Ngay cái khoảnh khắc ánh mắt tràn đầy sự thù hận của Diệp Lạc Hy nhìn Tiêu Nguyệt Dạ đã khiến cho hắn phải sững sờ.
Hắn càng nghi ngờ hơn việc, Diệp Lạc Hy cũng trùng sinh về với mình.
Thế nhưng, hắn không có cơ sở, càng không thể nghi ngờ không chứng cứ.
Cho nên, hắn đã làm một việc hết sức táo bạo.
Chính là, hắn nhân lúc Tiêu Nguyệt Hoa ngủ say mà mượn thuật tương thông, dựa vào đó mà nhìn vào ký ức của Tiêu Nguyệt Hoa.
Thế nhưng, hắn không hề biết, Diệp Lạc Hy đã sớm biết được Tiêu Nguyệt Dạ vẫn còn mánh khóe này, nên đã âm thầm lén cho Tiêu Nguyệt Hoa uống máu của mình.
Chỉ cần trong người của Tiêu Nguyệt Hóa có máu của Diệp Lạc Hy thì dù Tiêu Nguyệt Dạ có dùng tâm linh tương thông thuật thì cũng không thể tra ra được gì.
Cho nên, thứ hắn nhìn thấy, chẳng có chút thông tin hữu ích gì.
Có điều, hắn vẫn thật sự nghi ngờ.
Cho nên, hắn đã đến mượn chiếc gương lăng kính của trưởng lão Mộ Túc.
Chiếc kính đó có một năng lực vô cùng đặc biệt, bởi vì nó được hình thành từ nước mắt của Thánh Tổ Hoàng Mẫu, cho nên có thể hỏi và trả lời bất cứ thứ gì.
Tiêu Nguyệt Dạ đã phải hết hít lại thở, giữ cho mình bình tĩnh trước khi đi đến chiếc gương ấy để hỏi.
Thế nhưng, chiếc gương cũng chỉ có thể trả lời được ba câu hỏi của Tiêu Nguyệt Dạ, còn lại, nó đều trả lời rất ba gai.
Tiêu Nguyệt Dạ hỏi nó: “Diệp Lạc Hy có phải là kẻ trùng sinh không?”
[Phải.
Trùng sinh ngay lúc nàng vừa nhảy khỏi Tru Tiên Đài.]
Hắn nghe như vậy, vô cùng kích động.
Hắn không biết nàng học được cổ tự ở đâu ra, nhưng ngay cái lúc mà nàng vừa nhảy khỏi tru tiên đài, thì nàng liền trùng sinh rồi sao?
Hắn lại tiếp tục hỏi: “Nàng trùng sinh về thời điểm nào?”
[Trả lời: Hai năm, ba tháng, bảy ngày trước tính theo thời gian của Thiên giới.]
Nghĩa là, nàng trùng sinh vào đúng thời điểm nàng phi thăng lên làm thượng thần sao? Nghĩa là trễ hơn cả hắn đến ba trăm năm lận ư?
Câu hỏi cuối cùng, hắn hỏi chiếc gương rằng: “Nàng còn yêu ta không?”
Chiếc gương không trả lời mà chỉ hiện lên một cái đai thắt lưng.
Hắn không hiểu cái gương kia có ngụ ý là cái gì, nhưng điều đó làm hắn cáu.
Sau đó, hắn hỏi thêm rất nhiều câu nữa, nhưng chiếc gương ba gai chỉ đưa ra đúng hình của một cái dây rút lưng quần và hình đai lưng.
Điều đó làm hắn tức chết, xém chút nữa là đập cái gương ra luôn rồi.
Cho nên, hắn mới không hề nhịn được mà trực tiếp đi đến Cửu Trùng Thiên để hỏi nàng.
Nhưng hắn vừa tới, điều đầu tiên hắn thấy chính là vị trí của nàng trống không, còn muội muội hắn thì vui vẻ uống rượu cùng cái tên kiêu ngạo Dương Tiễn, cười nói đến loan loan hạnh phúc trên mặt, không biết mặt nàng đỏ do hạnh phúc hay do say rượu, nhưng câu chuyện mà nàng nói, trước sau chung thủy như một đều chỉ nhắc về Diệp Lạc Hy, hoàn toàn không đề cập đến vấn đề khác.
Hắn nghe mà trong lòng vừa tức vừa tội lỗi.
Bởi vì hắn không hề biết một chút gì về nàng cả.
Một chút cũng không biết.
Hắn cảm thấy mình thật tồi tệ biết bao nhiêu.
Rõ ràng là phu thê đến mười hai vạn năm, nhưng đến cả việc nàng thích gì, ghét cái gì, mong ước điều gì, gương mặt của nàng ra sao, hắn cũng chưa từng tìm hiểu rõ.
Điều đó làm hắn cảm thấy hổ thẹn.
Cho nên, hắn đã trực tiếp bước đến, hỏi muội muội mình rằng nàng đâu.
Đột nhiên, Tiêu Nguyệt Hoa nhìn hắn cười cợt mà nói rằng: “Không phải huynh trưởng nói rằng lần này sẽ cho ta toàn quyền tự giải quyết sao? Tại sao ta chỉ mới đến đây, còn chưa ngồi ấm được mông nữa thì huynh đã tới rồi? Có phải lật lọng hơi quá rồi không?”
