Hôm đó là một ngày hè, nhưng ngày hôm đó nóng đến đổ lửa.
Diệp Lạc Hy lúc đó đang là một linh đế.
Và nàng đang lang thang ở gần Huyền Sách đại lục.
Đối với một kẻ tu hành mà nói, từ cấp bậc Linh tông trở đi, người ta đã tiến vào một trạng thái gọi là ngưng lão hóa.
Hơn nữa, còn có khả năng gần giống như một kẻ sống bán bất tử: thọ hơn rất nhiều so với những kẻ khác, những chủng tộc có tuổi thọ dài khác.
Và tất nhiên, Diệp Lạc Hy lúc đó đang mang thân hình của nàng khi nàng mười bảy tuổi, là một thiếu nữ với nụ cười vui vẻ, giống như dương quang chói lọi.
Có lẽ, nếu như không phải Diệp Lạc Hy vì hiếu kỳ mà dành hết ba trăm năm cuộc đời dài đằng đẵng đi khắp lục địa thất hải cho thỏa mãn chính mình, nàng cũng sẽ không thu nhận nhiều đệ tử nha vậy.
Ở Huyền Sách đại lục: Đông quốc.
Nơi này đang có chiến tranh, loạn lạc, xung đột, đấu đá cắn xé nhau vô cùng phức tạp.
Đâu đâu cũng là khói lửa máu tanh, thật sự là cảnh tượng vô cùng kinh hãi, chứ không phải nên thơ, cảnh nước như họa mà người ta hay đồn đại.
Lưu Nhất Thanh là một bán thần.
Cha của hắn là thần tộc, mẹ của hắn là nhân loại.
Nhưng vì cha của hắn bỏ rơi mẹ con họ, khiến hai người phải lưu lạc khắp nơi và rơi vào hiểm cảnh như thế này.
Chiến tranh đã cướp đi nương thân của Lưu Nhất Thanh, khiến hắn trở thành nô lệ của chiến tranh này.
Và hơn hết, dòng máu thần tộc chảy trong người hắn không quá mãnh liệt, không quá nổi trội, khiến hắn càng thêm bất hạnh vì bị người đời dèm pha.
Cũng chính lúc này, Diệp Lạc Hy đã phát hiện ra Lưu Nhất Thanh, nhìn thấy được dòng máu thần tộc ẩn hiện trong người hắn.
Tuy không có rõ rệt, nhưng Diệp Lạc Hy có thể thấy rõ.
Và Diệp Lạc Hy đã trở thành kẻ cướp ngục, cùng Ma Long, Tam Lang và Diệp Mi, Diệp Thanh nửa đêm nửa hôm phá lồng giam nô lệ, giải phóng hơn ba mươi ngàn nô lệ của chiến tranh, đồng thời đem Lưu Nhất Thanh rời đi.
Khi đó, Diệp Lạc Hy được Huyền Sách lục địa vang danh là anh hùng giải phóng nô lệ của Đông quốc, trở thành một trong hai vị anh hùng bí ẩn nhất của Đông quốc, được tôn thờ như một vị thánh nhân.
Lưu Nhất Thanh khi đó vừa nhỏ con vừa nhỏ người, Diệp Lạc Hy chỉ cần một tay cũng có thể đơn giản xách được Lưu Nhất Thanh lên, không khác gì tóm một a miêu a cẩu cả.
Điều đó khiến hắn vô cùng bất mãn.
Thậm chí, cũng vì ấn tượng nhỏ bé của hắn ban đầu đó mà cho đến bây giờ, cho nên dù hắn có lớn thêm tới đâu, đối với Diệp Lạc Hy mà nói, hắn vẫn là trẻ con.
“Sư phụ, người đừng xem con là hài tử nữa được không? Con dù sao cũng đã tám trăm tuổi rồi đó.” Lưu Nhất Thanh bĩu môi.
Diệp Lạc Hy khẽ gật đầu cười hiền.
Ân, xem kìa xem kìa, một ông cụ non a~
“Sư phụ, con nghe nói, ngày mai người phải đến thánh điện để nói rõ mọi sự? Nếu như người đã cứu con như vậy rồi, người làm sao còn chứng cứ để buộc tội nàng ta?” Lưu Nhất Thanh khó hiểu.
“Tất nhiên là ngày mai ta sẽ đến cung diện thiên đế, nhưng còn việc Thiên Tư Tư đó có đến được hay không, Thanh Hà có thể đổ tội cho ta hay không thì khó nói lắm.” Diệp Lạc Hy mỉm cười.
Lưu Nhất Thanh hắn đương nhiên hiểu vì sao.
Bởi vì sư phụ của hắn vốn không thích tính kế ai bao giờ.
Nhưng một khi đã tính, nàng sẽ tính tới cùng.
Diệp Lạc Hy thu dọn xung quanh phòng Lưu Nhất Thanh một chút, rồi sau đó ra ngoài.
“Tiểu tử đó còn sống không?” Hỗn Độn xoa bóp hai bờ vai của nàng.
“Còn sống, chưa chết được.” Diệp Lạc Hy gật đầu, lại nói: “Ngày mai ta phải đến Kim Loan điện một chuyến.”
“Nàng muốn đến đó làm gì?”
“Tất nhiên là, xem kịch hạ màn rồi.” Nàng cười..