Bạch Liên vốn dĩ rất ngưỡng mộ và si mê Ma Tôn.
Ngay khi nàng ta vẫn còn là một tiểu liên hoa được nuôi trong cái hồ giao giữa Thiên, Ma hai giới, nàng ta đã vô tình gặp được Ma Tôn, rồi yêu say đắm hắn ta từ đó.
Nhưng, vì Bạch Liên vốn là từ địa tiên, được Hoa thần đưa về Thiên giới, trở thành một tiểu tiên nữ chốn thiên tiên.
Sau, nàng ta kết thân với Thiên Tư Tư và Thanh Hà, rồi cũng dựa vào hai người bọn họ mà tu luyện, thành công luyện thành một y sư cấp cao.
Mục đích của Bạch Liên chính là, nàng ta muốn sau này nàng ta nhất định sẽ trở thành nữ nhân tốt nhất thiên hạ, sánh bước cùng Ma Tôn.
Tuy nhiên, nàng thật sự không ngờ, Ma Tôn kia lại có thể si tâm vọng tưởng đến một ả tiện nữ vai u thịt bắp, suốt ngày chỉ biết luyện binh, múa kiếm như Diệp Lạc Hy.
Cái khoảnh khắc mà Ma Tôn có thể lặn lội từ Ma giới đến Cửu Trùng Thiên chỉ vì nghe tin Diệp Lạc Hy sắp chết đã khiến trái tim của Bạch Liên nhói đau khôn tả.
Tại sao chứ? Rõ ràng người gặp hắn trước là nàng ta kia mà?! Điều đó khiến trong lòng Bạch Liên càng thêm ganh ghét và tị nạnh, thậm chí là sinh ra cả oán hận với Diệp Lạc Hy.
Nàng ta chỉ hận là tại sao Chiết Nhan lại có thể cứu được nàng ta cơ chứ? Sao không để cho nàng ta chết luôn đi?!
Nhưng… Sau khi trúng độc và tỉnh dậy, mất đi kim đan rồi có lại kim đan, Diệp Lạc Hy dường như lột xác, trở thành một con người khác hoàn toàn so với ấn tượng ban đầu mà Bạch Liên đã gặp.
Một đôi mắt hạnh mang màu lưu ly khác người.
Khí thế hiên ngang trong bộ y phục thanh nhã, nhưng toát nên sự uy nghiêm và can trường của riêng nàng ta.
Dường như, Diệp Lạc Hy còn xinh đẹp hơn trước đây rất rất nhiều.
Bộ dạng nhếch nhác của nàng ta cũng vì thế mà biến mất.
Cho nên, Bạch Liên càng ganh ghét, càng hận Diệp Lạc Hy hơn.
Nhưng hận nhất vẫn là Diệp Lạc Hy không chỉ có thể ở trước mặt các vị đại thần ngông cuồng tự tại, mà còn có Vạn Sự Đại Cát đan – thứ được xem như đỉnh cao đan dược thất truyền – lại được nàng ta luyện thành và dùng chúng cho Thiên Tư Tư, hòng lấy lòng Thiên Đế, đồng thời cũng dựa vào nó để khẳng định chỗ đứng vững chắc cho mình trên vị trí tám mươi tám vị thượng thần của Thiên giới hiện tại.1
Bạch Liên càng không cam tâm Diệp Lạc Hy là một kẻ xuất sắc, lại càng phải sợ hãi trước sức mạnh của Diệp Lạc Hy ngay sau khi nàng ta lấy lại kim đan.
Cho nên, Bạch Liên càng thêm ganh ghét với Diệp Lạc Hy.
Nếu như Ma Tôn đã có lòng nhờ vả, thì Bạch Liên cũng không ngại mà bỏ thêm vài một số dược liệu, để viên kim đan thay thế trong người của Diệp Lạc Hy không chịu nổi dược tính, vỡ đan tiền mà chết đi.
Bởi vì, một khi Diệp Lạc Hy chết đi, Ma Tôn nhất định sẽ làm nam nhân mà Bạch Liên có thể với tới.
Và đương nhiên rằng, Bạch Liên tự tin, cho rằng bản thân mình đủ sức lực để đấu lại với Thiên Tư Tư kia.
Cho đến khi, Bạch Liên đột nhiên nghe được một mùi hương thơm ngọt từ tứ phía tràn vào căn phòng.
