Khác với khung cảnh bình yên và không có mấy gì khác thường ở Diệp phủ tướng, Ma giới lúc này dường như vô cùng náo loạn, loạn đến mức không ai có thể tưởng tượng nổi được tại sao.
Đế Quân và Ma Tôn đang cùng nhau tỷ thí trên sàn võ, bỗng dưng từ trên bầu trời hơi sắc tím nứt toác ra một đường.
Từ trong con đường hầm tối tăm, Nữ Oa và Khang Tư lần lượt xuất hiện.
Nhưng không hiểu vì lý do gì mà Nữ Oa đã cả giận, giận đến mức nàng phải gọi cả Kim Sí Điểu đi cùng nàng đến Ma giới.
Tất cả Ma giới từ trên xuống dưới đều phải nhanh chóng huy động quân binh đứng ra chống đỡ, còn tưởng là đại nhân vật nào đó muốn khởi binh chống lại Ma giới.
Nhưng Khang Tư và Nữ Oa không hề có ý định tấn công bất cứ ai cả, chỉ nói một câu: “Ta đến tìm Đế Quân thiên tộc, không phải là muốn gây chiến với Ma tộc các ngươi.”
Bộ dáng của Nữ Oa không phải đang nói đến chuyện gì lương thiện.
Có lẽ Độc Cô Tư Dạ đã chọc phải Nữ Oa, khiến nàng nổi giận đến mức hào quang xung quanh Nữ Oa nay cũng chỉ còn lại một màu đen đen đáng sợ vô cùng.
Binh lính thần tộc cùng Mộng Ma trưởng lão nghe Nữ Oa đã nói như vậy, cũng xét thấy cả quãng đường Nữ Oa đến đây đều không hề có ý định sát hại bất cứ sinh linh nào thuộc Ma giới, cho nên liền khẽ phất tay ra hiệu, để tất cả binh quân nhường đường cho Nữ Oa và Khang Tư.
Quận Chúa Tiêu Nguyệt Hoa liền đứng ra nghênh đón hai người họ, sau đó theo lời yêu cầu của Nữ Oa mà dẫn hai người đến tìm huynh trưởng và Đế Quân đang ở trong sân tỷ võ.
Đột nhiên, Nữ Oa nhìn bộ dáng ung dung tự tại của Đế Quân mà hỏa khí trong lòng Nữ Oa tăng đến đột biến.
Nàng không ngại không ngần liền rút ra Quyền Thiết của mình, nhắm đến Đế Quân, không thương tiếc, không lưu tình mà đánh tới.
“Độc Cô Tư Dạ! Tim của ngươi làm bằng sắt đá hay sao? Tại sao kẻ tàn độc như ngươi vẫn còn sống cho đến bây giờ cơ chứ?!” Nữ Oa tức giận đến nộ khí xung thiên, không nhịn được muốn đâm một kiếm thật sâu, hận sao Độc Cô Tư Dạ vẫn còn sống cho đến bây giờ.
Đế Quân đương nhiên mạnh hơn Nữ Oa một bậc, liền không xem Nữ Oa là đối thủ.
Hắn nhàn nhã đỡ lấy một chiêu này của Nữ Oa, nhíu mày hỏi: “Nữ Oa.
Chúng ta đều là thượng cổ thần, mấy vạn năm nay đều nước sông không phạm nước giếng, tình cảm cũng như thủ túc.
Hà cớ gì ngươi lại xông vào Ma giới, còn muốn hành tích bổn Đế Quân?”
Nữ Oa tức giận nghiến răng nghiến lợi, liền quát: “Ngươi còn ở đây mà tỷ võ sao? Ngươi có biết đồ đệ của ngươi, Diệp Lạc Hy, liều mạng một mình phong ấn Đại Hung Thú Cùng Kỳ, khiến bản thân trúng đại kịch độc của hắn.
Bây giờ sống chết không rõ, mạng nàng do ngươi nói ngươi bảo hộ.
Khang Tư đã gửi thư cho ngươi rất nhiều lần, hà cớ gì ngươi không trả lời?!”
Độc Cô Tư Dạ nghe Nữ Oa nói như vậy, đôi đồng tử ánh lam kia đột nhiên co rút lại.
Hắn vung tay hất Nữ Oa ra xa, cả giận quát lên: “Ngươi nói cái gì?!”
Khang Tư chậm hơn Nữ Oa một chút, hắn đến sau, vừa thấy Đế Quân hất Nữ Oa ra ngoài, liền cả giận vô cùng, nhanh chóng bay ra đỡ lấy Nữ Oa.
