Bạch Hiểu Hiểu đang phải bưng nước hầu trà cho Thiên Tư Tư và Thanh Hà Tiên Tử, hai kẻ hiên ngang ngồi lên vị trí chủ nhà.
Còn Quân Cửu không hiểu vì sao lại phải quỳ gối trước mặt hai người họ, dưới đầu gối đứa nhỏ này còn có mấy mảnh sành vỡ.
Ma Long và Tam Lang đang bị đám hạ nhân của Thiên Tư Tư và Thanh Hà tiên tử trói, quỳ hai bên Quân Cửu.
Những người khác từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài thuộc Diệp phủ đều cúi đầu không dám nói.
Thậm chí, mấy nha hoàn bên cạnh Thiên Tư Tư cũng tỏ ra được vẻ vênh váo không thể tưởng tượng nổi.
“Sư phụ!” Lưu Nhất Thanh nhìn thấy Diệp Lạc Hy trở về, liền cung kính cúi đầu, gọi nàng một tiếng.
Ai nấy đều nhìn về phía cửa.
Diệp Lạc Hy đôi mắt bị tóc mái che phủ, Thiên Tư Tư và Thanh Hà không hề nhìn ra được bất cứ biểu cảm nào của nàng.
Có điều, trên dưới Diệp phủ đều biết, Diệp Lạc Hy thật sự là rất giận.
Mà có thể, lần này cho dù Diệp Lạc Hy không nổi giận, thì đám huynh đệ tỷ muội đều đã ghi thù Thiên Tư Tư và Thanh Hà.
Nếu như không phải vì đại kế của sư phụ, bọn họ đã có đủ khả năng một phá đá bay đám người này ra khỏi Diệp phủ rồi.
Quân Cửu tuy là đứa khó dạy, nhưng dù sao nàng cũng là người được Diệp Lạc Hy đến tận cửa tử nhặt mạng về.
Nàng đối với Quân Cửu không chỉ là sư phụ nữa, mà giống như phụ hẫu hơn.
Đó là còn chưa kể, trong phủ, trên dưới trong ngoài ai cũng biết, Diệp Lạc Hy yêu thương và cưng chiều nhất chính là Bạch Hiểu Hiểu.
Từ khi Bạch Hiểu Hiểu được nàng thu nhận trong tã, cho đến khi Bạch Hiểu Hiểu lớn đến chừng này tuổi, Diệp Lạc Hy chưa từng bắt Bạch Hiểu Hiểu phải làm bất cứ việc nặng nào trong phủ.
Một là vì nàng còn quá nhỏ, hai là vì nàng là nữ nhi.
Ấy vậy mà Thiên Tư Tư và Thanh Hà ngang nhiên dám bắt Bạch Hiểu Hiểu phải hầu nước pha trà.
Bắt Quân Cửu quỳ trên mảnh sành vỡ.
“Quận chúa, tiên tử.
Không biết là linh thú cùng đồ đệ của ta đã gây ra chuyện gì, khiến hai người tức giận đến như vậy?” Diệp Lạc Hy hỏi hai người họ, ánh mắt lạnh xuống muôn phần.
Hơn hết là, Diệp Lạc Hy cũng không cười nữa.
Thanh Hà vẫn biết Diệp Lạc Hy tôn trọng nhất là Sư phụ.
Nàng ở Ma giới còn phải cung kính gọi Thanh Hà một tiếng sư mẫu.
Điều đó làm Thanh Hà tin chắc rằng, Diệp Lạc Hy chính là đang sợ uy áp của sư phụ nàng nên sẽ không dám ra tay.
Nghĩ như vậy, Thanh Hà liền gật đầu ra hiệu.
Hạ nhân bên cạnh nàng ta nói: “Ma Long dĩ hạ phạm thượng, xúc phạm bề trên.
Quân Cửu không biết lớn nhỏ, ngang nhiên dám ở đây tự cho mình là chủ nhân.
Lạc Hy, ta là đang giúp ngươi dạy dỗ lại đồ nhi.
