Từ đường bây giờ chỉ còn hai người ở với nhau.
Diệp Lạc Hy bước từng bước về phía đồ đệ của mình.
Đến khi khoảng cách của hai người không còn là bao xa nữa, Diệp Lạc Hy lại bình thản, nàng quỳ xuống bên cạnh đứa trẻ này.
Hai người chỉ quỳ ở đó, tĩnh lặng và không nói lời nào.
Hai bên vô cùng khó xử.
“Con đã biết mình phạm tội gì hay chưa?” Diệp Lạc Hy vẫn giữ thái độ vô cùng lạnh nhạt và lãnh đạm, hỏi Quân Cửu một câu.
Quân Cửu cúi gằm mặt, nàng không dám ngẩng đầu lên để nhìn sư phụ.
Nếu như nói về việc nàng phạm tội gì, có nhiều lắm.
Nàng có lỗi với sư phụ rất rất nhiều, nàng nào dám có lời biện hộ nào lại cho mình đâu cơ chứ?
“Đồ nhi ngu muội, con không biết mình phạm phải tội gì, kính mong sư phụ chỉ điểm.” Quân Cửu quỳ sụp xuống dưới chân sư phụ, cầu xin.
Diệp Lạc Hy không thay đổi thái độ, nói: “Có vẻ như con vẫn thật sự không hiểu được tâm ý mà ta đã dạy dỗ con suốt ba trăm năm nay rồi nhỉ?”
Quân Cửu giật mình một cái.
Sư phụ đã dạy dỗ Quân Cửu suốt ba trăm năm.
Mỗi ngày trôi qua, đối với nàng mà nói đều vô cùng vui vẻ và hạnh phúc.
Nàng được sư phụ yêu thương, một loại tình cảm mà từ khi nàng được sinh ra cho đến khi cận kề cửa tử, nàng chưa từng cảm nhận được bao giờ.
Nàng từng hứa với sư phụ, sẽ sống thật tốt, cho đến cái ngày nàng sẵn sàng để đón nhận khảo hạch của cuộc đời mình.
Quân Cửu chợt hiểu ra, nàng hỏi: “Có phải vì con sai, là con đã thất hứa.
Con chưa sẵn sàng, nhưng con lại dám xông vào khảo hạch thứ ba kia một lần nữa, phải không?”
“Việc con xông vào khảo hạch thứ ba, chấp nhận bản thân con là con gái của Phán quan Minh giới, chấp nhận lời mỉa mai của kẻ gác cổng ở Minh giới, và hơn hết, con được các sư huynh tỷ, còn có cả thập nhị đều chấp nhận con người của con.
Những điều đó, có gì lại không tốt?” Diệp Lạc Hy điềm nhiên, có vẻ như nàng đã hòa hoãn hơn một chút.
Quân Cửu lại im lặng.
Nàng ngẫm thêm một lúc nữa, lại nói: “Có phải vì con đã nhảy khỏi vách đá không?”
Diệp Lạc Hy không trả lời, Quân Cửu dường như biết được mình đã làm đúng rồi.
“Tại sao khi đó, con lại làm như vậy?” Diệp Lạc Hy nhíu mày hỏi nàng.
“Sư phụ, con nghĩ rằng Xà Nữ chỉ tấn công một mình con, cho nên, con muốn kéo theo Xà Nữ cùng nhảy khỏi vách đá.
Con chỉ muốn cứu mọi người….”
“Vì thế, cho nên con nghĩ mình sẽ nhảy xuống vách đá mà không quan tâm rằng sau đó, con sẽ chết như thế nào sao?” Diệp Lạc Hy hơi cao giọng, giống như đang cố gắng kìm chế đi cơn thịnh nộ của nàng bên trong.
Quân Cửu cúi đầu, nàng không có gì để biện hộ.
Dù sao, đó cũng là mục đích của nàng.
Nếu như sau này tương lai có một lần nữa tái hiện, nàng cũng sẽ không trở thành gánh nặng của sư phụ mình.
“Ta cứu con từ chỗ Xà Nữ, là vì muốn con hãy sống thật tốt, muốn con vì bản thân của con mà học cách để sống.” Diệp Lạc Hy bất ngờ nói.
Nhưng âm hưởng của nàng lúc này không giống như giọng điệu của một vị lão sư nghiêm khắc dạy dỗ đứa học trò làm sai, mà giống như giọng điệu của một mẫu thân đang nói với đứa con nhỏ của mình.
“Khi đó, ta ôm con trên tay, người con nhỏ như con mèo con, yếu đuối, gầy còm đến đáng thương.
Mỗi ngày chăm sóc con ở thạch động năm đó, ta đều phải trích máu của mình ra đễ nuôi con, đồng thời giúp con hấp thụ được độc của Xà Nữ.”
“Ta chỉ muốn con sống, sống như những đứa trẻ khác, sống giống như các mà các huynh đệ tỷ muội của con vẫn đang sống chứ không phải ta nuôi dưỡng con như một tên ngốc chỉ biết liều mạng mình để làm những việc khác.”
“A Cửu, ta có lỗi với con khi đã bỏ mặc cho con một mình vượt qua bài khảo hạch lần này.
Nhưng bây giờ thì mọi chuyện đã khác trước rất nhiều.
Sư phụ muốn con, hãy vượt qua bài khảo hạch của chính mình một cách không đơn độc.”
“A Cửu, con hãy nhớ rằng, vì sao ta thu nhận con làm đồ đệ.
Ta đã nói rõ ngay khi nhận con, rằng ta chỉ muốn con sống một cuộc đời đúng như ý con, không thẹn với lòng, không hổ với tâm.
Chứ ta không nói muốn con sau này hãy liều mạng mà chết ngu ngốc.”
Rồi nàng đưa tay ôm lấy Quân Cửu vào lòng, nàng vỗ về lưng cho Quân Cửu, dường như đã hòa hoãn hơn: “Khi con nhảy khỏi vách đá, ta đã rất sợ hãi.
Nếu như không phải ta phát hiện ra các con dám tự ý đi vào lãnh thổ của Độc Giác Thú rồi đụng trúng Xà Nữ, Ma Long cũng sẽ không đến kịp để cứu con.
A Cửu à, con so với con của ta cũng không khác biệt là bao nhiêu.
Tất cả các con đều do chính một tay người thầy này nuôi nấng, dưỡng dục, cốt là muốn các con nên người, và tự do, không phải sống một cuộc đời giống như ta.”.