Dực tộc có thế chiến rất mạnh, lại có thể làm quân tiên phong đi đầu, quả thực là rất thích hợp để lên tiền tuyến.
Chỉ là năm đó, Dực Vương có chủ ý thế nào, ngay cả Tiêu Nguyệt Dạ cũng không hề biết.
Sao Diệp Lạc Hy lại hiểu rõ như vậy?
“Vốn dĩ ta cũng không muốn biết đâu.
Có điều năm đó ta cùng tiểu tử Thẩm Minh Hiên chính là có đánh nhau mới quen biết.
Trong đại chiến Cửu Lâu Xà tà thần và thánh chiến bảy ngày, Thẩm Minh Hiên đã dẫn theo một thế lực lớn khác của Dực tộc cùng hợp tác với Thiên giới dẹp yên Cửu Lâu Xà.
Sau đó Thiên Đế mới niệm công lao mà tha chết cho trên dưới Dực tộc tội danh làm phản.”
Thao Thiết gật đầu: “Hiện tại Dực tộc mạnh nhất là nhị hoàng tử.
Quyền lực nhất là đại hoàng tử.
Tam hoàng tử vừa chào đời liền mất mẹ, thậm chí còn phải sống cơ cực ở lãnh cung.
Nhưng hiện tại, nàng làm sao có thể đến lãnh cung của Dực tộc để tìm người chứ? Dù sao thì, nàng cũng đâu thể nào xông trực tiếp vào Dực tộc được?”
Diệp Lạc Hy mỉm cười, nói: “Ta đã sớm nói Viêm Cơ thay ta đi làm việc đó từ vài năm trước (tính theo thời gian ở Lục địa thất hải) rồi.
Viêm Cơ lấy thân phận làm sư, thu nhận tiểu tử này, bí mật âm thầm dạy dỗ y.
Việc bây giờ của chúng ta cần làm chính là lấy Tỳ Bà quả.
Tương lai có thể chúng ta không cần thứ này, nhưng Thẩm Minh Hiên thì lại cần.
Bởi vì hắn là kẻ sinh ra bị xem như phế vật.
Căn cốt có, thực lực có, trí tuệ có nhưng tiếc hắn không có kim đan.”
Kim đan của tiểu tử này đã bị phế vĩnh viễn.
Khi mẫu thân Thẩm Minh Hiên mang thai hắn, chính thất ghen tị với nương hắn nên đã âm thầm hạ thủ.
Hại cho Thẩm Minh Hiên sinh ra không có kim đan, mẫu thân hắn vì thai nhi quá lớn, lại cố sức liều mạng sinh con, thành ra vong mạng.
Bởi vậy về sau, tiểu tử này mới bị nhị hoàng huynh đoạt quyền rồi giết chết đi.
Kể ra cũng thật tiếc cho một bậc anh tài, một đấng minh quân rồi.
“Được! Ta hiểu rồi!” Hỗn Độn nói, hắn đứng dậy, cười: “Nếu như nàng đã có ý muốn đi hái Tỳ Bà quả, ta đi thay nàng.
Dù sao thì thứ trái này đối với thiên hạ đương thời mà nói, vô dụng không có đất dụng võ.
Để nó hết mọc rồi lại tàn như vậy, cũng thật quá uổng phí rồi.”
“Khoan đã!” Nàng cản hắn: “Ngươi bị ngốc sao? Tỳ bà quả ngàn năm có một lần.
Nhưng muốn hái cũng phải đợi quả thật chín rồi mới có thể hái được.
Hiện tại quả vừa mới có, muốn hái cũng phải đợi thêm vài năm nữa mới hái được.”
Đó là còn chưa kể, canh giữ gốc tỳ bà còn có Tử Trùng chúa canh giữ.
Muốn tiếp cận chưa chắc đã dễ dàng gì.
Hơn nữa, nếu như nàng nhớ không nhầm, gốc Tỳ Bà quả này còn có một truyền thuyết lưu danh.
Bất cứ ai đang giữ thần niệm mạnh mẽ, bước vào sẽ bị rơi vào ảo mộng Tích Mẫu Trường Ninh.
Nàng không rõ lắm ảo mộng này là thứ gì, nhưng riêng việc phải trút bỏ toàn bộ linh khí, ma khí và tiên khí để tiếp cận Tỳ Bà quả, tránh cho nó vì áp lực quá lớn mà vỡ nát đã là một điểm gian nan rồi.
“Hiện tại, chưa ai biết về Tỳ Bà quả cả.
Ta có thể tranh thủ thêm vài năm nữa.
Trong quãng thời gian đó, ta hi vọng Viêm Cơ có thể dạy thành Thẩm Minh Hiên.” Diệp Lạc Hy thở dài.
Ây, thật sự là phát lo đi được.
Nhưng chính xác thì nàng đang lo lắng về điều gì thì nàng không rõ.
Chỉ là không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác như nàng vừa tiễn Viêm Cơ lên xa hoa vậy.
Mà, Diệp Lạc Hy có linh cảm như vậy là đúng rồi đi.
Lúc này, ở Dực tộc, Viêm Cơ đang chăm chú giảng giải cho Thẩm Minh Hiên hiểu rõ về cơ chế luân trường của các căn cơ, đồng thời cũng giảng cho hắn hiểu về việc có thể vận dụng và áp dụng việc sử dụng căn linh ngay cả khi không có linh lực là như thế nào.
Viêm Cơ giảng được một lúc, lại hỏi Thẩm Minh Hiên: “Điện hạ! Người có nghe ta giảng hay không?”
Thẩm Minh Hiên mặc dù hiện tại chỉ là một tiểu tử mười tuổi, nhưng lại rất biết làm nũng.
Một dạng dính dính mềm mềm như tiểu nãi cẩu quấn người, ôm lấy eo nhỏ của Viêm Cơ, ngồi chăm chú nhìn mỹ nhân dung nhan như tạc đang giảng cho hắn.
Nghe hỏi như vậy, Thẩm Minh Hiên liền tỏa ra ủy khuất, ánh mắt long lanh như oan tức mà nói: “Người giảng nhanh quá, có nhiều chỗ ta không hiểu a~ Viêm Cơ sư phụ, người giảng lại cho ta một lần nữa được hay không?”
Viêm Cơ liền nhìn Thẩm Minh Hiên một lúc, lại không nhịn được mà đưa tay kéo một bên má cái cao da chó trên người mình mà mắng rằng: “Điện hạ! Người tốt nhất nên học hành cho nghiêm chỉnh một chút! Nếu người thật sự không hiểu, Viêm Cơ này cũng chỉ có thể nghe lời tiểu chủ, trở về báo cáo cho người.
Còn sau đó, nếu như chủ nhân không hài lòng, người liền đổi đến đây người khác….”
Thẩm Minh Hiên vừa nghe chủ nhân của Viêm Cơ có thể đổi Viêm Cơ với người khác, Thẩm Minh Hiên liền sợ hãi giật bắn người, thu lại bộ dáng của mình, nghiêm túc như ông cụ non nghe giảng.
Viêm Cơ nhìn thấy biểu tình này của Thẩm Minh Hiên, liền lắc đầu khó đỡ.
Nàng đành hết cách, quay lại giảng giải một lần nữa cho hắn.
Thẩm Minh Hiên nhìn nữ nhân trước mắt, trong lòng thề với trời đất.
Dù thế nào thì hắn cũng không thể để ân công đổi người được!
Vì vậy, hắn phải chóng luyện thành tài thôi..