Trong khi đó, ở Đông Cung lại khác với không khí bình lặng ở Diệp phủ tướng.
Đế Quân sau khi đi thăm đệ tử về, liền thất thần không thôi, đến cả dùng bữa hắn cũng không dùng.
Điều này dọa cho Mộc Đào tiểu tiên quân và Thanh Loan lo sợ Đế Quân giống như Diệp Lạc Hy nói, hoặc là luyện đan uống nhầm, hoặc là thật sự kẹt đầu vào cửa.
“Thanh Loan.” Đế Quân cất tiếng hỏi.
“Ngài có gì căn dặn ta?” Thanh Loan cung kính hỏi.
“Bình thường nàng ấy thích cái gì nhất?”
Thanh Loan ngạc nhiên, sau đó nói: “Không phải người là người hiểu rõ nhất sao? Thanh Hà tiên tử, nàng ấy….”
Nhắc đến bốn chữ “Thanh Hà tiên tử”, Đế Quân lại cau mày khó chịu, ngắn ngang lời của Thanh Loan:“Ta đang hỏi về nha đầu Lạc Hy.” Hắn nói: “Ta cảm thấy ta đối với nó quá lạnh nhạt, quá tuyệt tình, khiến cho nó sợ hãi ta như vậy.”1
Thanh Loan và Đào Mộc mở lớn hai mắt nhìn Đế Quân cao cao tại thượng lại thất thần.
Trời ơi, Đế Quân à, chuyện này người phải rõ hơn ai hết chứ?! Không phải nàng là đồ đệ do người dạy dỗ nàng từ khi nàng chỉ là một tiểu nha đầu mười lăm tuổi hay sao?
“Khụ! Đế Quân, thần không biết.”Đào Mộc đầu hàng trước.
Bình thường nữ tử đều thích váy áo, son phấn, trang sức, điểm tâm và quan trọng nhất là nhan sắc của nàng.
Đặc biệt là những nữ nhân riêng biệt còn có những sở thích riêng biệt nữa.
Đáng tiếc là Lạc Hy thượng thần lại không giống nữ nhân bình thường.
Trang phục nàng mặc thường ngày là nam trang, đầu tóc quanh năm suốt tháng cũng chỉ có duy nhất một kiểu, thậm chí nhan sắc không cần dưỡng mà hoàn toàn tự nhiên.
Nhìn nàng có khác gì nam tử đâu?
Mà nói đến sở thích thì… cầm kỳ thi họa Lạc Hy thượng thần đều thông thạo nhưng rất hiếm khi động tay đến chúng.
Nếu vẽ và luyện chữ, thì người không thích xa xỉ.
Một que củi và mặt đất cũng đủ cho ngài vẽ vài đường.
Chơi cờ thì….
Đúng là nàng có thường xuyên đánh cờ cùng Lâm Túc, nhưng chủ yếu là bàn binh pháp trên bàn cờ, nào có rảnh rỗi mà đánh cờ như nữ tử bình thường? Sách thì….
Nàng không thích văn vẻ màu mè, thứ nàng cần là binh pháp và bí kíp tu luyện.
Nhưng những thứ đó nàng đi đâu cũng có, thậm chí Nữ Oa thượng thần còn hào phóng tặng nàng hai kho bí tịch, nàng đâu có thiếu?
Hoa thì….
Thượng thần Lạc Hy thích nhất là Hoa đào và lá phong đỏ, cho nên trong Diệp Phủ, trên dưới trong ngoài đều được bao phủ toàn hoa đào và lá phong.
Mà đào này được nàng sưu tầm từ khắp nơi về, thành ra hoa đào ở Diệp phủ đa dạng hơn ở bất cứ đâu.
Về thức ăn thì… bình thường Đào Mộc y thường nghe Ma Long và Tam Lang than vãn rằng chủ nhân thường thức đêm bỏ bữa, cơ thể lúc nào cũng gầy quá đáng, thậm chí có ngày không ăn gì mà chỉ có uống trà đặc pha cùng sữa để tỉnh táo mà làm việc.1
Mỗi ngày Diệp thượng thần đều ở thao trường hết nửa ngày, sau đó nửa ngày còn lại thì chiều cùng Lâm Túc bàn bạc việc huấn luyện binh quân, tối lại xử lý công vụ.
Ngẫm lại thì….
nàng đâu có giống nữ tử bình thường cơ chứ? Giống hệt một nam hán tử thì có ấy!
“Chủ nhân, mặc dù ta và Tiểu Diệp tử thân nhau lâu ngày, nhưng cũng chưa từng thấy đứa nhỏ này thật thích một cái gì cả.
“ Thanh Loan đành chào thua.
Lâm Túc thượng thần thì không cần phải hỏi đâu.
Bởi vì hễ gặp Diệp Lạc Hy, Lâm Túc nhất định sẽ giảng đạo làm tướng cho họ nghe.
Còn hỏi về đám đệ tử thì… chúng nó đều chạy ra ngoài làm nhiệm vụ cả rồi, đâu có đứa nào còn ở lại đây đâu?
“Chủ nhân, hay là người hỏi Nữ Oa xem? Thần nữ xem thượng thần nhà chúng ta như tỷ muội thân thiết, thậm chí còn rất yêu thương nàng ấy, hay chúng ta hỏi xem, biết đâu người sẽ biết được gì đó thì sao?” Đào Mộc nảy ra chủ ý.
Đế Quân lắc đầu không muốn đi đi.
Nữ Oa sẽ cười nhạo hắn cho mà xem, nhất định tỷ ta sẽ đắc ý vênh váo lên, cho rằng hắn không xứng làm sư phụ của nàng.
“A! Đúng rồi! Lúc nãy ta có nghe tiểu Diệp Tử nhắc đến hai cái tên, là Từ Mạc Quân và Lục Thần Vũ.
Biết đâu hai người họ biết thì sao?”Thanh Loan vừa nói, lập tức người Đế Quân như có dòng điện chảy ngược.
Đế Quân không hiểu vì sao ánh mắt đầy sát khí, mặt đen như than, cả người tỏa ra sát khí đáng sợ, dọa cho Thanh Loan và Đào Mộc thi nhau ôm nhau hét lên đầy sợ hãi.
“Gọi toàn bộ ám vệ của bổn đế quân đến đây.” Từ gương mặt tối đen của hắn, có thể nhìn thấy đôi đồng tử đỏ chói mắt của hắn, dọa người ta sợ đến xanh mặt.
“Để….
Để làm gì ạ?” Đào Mộc sợ đến độ mặt từ tái xanh sang tái trắng.
“Ngươi hỏi làm gì?” giọng hắn lạnh lẽo nghe hệt như Tu La đòi mạng.
“Vâng! Tiểu tiên làm ngay ạ!”.