Lúc này, trên đài cao, ánh mắt của Đế Quân cứ chăm chăm nhìn vào phía khu rừng xa xăm kia, hắn phóng đại cực nhãn, chỉ mong muốn có thể nhìn được Diệp Lạc Hy đang ở nơi nào.
Bảng xếp hạng kết quả cứ nhảy số liên tục, cùng những tiếng hò reo cổ vũ, hoặc cá độ xem ai là kẻ chiến thắng cuối cùng, gây nên một cảnh tượng náo loạn, hỗn tạp chưa từng có từ trước đến nay ở Cửu Trùng Thiên.
Nhưng, cả Đế Quân và Thiên đế đều không hề có ý muốn quản giáo bọn họ.
Tuy người đứng nhất hiện tại không phải là Diệp Lạc Hy, cũng không phải là những đồ nhi mà nàng dạy dỗ.
Nhưng chỉ có một vài người mới hiểu được, Diệp Lạc Hy chính là không muốn phô trương quá nhiều thanh thế, nhất là ở những nơi đại hội lớn có nhiều kẻ lạ, có lắm tai mắt, dễ gây ra thị phi thế này.
Chiết Nhan cũng được mời đến và chiếm một vị trí cao, quan trọng ở Cửu Trùng Thiên.
Ông cảm nhận được tư vị nguy hiểm của trận đấu này, không phải vì ở đây có ẩn chứa những linh thú cấp cao đang được ngủ yên, mà là bởi vì khu rừng này còn có ẩn chứa một huyền cơ đáng sợ hơn.
Một ma thú cấp đế hoàng chí tôn: Thiên Ngạc.
Nguyên lai là một con cá sấu lai tạp với loài rết, có sức công phá vô cùng kinh khủng khiếp, kèm theo ngoại hình khổng lồ, có thể ngang bằng với một ngọn núi, thêm vào đó nó có bản tính hung hăng, lại cuồng sát.
Tuy nhiên, ma hạch của nó lại là một trong những thứ có thể khởi động được phần ma máu đã ngủ đông quá lâu trong người Diệp Lạc Hy.
Và hơn hết, Chiết Nhan cũng chẳng phải lo ngại vấn đề Diệp Lạc Hy có thể phá giải được phong ấn của Ngọc Tỷ thần quân hay không.
Dù sao, Diệp Lạc Hy cũng là người kế thừa dòng máu của Ngọc Tỷ cơ mà.
Nữ Oa, Khang Tư, Lâm Túc, ba vị ngưu tầm ngưu, mã tầm mã ngồi lại cùng nhau, nói chuyện phiếm.
Chỉ yếu là về việc sau này Diệp Lạc Hy sẽ gả cho ai sau đại hội tỷ kiếm này.
Dù sao, Lạc Hy tuổi cũng không còn nhỏ nữa, có thể gả đi được rồi.
Tuy nói Đế Quân kia là sư phụ, nhưng kỳ thật mà nói, đó chỉ là hư danh.
Qua vụ việc Diệp Lạc Hy mất tiên đan và sự vô cảm của Đế Quân vừa rồi, có nhiều người đã có động thái muốn có ý định với Diệp Lạc Hy.
Điển hình không cần nói thì chính là Ma Tôn kia.
Nhưng theo ba người bọn họ, kẻ xứng đáng ở bên nàng phải là do chính Diệp Lạc Hy lựa chọn và được chính nàng tự làm chủ hôn sự, ba vị trưởng bối bọn họ chỉ ở đằng sau ủng hộ và giúp nàng giành quyền làm chủ là được rồi.
Cho nên, chính sự tụ họp của ba vị trưởng bối ấy chủ yếu là: nên giúp nàng chuẩn bị sính lễ để rước người ta về, hay nên giúp nàng chuẩn bị của hồi môn để gả đi.
Ma Tôn hắn ngồi mà như ngồi trên đống lửa.
Vốn dĩ từ khi gặp lại Diệp Lạc Hy cho đến bây giờ, hắn thật sự đã có quá nhiều chuyện không thể nói.
Hắn biết, có lẽ muội muội hắn thay đổi chính là do Diệp Lạc Hy nhúng tay vào, khiến hắn không còn có thể kiểm soát được Tiêu Nguyệt Hoa nữa.
Điều này khiến cho Tiêu Nguyệt Dạ có phần cả giận.
Hắn vốn định lợi dụng Tiêu Nguyệt Hoa như một điểm yếu của Diệp Lạc Hy, nhưng ngặt nỗi vì một kẻ bên cạnh nàng lại có thuật nhiếp hồn vô cùng mạnh mẽ, khiến cho hắn khó có thể tiếp cận được nàng, cũng khó có thể ra tay với nàng.
Bây giờ những kẻ ở bên nàng, hoặc nói chính xác là được nàng giữ lại đều là những kẻ có lòng trung thành tuyệt đối.
Hắn không thể ra tay.
“Ma Tôn, ngài đang ưu phiền chuyện gì sao?” một bóng nữ nhân thướt tha tiến tới, nàng ta tự nhiên đến nỗi ngồi xuống ngay bên cạnh hắn.
Tiêu Nguyệt Dạ vừa nhìn qua nàng ta, liền cảm thấy có vài phần quen mắt.
Hắn đã gặp nàng ta ở đâu rồi ấy nhỉ? Hình như là tình nhân của cái tên Thiên Đế tương lai kia thì phải.
“Không liên quan đến ngươi.” Hắn hất cái tay của ả ra, vẻ mặt chán ghét.
“Ta có thể cùng ngươi phân ưu.” Nàng ta khẽ cười.
Tiêu Nguyệt Dạ liếc mắt nhìn nữ nhân kia một lúc.
Đột nhiên, hắn kéo mạnh nàng ta xuống, để nàng ta ngồi trên người hắn.
quả nhiên, ánh mắt si mê của nàng ta đã bị nhan sắc của Tiêu Nguyệt Dạ cuốn hút.
Hắn nâng cằm nàng ta, nói: “Nếu ngươi có thể giúp bổn tôn, bổn tôn sẽ giúp đỡ lại ngươi một lần.
Ngươi thấy thế nào?”
Bạch Liên vốn dĩ không hề có một chút ưa thích nào với cái tên hổ báo và đần độn Dạ Tư Hàn.
Nàng ta vốn mặc định rằng, nam nhân xứng đáng với nàng ta nhất phải là người như Tiêu Nguyệt Dạ, hoặc là Đế Quân kia mới đúng.
Tất nhiên, nàng ta đủ tự tin rằng bản thân có thể quyến rũ được cả hai nam tử ấy phải cung phụng nàng ta.
Đột nhiên được ân sủng như thế này của Tiêu Nguyệt Dạ, khiến nàng ta phải vui vẻ, nở ra nụ cười quyến rũ mà nói rằng:
“Ân, không biết Tôn thượng muốn ta giúp người làm gì?”
Tiêu Nguyệt Dạ chán ghét cái mùi son phấn trên người của nữ nhân này.
So với cái mùi son phấn sặc mũi mà nồng nặc kia, hắn lại lưu luyến mùi hương tươi mát như cỏ cây, thơm thoang thoảng mùi hoa anh đào của Diệp Lạc Hy hơn.
Đó mới là thứ khiến Tiêu Nguyệt Dạ luyến lưu.
Hắn thì thầm vào tai của Bạch Liên một câu, đôi đồng tử của Bạch Liên co lại.
Ma Tôn, hắn….
hắn chính là muốn làm như vậy sao?
Bạch Liên nở nụ cười ngọt ngào, nàng nói: “Tiểu tiên xin y lệnh tôn thượng.”.