Bấy giờ, dường như cả mấy vị gia gia này cũng đã hòa hoãn hơn, chính xác mà nói thì là nhẫn nhịn hơn, đối diện với Diệp Lạc Hy và Tứ Đại Hung Thú, bọn họ đã nói chuyện một cách nghiêm túc.
“Ta biết mình không thể hồi tâm chuyển ý.
Nhưng….
Con biết đấy.
Con đã từng mất đi con gái của con, thì con cũng phải hiểu được rằng cái thân già này của ta cũng từng mất đi đứa con gái mà ta yêu thương nhất.
Liệu rằng con có thể gọi ta một tiếng gia gia hay không? Ít nhất cũng hãy cho ta được yên lòng.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn Diệp Lạc Hy, đầy chân thành.
Ông biết cháu gái của ông đã chịu nhiều khổ cực, nhưng thực sự, trong thâm tâm ông vẫn mong muốn được nghe đứa nhỏ này gọi một tiếng gia gia.
Đứa cháu này, ông nhất định phải nhận.
Không phải là ông đợi cho đến khi Diệp Lạc Hy công thành danh toại rồi mới nhận đứa cháu này về.
Ông chỉ hi vọng, bây giờ nhân lúc mọi chuyện chưa quá muộn, ông muốn cho cháu mình một danh phận.
“Lạc Hy, con hãy đồng ý với đệ ấy đi.
Đệ ấy lúc mất đi nhi nữ là Ngọc Tỷ, a nương của con, ngài ấy cũng đau khổ vô cùng.
Con… ta không biết là trong quá khứ con đã trải qua những chuyện gì, nhưng xét về tình về lý, ông ấy vẫn là gia gia của con.” Thái Thượng Tinh Quân ôn tồn khuyên nhủ.
“Phải đó con à.
Bây giờ, chúng ta chỉ cần một cái gật đầu của con thôi, chúng ta liền cho con danh phận mà con muốn.
Bất cứ điều gì mà con muốn, miễn là nó nằm trong giới hạn cho phép, chúng ta liền đồng ý với con.” Linh Bảo Thiên Tôn gật gù đáp với nàng.
Sắc mặt của Diệp Lạc Hy đã đen nay lại càng đen hơn.
Bởi vì thử hỏi thiên hạ này xem? Nàng từ một cô nhi không ai thân thích, đến cả nghĩa mẫu cũng mất khi nàng lên tám.
Sống với cái khái niệm bản thân không phụ không mẫu, là một kẻ không có gốc gác suốt hai mươi vạn năm qua đối với nàng đã sớm trở thành một thói quen, một cách quen để sống.
Thế nhưng, sống lại một đời, nàng chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ được yêu chiều, cưng sủng trong vòng tay của những người cam tâm tình nguyện yêu nàng.
Nàng chưa từng nghĩ bản thân mình rồi sẽ có phụ mẫu yêu thương, bảo vệ và thấu hiểu cho tấm lòng này của nàng.
Không nghĩ rằng mình còn một di sư nương, lại càng không bao giờ nghĩ rằng, mình còn có cả gia gia nữa.
Chính lúc này, bản thân Diệp Lạc Hy cũng cảm thấy loạn cào cào lên, càng cảm thấy nhân sinh quan của mình thật sự là có vấn đề.
Nếu như có thể, nàng chỉ hi vọng những chuyện mà nàng đang chứng kiến ngày hôm nay chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng dài khó tỉnh mà thôi.
Diệp Lạc Hy nàng thở dài một hơi.
Đoạn, nàng vén bào, quỳ xuống, trước mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn, hành lễ tam quỳ lục lạy.
“Cái lạy đầu tiên là con thay a nương trả lễ cho người.” Một lạy, cúi đầu.
“Cái lạy thứ hai, là con cảm tạ người đã nuôi dưỡng a nương con.
Nếu như không có a nương, thì con cũng không hề có mặt trên cõi đời này.” Hai lạy, kính cẩn.
