Lúc này, khi trong phủ chỉ còn lại mấy người, đặc biệt là Tiêu Nguyệt Hoa và Tiêu Nguyệt Dạ.
Hắn mới đứng dậy, đến trước mặt nàng, hắn nhìn nàng chằm chằm, nhìn nàng đến mức nàng nổi cả da gà.
“Huynh trưởng, người ta là nữ nhi khuê các, huynh nhìn người ta như vậy làm gì? Đây là Cửu Trùng Thiên, không phải Ma Thành đâu.” Tiêu Nguyệt Hoa cũng bị cái nhìn của Tiêu Nguyệt Dạ làm cho nổi da gà theo.
Diệp Lạc Hy cúi người hành lễ với Tiêu Nguyệt Dạ, nói: “Ma Tôn, nơi này là Diệp phủ tướng của ta.
Dù sao thì người không chỉ là bằng hữu của Đế Quân mà còn là khách của Cửu Trùng Thiên này.
Lát nữa Thiên Đế sẽ cho xe loan phụng đến đón người vào chính cung, đến Diên Tư Đài nghỉ ngơi.
Nếu như Ma Tôn có nhã hứng, có thể đi dạo xung quanh cũng được.”
Nhưng dường như Tiêu Nguyệt Dạ không để ý đến mấy lời mà Diệp Lạc Hy đang nói.
Trong ánh mắt của hắn hiện tại chỉ có nhu tình và yêu thương.
Bất ngờ, Tiêu Nguyệt Dạ tiến đến gần Diệp Lạc Hy một chút, nói: “Ban nãy, nàng nói vì muốn cảm tạ ta lặn lội từ Ma giới đến thăm nàng, nàng nhất định sẽ có hạ lễ với ta.
Có phải hay không, ta nên yêu cầu nàng rồi hay không?”
Diệp Lạc Hy nghe Tiêu Nguyệt Dạ nói như vậy, trong đầu liền nhảy lên mấy số, sau đó lại là một màn đêm đen u tối trong mắt nàng.
Nàng hận Tiêu Nguyệt Dạ.
Hận hắn đến mức, nàng hận không thể moi gan, uống máu của hắn.
Tiêu Ức Thanh tuy nói là trưởng thành rồi, nó đã có thể làm được những điều mà nó muốn.
Chỉ là, Diệp Lạc Hy đang tiếc thương cho hài nữ yểu mệnh của nàng.
Vốn dĩ năm đó hoài thai Tiêu Ức Thanh, Diệp Lạc Hy chính là mang một cặp song sinh long phượng.
Chỉ là hài nữ yểu mệnh của nàng thật đáng thương.
Nàng bị hạ độc, độc ăn mòn vào thai nhi.
Vậy mà thai nhi của nàng như có linh tính, hài nữ ấy đã bảo vệ đệ đệ rất tốt, một mình hứng chịu toàn bộ độc tố do Thiên Tư Tư hạ nàng.
Thậm chí, đêm hài nữ yểu mệnh của nàng ra đi, Diệp Lạc Hy đã không thể rơi được một giọt nước mắt nào để khóc thương cho con.
Nghĩ đến đứa con gái yểu mệnh của mình, Diệp Lạc Hy chỉ còn đối với Tiêu Nguyệt Dạ là thống hận.
Có điều, bây giờ Diệp Lạc Hy tuyệt đối không được mất bình tĩnh.
Bằng không, mọi chuyện sẽ bại lộ mất.
Nàng giữ cho mình một bộ mặt tươi cười, nhìn Tiêu Nguyệt Dạ đã gần trong gang tấc trước mắt, bước lùi lại ba bước, nói: “Không biết Ma Tôn có yêu cầu gì đối với ta? Chỉ cần trong khả năng của ta có thể đáp ứng được, ta nhất định sẽ đáp ứng trọn vẹn cho người.”
“Ban nãy nàng nói rằng lên núi đao, xuống biển lửa cũng không từ mà, đúng không?” Hắn khẽ nghiêng đầu nhìn nàng.
Hóa ra, Diệp Lạc Hy thời còn trẻ, nàng lại có nét đẹp kiều diễm tiềm ẩn đến như vậy.
Mắt hạnh lưu ly trong suốt, da trắng như sữa, mi mục như họa, lại có một dáng người khá mảnh khảnh, cũng có chút gầy.
Thật sự là rất thu hút ánh nhìn của hắn.
“Ta chỉ muốn, nàng làm Ma hậu của ta.
Điều đó khó khăn lắm hay sao?” Tiêu Nguyệt Dạ hỏi nàng, ánh mắt hắn chứa đầy sự cay đắng khó tả.
Diệp Lạc Hy thừa biết Tiêu Nguyệt Dạ cũng là một kẻ trùng sinh giống nàng.
Chính vì nàng biết rõ, cho nên mới chán ghét hắn đến cùng cực.
Hắn vậy mà có thể vô sỉ hỏi nàng một câu như vậy.
Cả Tiêu Nguyệt Hoa cũng có ý muốn đứng ra nói đỡ cho nàng, bất ngờ lại bị An Nhiên và Mục Thiên Thiên kéo ra ngoài.
Không phải là An Nhiên hay Mục Thiên Thiên không có ý muốn giúp sư phụ đâu.
Chỉ là….
Aiz! Ma Tôn gì gì đó ơi, ngài tự cầu phúc cho mình đi! Tổ tông của sư phụ về rồi a!
“Ma Tôn đại nhân.
Tiểu thần đây chẳng qua chỉ là một tiểu thần quân bên cạnh Lâm Túc.
Dù là thế nào đi chăng nữa, ta cũng không đáng để người nhắc đến ta.
Ma Tôn đại nhân, ngài đã từng nghĩ đến xuất thân của ta hay chưa? Ta chẳng qua chỉ dựa hơi Đế Quân để leo lên Cửu Trùng Thiên mà thôi! Ta là cô nhi! Một cô nhi không phụ không mẫu, không người thân thích.
Ma Tôn đại nhân, ngài có từng nghĩ đến cảm nhận của ta hay không?” Diệp Lạc Hy nhíu mày hỏi hắn, bộ dáng giống như tức giận rồi.
Tiêu Nguyệt Dạ giật mình.
Câu này nàng nói, hắn cảm thấy rất quen, dường như đã nghe qua điều tương tự ở đâu rồi.
Có điều, tương tự thế nào, thì hắn hoàn toàn không nhớ rõ lắm.
“Không phải đâu! Không phải như vậy đâu Hy nhi à.
Nàng nghe ta giải thích.
Ta chính là….”
Hắn định đưa tay ra chạm đến nàng, bất ngờ từ đằng sau lại có một bàn tay giữ lấy tay hắn lại.
Tiêu Nguyệt Dạ nhíu mày nhìn đến cánh tay đó.
Một kẻ lạ mặt.
Mà hơn hết, kẻ này lại là nam nhân..