“Ngươi mau nói cho ta! Nàng đi đâu?” Hắn dường như tức giận muốn điên người đi được.
Rốt cuộc thì nàng đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho Tiêu Nguyệt Hoa mà muội muội đời trước ngoan ngoãn, dễ bảo bao nhiêu, nay lại cứng đầu, khó dạy, làm hắn mất kiên nhẫn bấy nhiêu.
Thật sự là tức chết hắn.
Tiêu Nguyệt Hoa phớt lờ Tiêu Nguyệt Dạ, sau đó nói một câu: “Ta không biết.
Tỷ tỷ nãy còn ở bên kia, bây giờ nàng đi đâu, ta đâu phải nương của nàng mà quản.
Huynh trưởng, nếu huynh thật muốn tìm nàng, hãy tự mình tìm đi.”
Tiêu Nguyệt Dạ cả giận định rời đi thì Minh Vương đã lên tiếng: “Ma Tôn, dù người là chủ của Ma giới, nhưng dù sao ở đây cũng là Thiên giới nhà người ta.
Ngài thích thì đến, không thích thì đi như vậy đâu có được? Phải phạt rượu đã chứ rồi muốn đi đâu thì đi.”
Hắn tức đến tối mặt mày luôn.
Liền uống cạn cả thùng rượu lớn, rồi nói: “Như vậy, đã được chưa?”
Ai cũng có thể nhận ra, Ma Tôn đang rất tức giận.
Cho nên cũng không có ai dại dột mà cản hắn ở lại đó.
“Ma Tôn, ngài đang muốn tìm Lạc Hy thượng thần sao?” Bạch Liên tiên tử tiến lại gần hắn, hỏi.
“Ngươi biết nàng ở đâu sao?” Ánh mắt của Tiêu Nguyệt Dạ nhìn nữ nhân trước mắt lạnh lẽo mà vô tình.
Hắn nhớ người này.
Ả ta chính là người đứng đằng sau thao túng mọi chuyện.
Nếu như không phải hắn vì muốn tính kế lâu dài lên ả, hắn nhất định đã đánh chết ả ta.
Bạch Liên nhìn thấy ánh mắt lạnh như hàn băng của Tiêu Nguyệt Dạ, cảm thấy ớn lạnh.
Liền chỉ muốn xem kịch vui của Diệp Lạc Hy, nàng ta chỉ cho Tiêu Nguyệt Dạ đi đến vườn Thượng Uyển.
Tiêu Nguyệt Dạ thừa biết ý đồ của Bạch Liên, cho nên hắn ra lệnh: “Độc Long.”
“Vâng! Chủ nhân!” Một người phụ nữ với vẻ ngoài xinh đẹp, quyến rũ xuất hiện, cúi đầu hành lễ với Tiêu Nguyệt Dạ.
“Đừng để ai đi theo bổn tôn đến vườn Thượng Uyển của Thiên giới.
Ai dám cản, giết không tha.
Mọi trách nhiệm ta sẽ nói lại với Độc Cô.”
Độc Cô ở đây chính là Độc Cô Tư Dạ.
Bạch Liên cảm thấy lạnh sống lưng.
Không lẽ, Tiêu Nguyệt Dạ thật sự có cảm tình với Diệp Lạc Hy sao?
Nàng ta siết chặt tay thành quyền.
Dựa vào cái gì? Bên cạnh nàng ta không phải đã có đến bốn mỹ nam tuyệt thế rồi sao? Hà cớ gì đến cả Ma Tôn cũng không tha vậy? Không được! Nàng ta phải nhanh chóng tìm cách đưa Thiên Tư Tư rời khỏi Ngục Vô gián mới được.
Tiêu Nguyệt Dạ vừa vào, liền nhận ra được, ở đây không chỉ có ý thức của một người mà là có đến năm người.
Thế nhưng, hắn còn cảm nhận được một sợi dây liên kết nào đó giữa bọn họ vô cùng chặt chẽ.
Tiêu Nguyệt Dạ nhíu mày khó chịu.
Hắn chỉ muốn cắt phăng cái sợi dây đó ra cho nhanh.
Cơ thể Tiêu Nguyệt Dạ hóa thành một làn khói đen.
Hắn đến trước mặt Diệp Lạc Hy.
Thế nhưng, trước mặt hắn ch�nh là cảnh tượng một nhà hòa hợp hết sức.
Diệp Lạc Hy thảnh thơi ngồi trên thảm cỏ, không hề gò bó, thậm chí cả dày cũng không cần phải đi, cả tất cũng không cần phải mang.
Nàng có thể vui vẻ đứng giữa một rừng hoa, trước mặt nàng là bốn nam tử vô cùng si tình với nàng.
Và thậm chí, dù họ có thân mật với nàng, Diệp Lạc Hy vẫn vui vẻ cười rất hạnh phúc, thậm chí cả một tia cử chỉ khó chịu cũng không hề có.
Thậm chí, nàng còn nói, điều nàng hối hận nhất chính là không thể gặp đám người đó sớm hơn.
Ánh mắt của Tiêu Nguyệt Dạ tối sầm lại.
Hắn xuất hiện ngay trước mặt Diệp Lạc Hy..