“Cái lạy thứ ba này, là con tạ lỗi cùng ngài.
Bởi vì một, con có thể sẽ phá hủy cả thiên địa mà người bảo vệ.
Hai, bây giờ tiểu nữ chỉ nguyện một lòng muốn đòi lại công đạo cho mình, tự chính mình làm chủ chuyện của mình.
Vẫn là cầu ngài và ta không quan hệ, như vậy cũng sẽ không còn liên lụy gì đến danh tiếng của người.
Ba, con không thể gọi người là gia gia.
Là Lạc Hy con không xứng, con không dám trèo cao.
Các vị Thiên Tôn, tiểu nữ xin đắc tội rồi.” Lạy này, một cách dứt khoát, không hề có ý muốn nhân nhượng.
Ba vị Tam Thanh đều ngây người nhìn Diệp Lạc Hy.
Bọn ông không thể ngờ được rằng, Diệp Lạc Hy lại có một lòng dạ sắt đá đến như vậy.
Thậm chí, nha đầu này cá tính đến nỗi, có thể nghĩ rằng chỉ cần nàng làm như vậy, liền có thể thoát khỏi bàn tay của các ông sao? Đúng là quá ngây thơ rồi.
Nhưng tiểu nha đầu ngây thơ như vậy, tại sao lại có ý định muốn hủy thiên diệt địa cho được? Các ông không tin đâu!
Sau khi lạy đủ ba lạy, nàng dứt khoát đứng dậy.
Không chút lưu luyến, không hề có sự nhân nhượng, nàng quay người rời đi.
“Lạc Hy! Con đứng lại!” Thái Thượng lão quân gọi nàng.
“Các vị trưởng bối.” Hỗn Độn đứng ra chắn cho Diệp Lạc Hy, hắn nhíu mày, ý nói đám đằng sau hắn hãy đem nàng đi trước, còn hắn ở lại bọc hậu: “Nàng ấy hiện tại đang rất mệt rồi.
Xin hãy để chúng ta đưa nàng đi.”
“Ngươi! Ngươi là cái gì ở đây chứ? Đây là mộng cảnh của ta tạo ra.
Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể có đủ khả năng để thoát ra khỏi đây được sao?” Linh Bảo Thiên Tôn cả giận khi đám ngang tàng này lại tỏ vẻ quá thân thiết với Diệp Lạc Hy như vậy.
Nếu như nói Hỗn Độn là một kẻ tưởng chừng như vô lại, thì ai nấy đều đã sai rồi.
Thực chất, hắn là kẻ chính chắn nhất trong bốn người, đồng thời cũng là kẻ dễ dàng giao tiếp nhất.
Và đương nhiên, hắn cũng có thể cúi đầu trước những kẻ từ thiên giới – những kẻ khiến hắn hận đến đậm sâu, ăn vào cốt tủy.
Có lẽ, cái khi hắn vẫn còn được gọi là con người, hắn đã bị bọn chúng đối xử một cách tệ hại nhất, khiến hắn bất phục như vậy.
Thái Thượng Lão Quân đương nhiên nhìn ra nét ẩn nhẫn trong lời nói cùng cử chỉ của Hỗn Độn.
Ông đã cản Linh Bảo Thiên Tôn cả giận, nói: “Được rồi.
Mọi chuyện hôm nay dừng ở đây thôi.
Các ngươi đem nha đầu đó đi đi.”
Hỗn Độn hạ lễ, liền xoay người điểm mũi chân đi theo Đào Ngột.
“Hy Hy, nàng….” Cùng Kỳ khẽ hỏi nàng.
Làm như vậy có đáng không?
“Nếu như sau này, ba người họ muốn chống đối ta, thì ta nên làm gì để chống lại đây? Hmm… có lẽ là ta phải dùng đến thập đại bảo pháp của thiên giới rồi.” Nàng lạnh lùng buông một câu.
“Ta hiểu rồi.” Thao Thiết hiểu ý mà Diệp Lạc Hy muốn nói là gì..