Đây… đây là mùi của hợp hoan tán?
Có kẻ muốn hạ dược lên Ma Tôn sao? Hay là hạ dược lên nàng?!
Bạch Liên còn chưa kịp định thần lại, thì đột nhiên, Ma Tôn giống như kẻ mất hết lý trí, lao vào đè Bạch Liên xuống lòng hồ nước, hôn ngấu nghiến nàng ta, giống như hổ đói vồ phải mồi ngon.
Bàn tay của hắn vô cùng mạnh mẽ, xé toạc y phục của Bạch Liên, mạnh mẽ cắn xuống làn da trắng ngần của nàng ta.
Bạch Liên cũng không hề chống cự lại hắn ta, theo bản năng, nàng ta liền dang tay ôm lấy Ma Tôn, đồng thời cũng nói rằng: “Nếu đó là chàng, ta nguyện hiến dâng tấm thân này cho chàng, tình yêu cả đời của ta.”
Cứ như vậy, hai người liền chìm đắm trong cơn nhục dục bản năng theo một cách nguyên thủy nhất.
Tiêu Nguyệt Dạ vì dược tính bị hạ lên người hắn mà dường như, hắn mất hết cả lý trí.
Nữ nhân trước mắt, liền hiện lên hình bóng của nữ nhân mà hắn tâm tâm niệm niệm nhất cả đời này: Diệp Lạc Hy.
Mỉm cười nhìn thành quả của mình bên dưới, Diệp Lạc Hy thu lại làn khói màu tím đỏ tỏ ra từ một lọ dược mà nàng mang theo bên mình.
“Được rồi! Xong!” Nàng cười một cách ranh mãnh: “Thế này thì chúng ta chỉ cần đợi thu hoạch kết quả nữa là xong rồi.”
Ba vị trưởng bối đen mặt, xanh xao khi nhìn thấy khuê nữ nhà mình lại có thể làm ra được trò chuốc thuốc người khác, đưa tình cũ lên giường của kẻ thù như thế này.
Chẳng uy vũ gì hết! Các ông chỉ thấy dọa người vì tiểu nha đầu này tính ra cũng chỉ mới có hơn một ngàn tuổi mà đã dám thành thục trong việc điều chế xuân dược, lại còn dám hạ lên người của một kẻ đứng đầu một thiên là chủ yếu.
Chứ cái điệu cười khiến người khác phải ghê răng giống như Ngọc Tỷ kia thì các ông đã quá quen rồi đi.1
“Chậc chậc! Ngọc Tỷ đúng là khéo sanh quá đi mất! Tướng mạo đứa nhỏ này xinh đẹp tựa như nàng, duy chỉ có đôi mắt và tính cách của nó là y hệt tên tiểu tử thối kia.
Nhưng còn cái tính bá đạo, ngang ngược này là học từ ai thế hả?” Linh Bảo Thiên Tôn thầm lau mồ hôi lạnh.
Ân, mấy hiền tế kia phải chịu khổ rồi đi.
“Cái này không phải là do nhị đệ dạy thành đó chứ?” Thái Thượng lão quân nghi hoặc nhân sinh, đánh ánh mắt sang nhìn nhị sư đệ bên cạnh với ánh mắt đầy hoài nghi mà hỏi: “Ta thấy điệu cười của nha đầu này cũng ghê ghê răng như cái lúc đệ muốn đoạn duyên tơ hồng mà Nguyệt Lão se cho ấy.
Chẳng phải đệ cũng từng định khiến phu nhân tương lai chết yểu trong bụng mẹ còn gì?”
“Ta không biết! Ta không biết! Ta không biết gì hết! Đừng có cái gì cũng đổ lên đầu ta được hay không?” Nguyên Thủy Thiên Tôn bịt tai, lắc đầu nguầy nguậy.
Ta mới nhận cháu mình có mấy canh giờ, lấy đâu ra mà dạy nó được cái tính đó chứ?!
Người ta thường nói, cha mẹ sinh con trời sinh tính.
Chứ chưa ai từng nói, cha mẹ sinh con, còn tính là do di truyền.
Sau đó mọi chuyện diễn ra như thế nào, còn phải tùy vào xem độ thích náo nhiệt của chúng nhân cùng cái cách mà Thiên Đế, Thiên Tư Tư cùng Dạ Tư Hàn định đoạt bọn họ thôi..