Tứ Đại Hung Thú sinh ra từ cái ác.
Cho nên nhiều người đều cho rằng, không gian bên cạnh thần thức của Tứ Đại Hung Thú vô cùng đáng sợ và khắc nghiệt.
Thật ra nó lại là một nơi bình yên khôn tả.
Tùng trúc cúc mai, phong, hoa, tuyết, nguyệt chính là những từ ngữ để miêu tả vẻ đẹp không gian của bọn hắn.
Không gian của Thao Thiết có tông màu chủ đạo là màu trắng xanh.
Xung quanh chỉ có một màu tuyết trắng trải dài và bình yên, mọc lên những cây tùng đại thụ.
Dưới nền tuyết trắng, khắp nơi cây cỏ đều nhuốm sắc tuyết, trông vô cùng tinh khiết và bình yên.
Nhìn vào nơi bình yên này, không ai nghĩ rằng đó lại là không gian của Thao Thiết.
Diệp Lạc Hy từ trong chăn đột ngột cảm nhận được cái lạnh nhè nhẹ chạm vào da thịt, khiến nàng ngạc nhiên mà phải hé mắt ra khỏi chăn nhìn đến cảnh sắc bên ngoài.
Nàng thật sự không thể tin được rằng đây lại chính là không gian của Tứ Đại Hung Thú a~ So với không gian giống bãi luyện binh của Lâm Túc và một cung điện nguy nga tráng lệ của Nữ Oa, nơi đây lại bình yên khôn tả.
Thậm chí, điều khiến Diệp Lạc Hy kinh ngạc hơn nữa, chính là căn nhà tranh trước mắt.
Đó là căn nhà tranh của nàng và Thao Thiết ở kiếp nàng và hắn nên duyên vợ chồng.
Xung quanh nền tuyết trắng ấy lại mọc lên và tồn tại duy nhất một loại cỏ có hoa màu xanh ngọc lam và lá màu lục sẫm vô cùng kiều diễm dưới làn tuyết trắng.
Đây còn không phải là cây bạc hà hay sao?
Hắn khẽ đẩy cửa vào nhà, ngón tay hắn linh hoạt phất một cái, một ngọn lửa sáng trắng tỏa ra, bao trùm cả căn phòng tối.
Đoạn, hắn tiến vào căn buồng nọ, khẽ đặt nàng ngồi yên vị trên giường.
Hắn lấy một cái ghế, ngồi đến trước mặt nàng: “Bây giờ chỉ còn ta và nàng thôi.
Nàng nói cho ta nghe, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Diệp Lạc Hy vẫn không chịu ra khỏi chăn, chỉ có thể từ trong chăn nói lí nhí ra mà rằng: “Ta là tự đem mình thử thuốc a~ Hôm qua ta trộn Ngọc Bích Thảo, Tốt Tử Sâm và Băng Đăng Thanh.
Mặc dù hai dược liệu này có thể trung hòa được độc tính của Ngọc Bích Thảo.
Nhưng lại gây ra một tác dụng phụ.
Tác dụng này không hề có độc, nó chỉ khiến ta hơi dị một chút.”
Câu cuối cùng nàng nói nhỏ như muỗi kêu.
May là Thao Thiết tai rất thính, bằng không sợ rằng hắn có căng tai ra nghe cũng không nghe ra tiểu kiều thê nhà mình nói cái gì.
Ban đầu, bọn hắn không ai biết việc nàng tự đem chính mình làm thí nghiệm thử thuốc.
Bây giờ thì hắn biết rồi.
Hắn hận rằng hôm đó không nên nói Hỗn Độn đem cỏ Vô Ưu đến cho nàng.
Thật sự là thê tử hắn ngốc đến hết thuốc chữa luôn rồi!
“Hy nhi.
Ta biết nàng không muốn dựa vào chúng ta.
Nhưng riêng việc nàng dám đem bản thân thành vật thử thuốc, khiến ta rất giận.
Đáng lý ra hôm đó ta không nên nói Hỗn Độn đem cỏ Vô Ưu về cho nàng.” Hắn xoa xoa thái dương.
Diệp Lạc Hy ngồi trong chăn, cảm thấy khó nói.
Bọn hắn từng nói, nàng nhất định phải trân trọng chính mình, tuyệt đối đừng làm những việc khiến bọn hắn đau tim là được.
Diệp Lạc Hy đối với chuyện này vô cùng để tâm, nàng cũng biết chú trọng chính mình, tránh để mình bị thương hơn.
Có điều, việc nàng tự đem mình làm thuốc thử thế này, cũng không thể trách được nàng.
Điều đó đối với nàng đã là một thói quen.
Kiếp trước, lần nàng lịch kiếp và gặp được Cùng Kỳ, chính xác là do nàng liều mạng thử tiên đan do chính mình mới luyện ra mà thành.
Phẩm chất của viên tiên đan quá cao, dược tính lại quá mạnh, cơ thể linh thần của Diệp Lạc Hy không chịu nổi dược tính, khiến nàng tự đả thương chính mình mà phải lịch kiếp.
Bộ dáng hiện tại của Diệp Lạc Hy vô cùng khó coi.
Nàng cũng không muốn bản thân mình biến thành trò cười của bọn hắn, cho nên chỉ có thể trốn mãi trong lớp chăn dày này.
Bàn tay nàng đưa ra khỏi chăn, nhỏ tý, định kéo áo của Thao Thiết, giải thích với hắn mấy câu.
Không ngờ là Thao Thiết như vậy mà nhân cơ hội đó, nắm lấy tay nàng, kéo nàng ra khỏi chăn.
Hành động này của hắn nhanh đến mức nàng không kịp phản ứng, cứ như vậy bị hắn kéo ra ngoài ôm vào trong lòng.
“Bắt được nàng rồi.” Hắn khẽ cười.
Diệp Lạc Hy đỏ mặt nhìn gương mặt đẹp không góc chết của hắn.
Chỉ là, ba giây sau, không khí cả căn phòng bỗng dưng im lặng đến mức đáng sợ.
Sau đó….
Phụt!
Hai dòng máu đỏ bắn mạnh lên trời, vị hảo hán oanh liệt, từng chinh chiến vô số trận chiến lớn nhỏ, đối mặt với người trong lòng, đổ máu, lăn ra bất tỉnh.
Diệp Lạc Hy: “…”.