Diệp Lạc Hy khẽ cười.
Nàng nói: “Ha ha ha, để trưởng lão chê cười rồi.
Đồ nhi của ta tuy đúng là có phần dính chân sư phụ thật.
Nhưng nếu như trưởng lão đã có ý muốn so sánh, vậy thì ta cũng không ngại để chúng ta giao lưu trong trận tiên kiếm sắp tới đâu.
Không biết, trưởng lão sẽ chọn ai để thi đấu với A Cửu nhà ta?” Nàng khẽ cười.
Không hề nhún nhường, cũng không hề bênh vực.
Ngược lại, Diệp Lạc Hy còn thẳng thừng ra một lời thách đấu cho vị trưởng lão ấy.
Này là nàng ta đang xem thường tính mạng của đứa trẻ chưa lớn ấy, hay là đang kiêu ngạo với chiến công mà xem thường Minh giới?
Nhưng điều đó cũng không thể khiến cho vị trưởng lão kia tức giận, ngược lại còn khiến cho ông ta cười nhiều hơn, cũng sảng khoái, vui vẻ hơn.
Ông ta gật đầu rồi nói: “Hảo! Nếu như thượng thần đã có lời, vậy thì lão phu cũng phải đáp lễ chứ.
Vừa hay chỗ ta đang có một ma thú.
Nếu như đồ nhi của ngươi có thể đánh bại ma thú đó, thì ta tất sẽ công nhận ngươi.”
Diệp Lạc Hy nhìn Quân Cửu.
Nàng biết loại ma thú mà Minh Đế đưa đến là gì.
Đó là một cường ngạch đại yêu quái, một kẻ thuộc cấp quân chủ thống lĩnh cấp bảy.
Thế nhưng, điều nàng muốn nói ở đây không phải là loại thú đó mạnh hay không.
Mà là nàng muốn nói rằng, con thú đó vẫn còn đang mang thai.
Một ấu thú sắp ra đời, còn chưa mở mắt mà ông ta cũng có thể bắt đem đến đây để một đứa trẻ ra tay như vậy, khẩu vị cũng không nhẹ đâu.
Cho nên, Diệp Lạc Hy mỉm cười, nàng nói: “Nếu như trưởng lão đã nói như vậy, ta cũng đành cung kính không bằng tuân mệnh vậy.”
“Ha ha ha, sảng khoái! Sảng khoái! Thượng thần, nếu như ngươi đã nói như vậy, chi bằng ngay bây giờ, cùng để đồ nhi ngươi thử một chút đi.” Ông ta vỗ vai nàng.
Diệp Lạc Hy gật đầu.
Rồi nàng quay sang nhìn Quân Cửu, khẽ cười: “A Cửu, sư phụ có chuyện muốn nhờ con này.”
“Xin người cứ nói.” Quân Cửu đứng dậy, ôm quyền với nàng.
Một khẩu hình miệng của Diệp Lạc Hy, kèm thêm một câu: “Chỉ được phép thành công, chứ không được phép thua cuộc nhé.”
Quân Cửu nghe xong, trong lòng chỉ cảm thấy, đúng là sư phụ đang đem củ khoai nóng bỏng tay này ném lại cho nàng mà.
Vốn dĩ là đời trước, người giết con thú đó là đại sư huynh.
Nhưng không hiểu sao bây giờ nó lại rơi trên người Quân Cửu nàng a.
Thở dài đầy bất lực, được thôi, dù sao thì cũng là sư phụ đã nói như vậy rồi, nàng cũng tuyệt đối không thể để người thất vọng được.
Hơn nữa, nàng so với sư huynh, còn nhẹ nhàng hơn nhiều lắm.
Sàn đấu nhanh chóng được mở ra.
Con thú to lớn được kéo lên sàn đấu, dãy dụa, tàn khốc và gào thét.
Quân Cửu thở dài.
Con thú này, cấp độ tuy cao, nhưng chủng tộc lại vô cùng hiếm có.
Một loài Bằng Miêu, động vật thuộc độc căn và phong.
Thế nhưng, bởi vì Bằng Miêu sinh sản có tỷ lệ tử vong vô cùng cao, mà tỷ lệ thụ thai lại vô cùng thấp, cho nên giống loài này vốn quý hiếm, nay lại quý hiếm hơn khi bị người ta săn bắt.
Bằng Miêu tưởng chừng như đã không còn xuất hiện khoảng năm mươi năm nay tính theo thời gian của Thiên giới, mà nay lại xuất hiện ở đây.
Quân Cửu nàng e rằng, có khả năng cao là nàng sẽ trở thành kẻ tàn nhẫn mất thôi.
Mà vừa hay, Quân Cửu nàng đang thiếu mất một linh thú bên mình.
Diệp Lạc Hy đương nhiên biết tỏng ý đồ của Quân Cửu.
Thế nhưng, Độc Giác thú nàng nuôi bên trong Minh Linh Tinh Châu nàng nuôi vẫn còn chưa lớn được bao nhiêu.
Nó cần hấp thụ nhiều thứ hơn để có thể trưởng thành và lớn mạnh.
Và đối với Diệp Lạc Hy mà nói, linh thù có thể cùng nàng ký khế ước là một cái duyên, nhưng linh thú có thể cùng nàng duy trì khế ước vĩnh viễn lại là bổn phận giữa hai bên cùng tôn trọng đối phương.
Hơn nữa, dù sao sinh linh bé nhỏ ấy cũng chỉ đang là một đứa trẻ.
Nó không nên sống trong hận thù đối với mẫu thân và di nương của nó.
Nếu như có thể, nàng chỉ muốn tiểu hài tử này lớn lên không thù không hận, không đi trên con đường mưa máu gió tanh như các bậc trưởng bối của nó là được.
Quân Cửu bước xuống sàn đấu, nhìn Bằng Miêu.
Ánh mắt của nàng chứa đựng sự bình lặng vô hạn.
Nàng không hề muốn đả thương nó, càng không muốn nó sinh con xong lại bị nhiễm trùng mà chết.
“Tháo xích!” Trưởng lão Minh giới ra lệnh..