Một vùng trời đen đến mức không có lấy một ánh sao.
Mặt trăng đỏ chói mắt như máu.
Không khí đậm đặc mùi khói đốt và tử thi, thật sự là khiến cho nhiều kẻ choáng ngợp đến buồn nôn.
Trời đen thì đất cũng đen.
Nơi đây hiếm mọc được một ngọn cỏ tươi tốt, khắp nơi không có gì ngoài dung nham khô cứng, nồng nặc mùi huỳnh sa.
Mà ngay dưới chân bọn họ chính là một dòng sông hồn thi.
Những người chết rồi, sau khi được Hắc Bạch Vô Thường thu lại linh hồn ở khắp nơi, sẽ bị đổ xuống hết dòng sông này, sau đó theo sự dẫn dắt của quỷ sứ mà đến với lục cõi luân hồi.
Diệp Lạc Hy khẽ rùng mình, cảm giác buồn nôn lại lần nữa dợn lên tận đại não, khiến nàng choáng váng đến mức ngự kiếm cũng không vững.
Không phải rùng mình vì thế giới này quá đỗi khắc nghiệt, hay là không khí ở đây quá khiến người khác rùng mình, mà là vì trong tiềm thức của nàng, nàng vẫn rất sợ nơi này.
Sau khi nàng bị Lưu Nhất Thanh cắm vào cơ thể một ngàn đinh tiêu hồn, nàng liền bị tiểu tử đó giam cầm ở Ngục Vô Gián thêm ba trăm năm.
Vết thương trên người không thể lành, máu chảy mỗi lúc một nhiều, nhuộm đỏ một biển lửa rực rỡ bằng máu của nàng.
Nếu như không phải có lớp da của Ma Long luôn bảo vệ cho nàng, sợ rằng nàng đã thật sự bị rút cạn tinh phách mà chết nơi Ngục Vô Gián đó trước khi bị đổ oan thêm một lần nữa, đành lên Tru Tiên Đài.
Nàng bất giác theo bản năng đưa hai tay lên ôm lấy bả vai mình, hít vào một ngụm khí lạnh đến tận tâm can.
Mặc dù nàng biết, mình phải lấy được sổ sinh tử, nhưng nơi này quả thật là quá sức chịu đựng của nàng.
Hai tay ôm lấy bả vai siết chặt, móng tay nàng đâm vào da thịt, cố gắng dùng chút đau đớn kia, giữa cho bản thân nàng thêm tỉnh táo.
Bỗng nhiên, một đôi bàn tay đỡ lấy nàng, nâng lên, bế nàng như bế một tiểu cô nương nhỏ nhắn.
“Ngươi làm gì vậy?” Diệp Lạc Hy kinh ngạc, muốn dãy khỏi cái ôm này của Cùng Kỳ.
Cùng Kỳ hắn không những không buông, trái lại còn bá đạo cúi xuống hôn nàng một cái.
Gương mặt của Diệp Lạc Hy bất giác đỏ bừng như quả gấc, đầu bốc khói như ấm nước đun sôi.
Hắn cười ranh mãnh, nói: “Hoặc là nàng ngoan ngoãn một chút, sau khi chúng ta rời khỏi chỗ này đến chỗ Phán Quan như ý của nàng, ta sẽ thả nàng ra.
Hoặc là ta sẽ tiếp tục hôn nàng, cho đến khi nàng xấu hổ mà ngất xỉu, ta sẽ đưa nàng rời khỏi đây.”
Mặt Diệp Lạc Hy đỏ muốn xuất huyết.
Ban ngày ban mặt, Cùng Kỳ hắn nói cái gì không biết.
Thấy Diệp Lạc Hy yên thôi không nháo nữa, Cùng Kỳ hài lòng nói: “Ôm cổ ta, ta đưa nàng đi.”
Diệp Lạc Hy chần chừ đôi chút, lại sợ hắn tiếp tục giở trò.
Nàng đưa tay choàng lấy cổ hắn, lẩm bẩm: “Ngươi đi nhanh một chút.”
Cùng Kỳ trong lòng gào thét, cảm giác như có cả trăm con mèo cùng đồng loạt cào vào trái tim của hắn.
Ôi chao ơi, sao nương tử của hắn lại đáng yêu đến như vậy cơ chứ? Đúng là đáng yêu khiến hắn cảm thấy chết người mà!
Cùng Kỳ ôm lấy nàng, hắn dùng thân mình tạo ta một lớp kết giới mỏng, giúp nàng tích ứng dần với không khí nơi đây.
Cùng Kỳ chầm chậm đem Diệp Lạc Hy bay qua dòng Vong Xuyên.
Vốn cơ thể nàng thuần tiên khí, đột nhiên bước chân vào một nơi có nồng đậm mùi tử thi như vậy, dù là ai cũng cảm thấy khó thở.
Huống hồ, hắn biết là nàng đang nhớ về nhiều chuyện không hay đã xảy ra trong quá khứ.
Dù sao thì quãng thời gian nàng ở trong Ngục Vô Gián và chống chọi với những thứ đó ra sao, hắn, Hỗn Độn, Thao Thiết, Đào Ngột đều tường tận hơn bất kỳ ai..