Đối với Tiêu Nguyệt Hoa, mặc dù đám đồ đệ hãy còn đề phòng nàng, nhưng cũng từng nghe Ma Long kể chuyện, đám đồ đệ nghe về Tiêu Nguyệt Hoa, nghe ở Ma giới, Tiêu Nguyệt Hoa đã đón tiếp sư phụ của chúng nồng nhiệt ra sao, khiến đám nhóc con cũng rất vừa ý với vị quận chúa có xuất thân ma tộc này.
“Nguyệt Hoa cô cô.” Bạch Hiểu Hiểu hỏi nàng một câu: “Tại sao Ma Tôn lại đến đây?”
Tiêu Nguyệt Hoa hơi sững người.
Sau đó nàng cũng nói thật rằng, bản thân nàng cũng không biết.
“Tiểu cô cô.” Chu Thành vỗ vai nàng, nói: “Thật may, cô cô là nữ nhi a.”
Tiêu Nguyệt Hoa không hiểu, hỏi: “Tại sao ta lại may mắn khi là nữ nhi?” Thiên hạ ai mà không biết nữ nhi ở Ma giới vô cùng khốn khổ cơ chứ?
“Bởi vì nếu như tiểu cô cô là nam nhân, các sư mẫu sẽ ghen chết a~” Kim Ngọc Nghiên phe phẩy quạt xếp, cười đầy ẩn ý.
Tiêu Nguyệt Hoa càng trợn mắt, kinh ngạc: “Các sư mẫu?”
Đám đồ đệ nghe nàng kinh ngạc như vậy, liền có thể đoán được là nàng không hề biết sư phụ đã có sư mẫu rồi a~
“Ta chỉ nghe tỷ tỷ nói tỷ tỷ đã có người trong lòng.
Nói ta khi nào có dịp lên Cửu Trùng Thiên sẽ chỉ cho ta thấy.
Nhưng mà, nếu như các ngươi đã nói là “các”, vậy có nghĩa rằng đó không phải là một người đúng không?” Tiêu Nguyệt Hoa có phần tinh ý.
“Đúng a~” Lam Hạo nhanh nhảu gật đầu: “Không phải chỉ có một người, mà có tới bốn người lận a.”
Tiêu Nguyệt Hoa trợn cả mắt.
Bốn người cơ á?
Nhìn biểu hiện của nàng, đám đồ đệ càng thêm chắc chắn là sư phụ chưa từng tiết lộ cho quận chúa biết rồi.
Cho nên càng cao hứng kể rằng: “Sư phụ là được ưu ái đó.
Các sư mẫu đều chịu ở rể ở Diệp phủ a.”
Tiêu Nguyệt Hoa nghe như vậy, liền kinh ngạc càng thêm kinh ngạc.
Sau đó câu chuyện thiên tình sử của Diệp Lạc Hy đã trở thành đề tài để một đám nhóc con chưa trải vị tình bao giờ đem ra bàn tán.
Sôi nổi đến độ, mười ba con người đang chụm đầu vào nhau tám chuyện kia không hề biết, có người đang đến.
Diệp Lạc Hy dù mệt mỏi, cũng chỉ cần có thể yên giấc nửa canh giờ, liền ổn định tâm tình rất tốt.
Nàng vốn là muốn đến tìm đám đồ đệ thường tụ tập ở vườn đào nói những chuyện nàng không thể nghe, gọi chúng có chuyện cần nói một chút.
Không ngờ, nàng lại nghe được câu chuyện sôi nổi như vậy của đám nhóc con còn chưa lớn quá tuổi.
Điều đó đã khiến nàng cảm thấy có chút dạy hư trẻ con rồi.
Liền muốn chấn chỉnh bản thân một phen.
Có điều, còn chưa kịp xoay người rời đi thì Hỗn Độn đã xuất hiện trước mặt nàng.
Hắn nở một nụ cười rất tươi rồi nói: “Phu nhân, nàng định đi đâu vậy?”
Diệp Lạc Hy vốn đang muốn đi chấn chỉnh lại bản thân, vừa thấy hắn liền thật sự có chút phiền muộn.
Sau đó nói một câu: “Sau này ở trước mặt đám đồ đệ của ta, chúng ta bớt ân ái lại đi.
Dạy hư chúng mất rồi!” Rồi một mạch đi thẳng.
Có điều, Hỗn Độn lại cảm thấy, phu nhân nhà mình hôm nay không chỉ từ mèo nhỏ hóa thành hồ ly, mà còn là một tiểu hồ ly bông xù vô cùng vô cùng đáng yêu a.
Hắn liền mặc kệ nàng cái gì mà xấu hổ, sau đó chạy theo nàng gọi: “Hy nhi, đợi ta với.
Hôm nay Cùng Kỳ hắn bắt được cá chép đỏ, liền đưa cho Đào Ngột nấu canh cho nàng ăn.
Còn có, hôm nay ta và Thao Thiết xuống trấn mua được đào hoa túy, tối nay chúng ta uống rượu một chút đi.
Nàng bị đám người đó dính tới nửa tháng rồi.
Ta muốn tối nay chúng ta…..”
“Hỗn Độn! Lục Thần Vũ a! Ngươi làm ơn bé tiếng một tý cho ta được không? Ta đang giả làm người bệnh đó!” Diệp Lạc Hy chạy trước.
Nhưng nàng dù sao cũng đang mặc một bộ y phục không mấy gọn gàng, vận động cũng vướng víu, liền bị Hỗn Độn đi ba bước gộp lại làm một chạy tới, ôm nàng.
Hắn vô lại nói: “Hy nhi, mười bảy ngày năm canh giờ ba khắc không gặp nàng rồi.
Tối nay nàng phải bồi thường cho chúng ta.
Nếu không nàng đừng mong hôm nay nàng có thể trốn được chúng ta.”
Diệp Lạc Hy bị ôm lấy như thế, mặt khẽ đỏ, liền nói: “Bồi rượu thì được.
Còn bồi cái khác thì không đâu!”
Hỗn Độn không nói, chỉ cười tà gật đầu, vui vẻ kéo nàng vào thư phòng.
Đằng sau, mười ba con người một lớn mười hai nhỏ đang nấp ở các cành phong xum xuê lá đỏ, hóng hớt đến dài cổ nhìn về phía Diệp Lạc Hy cùng nam tử/sư mẫu đi vào thư phòng bàn chuyện nhân sinh.
Mười ba con người này, dù cho mới gặp đã thân quen, cùng chung chí hướng, sinh ra lý tưởng giống nhau, nhìn nhau đồng loạt cười đến đê tiện.
Sau đó, mười ba con người nào đó, trong bụng toàn sinh ra chuyện đi nghe trộm góc phòng nhà người ta, âm thầm lên kế hoạch tối nay đi ăn cẩu lương.