Khang Tư nhìn Đế Quân, hắn cũng tức giận không kém, nói: “Ngươi nghe không rõ nàng nói gì hay sao? Diệp tướng quân vì liều mạng phong ấn Cùng Kỳ, đã bị trúng độc của Cùng Kỳ.
Nửa tháng nay nàng luôn hôn mê không tỉnh.
Chiết Nhan thượng thần phải khó khăn lắm cũng chỉ áp chế được kịch độc của Cùng Kỳ xuống mà thôi! Ta nhiều lần gửi thư cho ngươi, cầu xin ngươi về chủ trì công đạo cho nàng.
Vậy mà ngươi nửa tháng nay luôn ở Ma giới làm cái gì? Ngươi là sư phụ mà như thế hay sao?!”
Độc Cô Tư Dạ khi nghe Diệp Lạc Hy trúng độc của Cùng Kỳ, hai tai hắn liền ù đi, không nghe thêm được chữ gì nữa.
Năm đó, hắn cũng từng trúng độc của Cùng Kỳ.
Cảm giác đau đớn muốn chết đi sống lại thế nào, hắn đương nhiên rõ hơn ai hết.
Diệp Lạc Hy suy cho cùng cũng chỉ là một nữ nhi, căn cơ còn không vững lại trúng độc của Cùng Kỳ.
Cảm giác lúc đó sẽ ra sao?
Hai chữ khủng khiếp là không đủ để hình dung được tất cả.
Vậy mà nửa tháng qua hắn tuy nhận được thư, chỉ cho rằng thiên giới hối thúc hắn trở về, chứ không hề biết được là do Diệp Lạc Hy trúng độc bị thương sắp chết.
Đương nhiên, không chỉ có Độc Cô Tư Dạ cảm thấy khó thở đến ù tai, mà cả Tiêu Nguyệt Dạ cũng kinh hoảng không kém cạnh gì Độc Cô Tư Dạ.
Năm đó, hình ảnh nàng sau khi phong ấn Cùng Kỳ, trở về Ma Thành cả người thảm hại ra sao, hắn vẫn nhớ như in.
Một thân giáp phục lại đỏ thẫm máu của nàng, sắc mặt nàng tái trắng, đôi mắt vô hồn, không khác gì một cái xác chết.
Sau khi bước vào phòng của mình liền bế quan hôn mê không tỉnh suốt ba trăm năm.
Nên nhớ, lúc nàng phong ấn Cùng Kỳ, nàng đã là một Huyễn Vương cấp hai chứ không phải là bây giờ - một đại linh thần vừa đột phá cảnh giới không được bao nhiêu thời gian.
“Ta tưởng là các ngươi sinh việc, muốn ta về sớm, cho nên mới kéo dài thời gian thêm mấy ngày….” Độc Cô Tư Dạ lắc đầu, biện minh cho chính mình.
“Hồ đồ!” Nữ Oa cả giận đến không thở nổi, nàng chỉ tay vào mặt hắn mà nói: “Ngươi là một sư phụ, mà lại hồ đồ như vậy.
Ngươi có biết lúc Hy nhi tỉnh lại, việc đầu tiên nàng nhớ đến chính là hỏi ngươi đang ở đâu hay không? Tại sao Hy nhi lại trung thành với một kẻ tệ hại như ngươi chứ?”
Rồi sau đó, Nữ Oa ném về phía Đế Quân một lệnh bài, nói: “Ngươi nên nhớ, năm đó khi Hy nhi được phong làm thần quân, Thiên đế đã nói rằng sau này thập đại thượng cổ có quyền sai khiến nàng.
Đế Quân, nếu như trong lòng ngươi đã sớm chán ghét, không thể chứa chấp được Hy nhi thì ta sẽ đưa nàng đến Đất Thánh.”
Đế Quân giật mình, hắn lắc đầu nói: “Không! Ngươi không được đưa nàng đi đâu hết! Ta sẽ về! Ta sẽ ngay lập tức quay về!”
Rồi Đế Quân định ngự Thanh Loan bay đi.
Có điều, chuyện khiến ai nấy đều không ngờ được nhất đó chính là hai huynh muội Tiêu Nguyệt Dạ và Tiêu Nguyệt Hoa đều ngự linh thú bay theo Đế Quân.
“Ngươi đi theo ta làm gì?”Độc Cô Tư Dạ nhíu mày hỏi hắn.
“Nàng vốn dĩ là thê tử của ta.
Ta nhất định sẽ có cách để cứu nàng.
Ta sẽ đến Cửu Trùng Thiên cùng với ngươi.” Tiêu Nguyệt Dạ kiên định.
“Vậy thì cùng đi.” Đế Quân gật đầu, cả hai đều rời khỏi Ma giới..