Mùa đông của năm đầu tiên sau khi Diệp Lạc Hy trùng sinh trở về, bọn họ đã đón mùa đông lạnh như cắt da ở Ma giới.
Đương nhiên là, mùa đông ở Ma giới đó đã xảy ra kha khá chuyện khiến Diệp Lạc Hy lúc đó không biết là mình nên khóc hay nên cười.
Lúc đó, Diệp Lạc Hy và bọn hắn vẫn còn chưa hề có tình ý với nhau.
Đêm đông lạnh cũng chỉ có Diệp Lạc Hy và Ma Long cùng nhau nướng khoai lang.
“Ngươi nướng cái gì vậy?” Hỗn Độn chõ đầu vào giữa Diệp Lạc Hy và Ma Long ngồi sát nhau.
“WÁ!” Ma Long và Diệp Lạc Hy đều đồng loạt hét ầm lên, cả hai đều ngã ra đằng sau, suýt chút nữa là té dập đầu.
Ờ thì thật ra chỉ có Ma Long té dập đầu thôi, còn Diệp Lạc Hy được Cùng Kỳ đỡ lấy.
“Hỗn Độn, ngươi đừng có dọa ta như vậy.
Ta vỡ tim mà chết bây giờ đấy!” Diệp Lạc Hy ôm tim, sợ hãi muốn chết.
Tên này, đầu có sạn à?!
“Ngươi nướng cái gì vậy? Cái này mà ăn được sao?” Đào Ngột nhặt củ khoai chưa nướng, đưa lên mũi ngửi ngửi.
Hắn biết thứ này.
Lúc trước hắn có ăn qua, nhưng nó chỉ toàn mùi đất và cái vị ngai ngái, khó ăn muốn chết thôi chứ đâu có gì ngon lành đâu? Còn không bằng đồ hắn nấu nữa.
Diệp Lạc Hy giật lại củ khoai lang còn sống trong tay Đào Ngột, nàng nói: “Ngươi thì biết cái gì chứ? Cái này làm sao mà ăn sống được? Muốn ăn phải luộc lên, hoặc là nướng lên, hoặc là cắt lát mỏng rồi đem chiên giòn mới ngon.
Tuy ta không có thiên phú nấu cơm như ngươi, nhưng việc lùi khoai này, ta sành ăn hơn ngươi đấy.” Nàng tự tin quẹt mũi một cái.
Bởi vì lùi khoai trong bếp lửa, cho nên mặt mũi của nàng và Ma Long lúc này đều lấm lem khói lửa, khó coi lắm nha.
Có điều, lấm lem thì lấm lem.
Thao Thiết rút khăn tay ra, giúp nàng lau mặt.
“Ngươi làm gì vậy?” Diệp Lạc Hy ngạc nhiên khi đột nhiên Thao Thiết giữ lấy cằm của mình.
“Yên nào.” Thao Thiết nhẹ nhàng giúp nàng lau vết tro bếp dính trên mặt nàng.
Hắn thầm tặc lưỡi.
Trời ạ, lấm lem như mèo ấy.
Ma Long cảm thấy tủi thân.
Hắn tự rút khăn tay ra lau mặt cho mình.
Biết vậy hắn đã rủ thêm tên Tam Lang kia đi cùng rồi.
Hoặc ít nhất, hắn cũng không phải ở đây trong đêm lạnh, sống trong cái sự ghẻ lạnh này của mấy kẻ đột nhiên xuất hiện rồi chiếm hết vị trí của hắn với chủ nhân.
Chủ nhân, ta mới là linh thú ở bên người lâu nhất đó!
Sau khi lau xong, Diệp Lạc Hy và Ma Long bắt đầu dỡ khoai lang nướng.
Lúc nàng cầm củ khoai lang nóng hổi, bẻ đôi ra, tách vỏ một cách nhanh chóng, một mùi thơm ngọt, bùi bùi chui vào trong cuống họng của bọn hắn, khiến bọn hắn rất ngạc nhiên.
Đây là loại ma thuật gì?! Diệp Lạc Hy vừa lột khoai xong, định đưa lên miệng cắn một miếng thì nhìn thấy bốn ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Nàng mới thở dài một hơi, rồi đưa cho bọn hắn, nói: “Cắn một miếng đi.
Nếm xem so với việc ăn sống, nó ngon hay dở.”1
Mỗi người bọn hắn đều cắn một miếng, từ từ nhai và cảm nhận.