Ngươi nên cảm ơn ta mới phải.”.
||||| Truyện đề cử: Cầm Thánh Vương Phi |||||
Diệp Lạc Hy càng nghe, càng tỏa ra sát khí cùng uy áp cuồn cuộn.
Đây không phải là tiên lực và ma năng, mà là uy áp của một kẻ mang dòng máu của ma tộc.
Diệp Lạc Hy vốn dĩ là tôn nữ của Ma Thần Thạch và Ngọc Tỷ thần quân.
Năm xưa, sát khí của Ngọc Tỷ được đồn đại rằng có thể lạnh lẽo như hàn băng, lại không thể tan được, thì bây giờ Diệp Lạc Hy còn đáng sợ hơn bao nhiêu?1
Diệp Lạc Hy biết rõ vì sao hôm nay Thiên Tư Tư và Thanh Hà đến đây muốn trừng trị nàng.
Cốt không phải là gây cho nàng khó dễ, mà vốn là muốn mượn thân phận mà đe dọa chính nàng.
Lý do th, mới mấy ngày vừa rồi, sau khi Ma Tôn, Đế Quân rời khỏi Ma giới mà bỏ quên mất vị quận chúa và tiên tử nào đó ở lại Ma giới, khiến hai người bọn họ vô cùng tức giận.
Hai ả ta đùng đùng vừa từ Ma giới trở về, liền trực tiếp xông vào Diệp phủ, không chỉ đổ tội vu khống cho Quân Cửu mà còn tiện tay bắt trói Ma Long, ép hắn quỳ dưới đất.
Nàng nhìn Thanh Hà, lộ ra một nụ cười khiến người ta lạnh run mà hỏi: “Vốn dĩ đồ nhi của ta phải đích thân sư phụ nó dạy dỗ.
Thanh Hà tiên tử, ngươi vốn dĩ có ý với sư phụ ta, ta tác thành cho ngươi, đối với ngươi cũng như sư mẫu.
Có điều, hiện tại ngươi danh không chính ngôn không thuận, lại còn chưa có kiệu hoa tám người khiêng đưa vào Đông Cung, ngươi còn chưa chính thức làm sư mẫu của ta, ngươi lấy quyền gì dạy dỗ đồ nhi của ta?”
Từ trước đến nay, Diệp Lạc Hy là một con người khá kiệm lời, lại không màng thế sự.
Cho nên đối với việc này bị nhiều kẻ xung quanh xôn xao bàn tán, khiến người ta chán ghét ra sao, Diệp Lạc Hy chưa hề mở miệng để đáp trả bao giờ.
Bây giờ thì Thiên Tư Tư và Thanh Hà đều không thể ngờ tới rằng, Diệp Lạc Hy không chỉ có một bộ mặt hung ác, ngược lại còn có lý lẽ khiến người ta tức chết.
Thanh Hà tiên tử mặc dù được nhiều người nói rằng, nàng đối với Đế Quân chính là uyên ương một đôi tuyệt đẹp, nhưng Đế Quân xưa nay luôn đối với nàng rất lạnh nhạt, khiến Thanh Hà còn đang lo sợ bản thân sẽ không được như ý.
Thêm vào đó, Thanh Hà tuyệt đối không muốn Diệp Lạc Hy ở bên cạnh Độc Cô Tư Dạ.
Bởi vì Thanh Hà cho rằng, Diệp Lạc Hy chính là yêu sư phụ của mình.
Mấy ngày trước ở ma giới, Diệp Lạc Hy còn cố ý tặng nàng ta lễ vật săn bắn, cốt là muốn tác thành cho nàng ta và sư phụ mình, khiến Thanh Hà liền tự tin, ngu ngốc cho rằng Diệp Lạc Hy đã biết điều mà rút lui khỏi Độc Cô Tư Dạ.
Từ đó cho rằng, bản thân có thể làm chủ được Diệp Lạc Hy.
Nhưng mà, Thanh Hà sai rồi.
Cho dù là Đế Quân bây giờ, cũng đã sớm không còn là đối thủ của Diệp Lạc Hy nữa.
