Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 202: 202




Lúc này, Diệp Lạc Hy ngự kiếm, đi theo sau Thái Thượng lão quân đến Đâu Suất cung.

Một ngày một đêm ở cảnh Đâu suât bằng bốn trăm năm ở chốn nhơn gian.

Trong cõi Dục giới, cảnh Đâu Suất đà Thiên là tốt hơn hết.

Dưới cảnh ấy, chư Thiên có lòng phóng dật, trên cảnh ấy, chư Thiên có căn ám độn.

Cho nên cảnh ấy là tốt hơn hết.

Đâu Suất có năm đại thần.

Đại thần thứ nhất tên Bảo Tràng, thân tuôn bảy báu rải trong tường cung trời, mỗi một châu báu hóa thành vô lượng nhạc khí treo giữa hư không và tự phát ra thanh âm.

Có vô lượng thanh âm làm cho chúng sanh vui thích.

Đại thần thứ hai tên Hoa Đức, thân tuôn vô số hoa phủ che cung tường và hóa thành lọng hoa, mỗi một lọng hoa làm thành trăm ngàn tràng phan để dẫn đường.

Đại thần thứ ba tên Hương Âm, trong lỗ chân lông nơi thân tuôn ra mùi hương vi diệu như hương chiên-đàn hải ngạn.

Hương ấy như mây, tạo thành trăm màu quý báu, thơm quanh cung điện bảy vòng.


Đại thần thứ tư tên Hỷ Lạc, tuôn ra ngọc như ý, mỗi mỗi châu báu tự nhiên trụ trên tràng phan kêu reo vô lượng các pháp quy y Phật, quy y Pháp, quy y Tăng và năm giới, các pháp ba-la-mật, vô lượng pháp lành làm lợi ích và khuyên tu tâm hạnh Bồ-đề.

Đại thần thứ năm tên Chánh Âm Thanh, các lỗ chân lông trên thân tuôn ra các dòng nước.

Trên mỗi một dòng nước có năm trăm ức hoa.

Trên mỗi bông hoa có hai mươi lăm ngọc nữ.

Các lỗ chân lông trên thân những ngọc nữ đó phát ra tất cả thanh âm tuyệt diệu, hơn cả âm nhạc của hoàng hậu cung thiên ma.

Và tất nhiên, vị Thái Thượng Lão Quân của chúng ta là người ngụ tại cung Đâu Suất, tại tầng trời thứ ba mươi ba.

Trong cung Đâu Suất có lò Bát quái là nơi luyện các loại tiên đơn thánh thuỷ để trường sinh bất tử.1
Mà theo con mắt của Diệp Lạc Hy mà nói, đây là một cảnh giới chỉ dành cho những người thanh bạch như Thái Thượng lão quân.

Càng nghĩ, chỉ càng cảm thấy chốn bồng lai tiên cảnh thế này lại quá ư là xa hoa.

Nhưng xa hoa thì xa hoa, cho dù có xa hoa hơn đi chăng nữa thì nó cũng chỉ cần một cái nhà để ở thôi mà? Mà, địa vị càng cao, thì có lẽ nơi này càng xa hoa, nhỉ?
Thái Thượng lão quân và Diệp Lạc Hy cùng nhau đáp xuống một bậc thềm cao, đi thêm vài bước sẽ vào đến đại sảnh của nơi này.

Lúc này, dường như xung quanh đã không còn ai ngoài hai người họ nữa, Diệp Lạc Hy mới cúi đầu ôm quyền hỏi người trước mặt rằng: “Không biết Thái Thượng lão quân có gì chỉ giáo?”
Thái Thượng lão quân nhìn nàng một lúc rồi hỏi: “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Diệp Lạc Hy khó hiểu, ôm quyền nói: “Tiểu thần tính sơ ra, cũng chỉ mới hơn một ngàn tuổi.”
Thái Thượng lão quân nhìn nàng hồi lâu, như dò xét rồi bật cười, ông nói: “Ha ha ha, không! Ngươi không phải hơn một ngàn tuổi.

Mà là hơn hai mươi hai vạn tuổi, đúng chứ?”
Diệp Lạc Hy trong lòng chấn kinh.

Đế Quân và Nữ Oa không tài nào nhìn ra, ngay cả người lợi hại như Lâm Túc và Khang Tư cũng không thể nào nhìn ra.

Vậy mà, Thái Thượng lão quân chỉ cần liếc mắt một cái, liền có thể nhìn ra được nàng đang che giấu điều gì sao?
“Tại sao hai mươi vạn năm sau, ngươi lại đột ngột trùng sinh trở về?”Ông hỏi.

Trực tiếp vậy luôn?!
Diệp Lạc Hy cũng không cần giấu diếm làm gì nữa.