Đột nhiên, ánh mắt của bọn hắn sáng rực lên.
Cái vị ngọt ngây, béo béo, bùi bùi, mùi thơm đặc trưng của khoai được nướng chín, thêm cái độ nóng hoàn hảo ấy của củ khoai, là một sự thích hợp cho một ngày đông lạnh giá.
Một miếng cắn, ấm hết cả người.
Diệp Lạc Hy cũng cắn một miếng, cảm thấy vui vẻ.
Quả nhiên là đồ ngon vẫn nên chia sẻ cho mọi người xung quanh ăn thì mới thực sự là ngon nhất.
Ma Long ở bên cạnh, há miệng, trợn mắt, hết nhìn Diệp Lạc Hy lại nhìn đến Tứ Đại Hung thú kia.
Trong lòng hắn muôn phần muốn gào lên rằng: Chủ nhân, khoai còn nhiều lắm! Mấy người không cần phải năm người cắn chung một củ khoai như thế được!!!!!1
Sau đó, Ma Long ăn cũng chỉ nhiều nhất là ba củ.
Diệp Lạc Hy một củ khoai hơn.
Hai cân khoai lang còn lại bị bốn tên không biết chừng mực kia chia nhau ăn hết.
“Khụ! Các vị hảo hán à.” Ma Long ho khan một cái: “Khoai tuy ngon, nhưng ăn nhiều cũng có tác dụng phụ đấy.
Nó cũng chẳng thanh lịch được bao nhiêu đâu.”
“Hả? Ý ngươi là sao?” Cùng Kỳ rất ngạc nhiên.
Theo nghiên cứu của hắn, thứ này giống như một dạng lương thực, có thể thay cơm thay gạo cho mọi người, là thứ tốt.
Nó không hề có độc, vậy mà Ma Long nói một câu, hắn thấy phi lý hết sức.
“Đại nhân, khoai lang không có độc.
Nhưng nếu như ăn nhiều quá sẽ dẫn đến đầy bụng mà… khụ! Làm xấu liên tục trong vài canh giờ đấy a.” Ma Long nhắc khéo.
Thật lòng mà nói, hắn đã sớm nhìn ra được tình ý của bọn họ đối với chủ nhân rồi.
Chỉ là chủ nhân vẫn giả ngơ mà không nhận thôi.
(Làm xấu = xì hơi)
Sắc mặt của bọn hắn đen thui.
Sau đó…
“Ma Long, ngươi có thấy Tứ Đại Hung Thú đâu không? Đang yên đang lành tự nhiên tránh ta như tránh tà vậy.” Diệp Lạc Hy hỏi Ma Long.
Chết thật! Đang lúc cần bọn hắn thay nàng đi làm một vài chuyện bên ngoài, vậy mà chẳng thấy bọn hắn đâu.
“Khụ! Chủ nhân, bọn hắn sẽ không xuất đầu lộ diện đâu.
Người đợi thêm vài canh giờ nữa đi.” Ma Long ho khan.
Nhìn gương mặt của Ma Long giống như vạn lời đến đầu môi, chỉ cần mở miệng liền tuôn ra như suối, nhưng chớp mắt lại hóa thành mây khói gió bay, không thể thốt ra được thành lời kia, nàng hiểu vấn đề rồi.
“Khụ! Được rồi.
Vậy bảo bọn hắn, khi nào xong “chính sự” rồi thì đến tìm ta ngay nhé.”1
“Vâng! Chủ nhân.” Ma Long nghiêm túc gật đầu, rồi quay đi.
Sau đó, nghe nói là Tiêu Nguyệt Hoa đã nhìn thấy Ma Long đã ở trong một chỗ kín người, cười một cách vật vã, đau xốc hông, bụng dạ quặng thắt, nước mắt chảy ra, hơi thở khó nhọc a.
“Hóa ra, hôm đó Ma Long hắn cười đến mức xém chút nữa là tắc thở luôn là vì thế sao?” Tiêu Nguyệt Hoa gật gù, dường như đã hiểu.
Không hiểu mới là lạ.
Nhìn xem, Chu Sa đang tiếp nối sự nghiệp cười hết mình của Ma Long kia kìa.
Nhưng Chu Sa không cười vì câu chuyện quá bế tắc của mấy vị hảo hán ấy, mà là cười vì vấn đề hình tượng của các vị hảo hán ấy khi làm xấu đó mà..