Nói đến đây, trên khóe môi của Quân Cửu đã lộ ra một nụ cười, vừa hạnh phúc vừa chua xót và cay đắng.
Khi đó, sư phụ chỉ vừa mới tiến vào tới cảnh giới linh tôn, một linh tôn cấp một như sư phụ đã dùng hết tính mạng của người để bảo vệ cho một đứa trẻ xa lạ là nàng khỏi cái chết.
Người thu nhận nàng làm đệ tử, cho nàng một cuộc sống như bao đứa trẻ khác, cho nàng sức mạnh, dạy dỗ dàng thành ngày hôm nay.
Vậy mà chính nàng, chính bản thân nàng trong khoảng thời gian mười vạn năm sau đã phán cho sư phụ phải nhảy khỏi Tru Tiên Đài.
Thật nực cười làm sao!
“Khi muội đã trưởng thành và muốn báo thù cho những trưởng tỷ đã chết vì lão ta, muội trở thành Phán Quan, chính là từng đi qua chỗ này để qua khảo hạch.
Đây là bài khảo hạch thứ ba trong sáu bài, buộc muội phải giết chết được kẻ gác cổng ở nơi đây để đến với bài khảo hạch thứ tư.
Kẻ gác cổng chỗ này là một ả nữ nhân Xà tộc đã đạt cảnh giới Đại Linh Thần cấp bảy.
Ả gọi là Xà Nữ.” Quân Cửu nhắm chặt mắt, nghiến răng khai thật, đồng thời giết chặt tay, lộ ra vẻ tức giận đối với ả Xà Nữ kia.
Nàng thoạt tưởng, các huynh tỷ sẽ vì nàng giấu diếm chuyện này mà nổi giận, không ngờ được rằng mọi người chỉ nở ra nụ cười lạnh lẽo, nhưng không phải nụ cười lạnh lẽo dành cho nàng.
“Ha! Có vậy thôi mà muội không chịu nói sớm!” Nhạc Tử Liêm rút ra Đoạn Hồng Đao.
Đoạn Hồng Đao ở trong tay Nhạc Tử Liêm là một thanh kiếm vừa thô vừa rỉ sét, vừa được hắn rút ra liền được ngọn lửa bạc trắng của hắn bao quanh, trở thành một thanh đao vừa sắc vừa ánh lên màu kim loại đỏ hồng.
Hắn tự tin nói: “Vừa hay sư mẫu vừa ban cho chúng ta một chút đặc ân.
Sao không nhân dịp này mà thử luôn chứ nhỉ? Sư huynh cũng đang rất tò mò với thanh Đoạn Hồng Đao này đây!”
“Ha! Tam đệ, đệ thật đúng với ý của ta!” Kim Mặc Nghiên đồng thời quay hai cổ tay một cái, lấy ra Song Tùng Loan Đao, hắn đứng vào tư thế chiến đấu ưa thích của mình, bộ giáng giống như vô cùng vui vẻ nghênh chiến.
“Sư muội, không phải muội nói mình muốn đem Hồ Ưng làm khế ước thú sao? Vừa hay sư tỷ đây vừa giác ngộ ra một việc trong quá trình thuần thú của mình.
Tỷ cũng muốn thử giúp muội ký khế ước thú luôn tại đây đi.” Roi Gân Rồng của Mục Thiên Thiên giống như bị bao bởi một lượng điện áp khổng lồ, tí tách nổ ra những tia điện cao áp đáng sợ.
“Sư tỷ, tỷ yên tâm.
Khảo hạch là của tỷ, chúng ta không ngáng đường tỷ.
Ả phán quan đứng đầu nơi này, chúng ta nhường lại cho tỷ đó.
Nhưng còn đám vượn Titian này, là của bọn ta!” Tỏa Đăng Lưu Ly Bảo Pháp của Bạch Hiểu Hiểu sáng lên, ánh sáng màu trắng hồng bao lấy xung quanh cô bé, khiến Bạch Hiểu Hiểu bay lên không trung.
“Các đệ muội nghe rõ rồi đó! Vượn Titian là của chúng ta! Còn ả nữ nhân kia là của Tiểu Cửu.
Nếu như ai dám dành phần của muội ấy, đại sư huynh sẽ thay sư phụ phạt các đệ bồi A Cửu món ăn ngon nhất Quang Minh đỉnh! Đào rượu hoa đào chôn dưới gốc cây lên bồi muội ấy! Rõ chưa?!” Lưu Nhất Thanh cầm thanh Kim Xoa Kích trong tay, hướng các đệ muội dặn dò.
“Rõ rồi! Đại sư huynh!” Mười huynh đệ tỷ muội đồng loạt hô lớn.
“Chậc! Hết nói nổi mà! Tuy rằng sư huynh muốn đánh con quái to nhất.
Nhưng đây là khảo hạch của muội mà, đúng chứ? Đừng làm sư huynh thất vọng đó!” Lam Hạo bước lên, Vô Lượng giáp bao bọc toàn thân hắn, cùng với khả năng nhuần nhuyễn sử dụng máu như một sức mạnh của Hấp Huyết Tộc khiến Vô Lượng giáp ánh lên màu đỏ như máu.
Hắn vỗ đầu Quân Cửu, đầy động viên.
Những huynh tỷ khác không nói nhiều, chỉ thủ sẵn thánh khí được sư mẫu ban tặng, sẵn sàng chiến với đám vượn titian, họ hướng ánh mắt về phía Quân Cửu, như chờ đợi câu trả lời từ nàng.
Quân Cửu siết chặt thanh kiếm Phục Ma Kính Trượng trong tay, nước mắt tuôn rơi, nhưng rốt cuộc, nàng cũng lộ ra một nụ cười đầy tự tin và đắc thắng, nói: “Vậy thì hôm nay muội muốn tử xem, Phục Ma Kính Trượng này có thể ban cho muội thứ gì.”
Xà Nữ bĩu môi, chậc lưỡi một tiếng nói: “Xùy! Chán phèo! Chẳng có gì hay ho.” Nàng ta đã mong một màn huynh đệ tương tàn như chủ nhân đã kể cơ, vậy mà chẳng có gì xảy ra cả.
Xà Nữ phất tay, như ra hiệu cho tất cả những con Vượn Titian đều đồng loạt tấn công đám oắt không biết sợ là gì kia..