Nếu như nàng đã bị ông ta vạch trần, trước hết phải bình tĩnh xem xem, ông ấy là bạn hay thù.

“Bẩm, là ta đã bị hàm oan tới chết.


Oán hận ngút trời không tan.

May mắn ta gặp được quý nhân giúp đỡ, liền bán mạng mà trở về đây.” Nàng nói.

“Ngươi chính là nghịch thiên mà trở về.

Ắt sẽ có những điều phi thường mà không ai có thể hiểu được ngoài chính bản thân ngươi ra.

Nói đi.

Tại sao ngươi lại muốn trùng sinh trở về?” Ông ấy nghiêm túc hỏi nàng.

Diệp Lạc Hy cười khổ.

Tam Thanh là đồ đệ của Hồng quân lão tổ, là người tiếp tục tồn tại sau Tam Thiên để duy trì cân bằng ở ba thế giới này.

Việc một người chết sống lại vào quãng thời gian lâu lắc lâu lơ, còn làm cho thời gian lịch sử bị đảo lộn không ít thì nhiều, đương nhiên việc này người như vị Đạo Đức Thiên Tôn đây có trách nhiệm phải quản.

Lột bỏ đi dáng vẻ tươi cười hiện tại của mình, cả người Diệp Lạc Hy dường như có gì đó khác thường, cũng thay đổi vô cùng rõ rệt.

Từ dưới chân lên đến đỉnh đầu, cả người Diệp Lạc Hy tỏa ra một mùi nguy hiểm, chết chóc.

Một sự tàn bạo và khát máu đến mức, dù cho là ai cũng phải dè chừng.

Nhưng Đạo Đức Thiên Tôn ông chắc chắn rằng, trong cái mùi vị nguy hiểm kia của Diệp Lạc Hy, ông cảm nhận được hai dòng máu khác nhau, vừa quen thuộc vừa xa lạ đang chảy trong người nàng.

Chính cái khoảnh khắc này, ánh mắt của Diệp Lạc Hy ánh lên màu sắc lấp lánh như màu của hoa lưu ly, Thái Thượng lão quân chợt giật mình, và như ông đã ngộ ra một vài chuyện.

Diệp Lạc Hy vốn dĩ kìm nén cơn tức giận vô cùng tốt.


Nhưng nghĩ đến cái viễn cảnh tương lai như vậy, nàng thề, cho dù có phải hi sinh cái mạng này, nàng cũng quyết không thể để thiên hạ lặp lại sai lầm lần thứ hai.

Sát khí của Diệp Lạc Hy vốn dĩ có màu hoàng kim giống như mẫu thân của nàng, nhưng chính cái lúc này đây, nó còn hiện lên, lấp lánh, mờ mờ ảo ảo một mùi vị nguy hiểm mà chết người khác – cái mùi vị quen thuộc của kẻ đã muốn thâu tóm và nuốt trọn Tam Thiên thuở Hồng Hoang – Cửu Lâu Xà Tà Thần, hay còn gọi là Nhị Thập Nhất Niên Ma Tôn, một kẻ từng làm bá chủ Minh giới thuở Hồng Hoang.

Diệp Lạc Hy ánh mắt như một kẻ thù hận mất hết lý trí, nhưng chính lúc này, nàng tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Nàng chỉ tay hướng Thái Thượng Lão Quân, rồi lại chỉ tay ra ngoài, hướng đến ba mươi sáu tầng thiên giới mà nói rằng:
“Thái Thượng lão quân, đời trước ta bị hàm oan tới chết, người không quản.

Thiên địa vì hai nữ nhân bị đảo lộn tuần hoàn, chúng sinh rơi vào hiểm cảnh lầm than, hơn ba mươi vạn quân thiên ma hai tộc vì hai nữ tử mà bị đày đọa vào súc sinh đạo, người không quản.

Thiên Ma hai giới sát nhập, làm gãy mất cân bằng của thiên hạ, người không quản.

Minh giới lộng quyền, giết hại người đời vô số, nhiều người chết oan uổng, người không quản.

Thiên tai, tai họa, bệnh dịch xảy ra khắp nơi, liên miên kéo dài suốt một ngàn năm, người không quản.

Thậm chí là Tiền Thiên Đế bị ám sát bởi chính thê và nữ tế, người không quản, rồi để Đế Quân sa đọa, thời khắc đổi thay, chúng sinh lầm than, người cũng không quản.

Bây giờ ta trùng sinh trở về, cốt là muốn thay trời hành đạo, thay đổi lại luân lý bị đảo lộn trong tươg lai, ngay cái khoảnh khắc mà ta trùng sinh trở về, ngài đã không còn tư cách quản ta nữa.” Diệp Lạc Hy cường ngạch, nói ra lời uất ức của chính bản thân mình..