thân hắn cũng không phải là Ngụy công tử, có lẽ khi nghe y gọi hắn là Ngụy công tử, việc gọi lại tên y đã khiến hắn khó chịu sao? '

Lam Hi Thần nghe Ngụy Vô Tiện gọi tên mình, liền nở nụ cười ấm áp :

  " Được, như vậy Ngụy công tử hãy đợi ta một lát, ta sẽ quay lại ngay. "

Lam Hi Thần sau khi rời khỏi Hàn Thất lại nghĩ đến việc Ngụy Vô Tiện nhất quyết muốn đi đến thư viện, hắn mỉm cười, thầm nghĩ :

' Xem ra cách duy nhất để giữ A Tiện ở lại là nói cho y biết sự thật về chuyện kia. '

Nhưng nếu hắn nói cho Ngụy Vô Tiện biết điều ấy, y nhất định sẽ đi tìm Vong Cơ... Lam Hi Thần lắc đầu, tự thuyết phục mình, Vong Cơ hiện tại đã có Mạc công tử, cho dù hắn có nhìn thấy Ngụy Vô Tiện cũng không sao cả. Điều quan trọng nhất bây giờ là hắn phải giữ được Ngụy Vô Tiện, cho dù là bằng bất cứ giá nào, miễn là y ở lại Lam gia.

Một lúc sau, Lam Hi Thần mang theo một bộ y phục sạch sẽ quay lại. Ngụy Vô Tiện thay đồ xong liền đi ra ngoài, Lam Hi Thần nhìn hắn, thoáng sững sờ.

Ngụy Vô Tiện lúc này đang mặc y phục của Lam gia, nhìn thật kỳ lạ. Hắn cảm thấy như thể hắn đang nhìn thấy y khi mới đến Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học, thực sự... rất đẹp

  " Y phục rất thoải mái, cảm ơn Trạch Vu Quân! "

  " Ngươi thật sự không cần phải nói cảm ơn ta, Ngụy công tử. "

Lam Hi Thần dừng một chút rồi nói :

  " Ngụy công tử, hôm qua khi nhìn thấy ngươi tâm trạng của ta liền có hơi hỗn loạn, nhưng có lẽ ta vẫn cần nói với ngươi một điều. "

  " Trạch Vu Quân, có chuyện gì sao? "

Lam Hi Thần chậm rãi nói :

  " Kỳ thực năm đó nhánh y sư của Ôn Tình cô nương cũng không phải toàn bộ đều... Ôn.. Ôn Uyển vẫn còn sống. "

  " Cái gì?! "

TBC :

Vong Cơ sắp xuất hiện a.

Lam Hoán: A Tiện còn chưa gặp Vong Cơ mà ta đã thấy ghen tị rồi!

Cùng với đó là sự quên lãng của một vị Ôn công tử - đồ đệ Lam gia nào đó : " Tiền bối, xin hỏi ngài có biết lễ nghi là như nào không vậy? "