“Diệp Lạc Hy! Ngươi đừng có ở đây ăn nói phách lối! Ngươi chẳng qua chỉ là một con chó của Đế Quân mà thôi! Ở đây ra oai cái gì chứ?!” Thiên Tư Tư tức giận đập bàn quát.
Uy áp của Diệp Lạc Hy lại tăng thêm một phần, lần này Diệp Lạc Hy không hề nhẫn nhịn, trực tiếp mở ra đại uy áp, khiến cho cung nhân xung quanh hai ả nữ nhân này chịu không nổi mà gục xuống phun cả máu.
Mà vì Diệp Lạc Hy lần này cũng không kiêng dè.
Có lẽ nàng đã nhận ra, nàng đã quá dễ dãi với đám người thần tộc này rồi, cho nên chúng cho rằng Diệp Lạc Hy nàng là kẻ ăn chay sao?
Đại uy áp chính là sát khí của một người.
Tu vi càng cao, uy áp càng lớn.
Và cũng chính những người dựa vào uy áp cao này như Thiên Đế hay Ma Tôn, dùng chúng để thống trị những kẻ yếu hơn.
Diệp Lạc Hy luôn không đồng tình với cách làm này của Thiên Đế và Ma Tôn.
Có khi còn làm cho chúng nhân sợ chứ không hề phục.
Đôi khi, điều họ cần là niềm tin nhiều hơn là đe dọa.
Mà Diệp Lạc Hy trong giây lát quên mất bản thân đã là một Huyễn Vương, uy áp có thể ngang hàng, hoặc hơn cả Đế Quân.
Một lần mở đại uy áp, sát khí bay cao, ngùn ngụt bao phủ cả Cửu Trùng Thi�n, đáng sợ đến mức người ta thấy nghẹt thở.
.
Thậm chí, nếu như không phải Thiên Tư Tư và Thanh Hà mang theo bảo hộ pháp khí trong người, có lẽ sẽ bị uy áp này của Diệp Lạc Hy bức chết.
Lưu Nhất Thanh vừa phát hiện ra sư phụ mở đại uy, liền ngang lập tức nhào ra ôm lấy Quân Cửu, bảo hộ nàng.
Nhưng kỳ lạ thay, uy áp của Diệp Lạc Hy không hề rơi trên người của bọn họ.
“Sư phụ…” Lưu Nhất Thanh nhìn Diệp Lạc Hy ánh mắt hung tợn.
Hắn khóc ròng.
Sư mẫu, ai cũng được, mau về cứu chúng con với.
Sư phụ dọa người quá! Dọa chúng con sợ muốn chết rồi!
Uy áp của Diệp Lạc Hy vốn dĩ đã có thể lan ra khắp nơi, khiến cả Cửu Trùng Thiên đại loạn, nếu như không phải ngay lúc này có Diệp Liên làm chủ mọi sự.
Nàng dựa theo ký ức và những gì đã học từ Ngọc Tỷ mà tạo ra một kết giới, nhưng kết giới này chỉ có thể che đi được một nửa uy áp thật sự của Diệp Lạc Hy mà thôi.
Lúc này, Thiên Tư Tư và Thanh Hà đã bị Diệp Lạc Hy dọa cho sợ hãi, nước mắt của cả hai ả ta vô thức lăn dài.
Diệp Lạc Hy xưa nay chưa từng động đến uy áp, hôm nay một lần mở ra đại uy, thật sự là khiến người khác sợ hãi đến muốn ngất đi.
Ai nói nàng ta bị phế kim đan cơ chứ? Đây chính là sự khác biệt cấp bậc giữa hai ả ta và Diệp Lạc Hy sao?
“Thiên Tư Tư quận chúa.
Cho dù người là quận chúa đi chăng nữa, chẳng qua cũng chỉ là một địa tiên mà thôi.
Bản thượng thần từ khi nào cùng ngươi chung đẳng cấp rồi? Ngươi nói ta là con chó của Đế Quân, nhưng ngươi cũng đừng có quên, có câu hổ không gầm chó tưởng mình là sơn lâm.
Ngươi, sủa cái gì nãy giờ thế?”.