Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 236: 236




Ác ma hệ là một loại căn linh nguy hiểm.

Một khi thi triển, trong một khoảng thời gian nhất định, nó sẽ cường hóa hết tất cả mọi thứ của bản thân người sử dụng từ thần trí, linh lực, ma năng lên một cấp độ cao nhất, ép bản thân phải xuất phát ra bản chất khát máu của họ, đồng thời cũng khiến họ biến đổi cơ thể thành một loại áo giáp cứng ngắc, giúp họ bảo vệ chính mình.

Tuy nhiên, đối với những người có thần trí không mạnh thì khó mà khống chế được thứ này.

Đó là còn chưa kể, nếu như khống chế không tốt, còn có thể dẫn đến phản phệ vô cùng cao.

Đương nhiên, Hạ Hàn Không rõ điều đó hơn ai hết, bởi vì hắn cũng là kẻ có ác ma hệ.

Nhưng đó là Hạ Hàn Không rõ.

Còn Hạ Tử Dật có rõ hay không thì điều đó chưa nói chắc được.

“Ngươi phát động thứ này như vậy, liệu rằng ngươi có hiểu được ý nghĩa của nó hay không?” Hạ Hàn Không hỏi y.

Nhưng Hạ Tử Dật không hề trả lời câu hỏi ấy, nụ cười của y càng trở nên méo mó hơn, giống như một kẻ phát điên không kiểm soát đang lao về phía Hạ Hàn Không, chỉ mong sao có thể giết chết hắn.

Xoẹt!
Tốc độ của Hạ Tử Dật tăng một cách đáng kể, toàn bộ lông đã bị phóng đi đều mọc lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Bộ lông của Hạ Tử Dật chuyển sang một màu đỏ tươi như máu.

Kì dị hơn, Hạ Hàn Không cũng khó mà né được chiêu thức ấy của Hạ Tử Dật, dẫn đến một bên má của Hạ Hàn Không bị thứ lông vũ sắc như gươm đao kia vụt qua.

Hạ Hàn Không nhíu mày, tặc lưỡi.

Chậc! Chỉ được cái phóng lông là giỏi.

Ông đây nhất định phải cho ngươi thành con ưng trọc mới chịu được sao? Cho nên, Hạ Hàn Không cũng muốn thử chơi lớn một lần.

Trong đầu Hạ Hàn Không vẫn nhớ như in về câu chuyện cách đây vô cùng lâu rồi.

Bốn trăm năm mươi năm trước.

“AAAA!!!!” Hạ Hàn Không dường như bất lực đến vô lực trước quả cầu thức tỉnh căn linh.

Tại sao? Tại sao? Tại sao hắn lại có đến hai hệ phế, còn một hệ lại bị cấm chế thế này?! Hắn không cam tâm!
Nhìn bộ dáng giống như vừa lâm vào đại dịch của sư đệ, ba tên sư huynh vô lương tâm, vô nhân đạo của y cười giống như vừa được một chiến lợi phẩm to lớn sau cuộc săn thú rừng của bọn họ vậy.

Tức chết hắn.

“Sao rồi? Tiểu Không nhi thức tỉnh căn linh nào thế?” Một thân xám tro, quần áo tiều phu giản dị, mái tóc dài được cột lên cao.

Đi đằng sau người chính là Ma Long và Tam Lang đang mang theo rất nhiều sách vở.

Diệp Lạc Hy háo hức nhìn Hạ Hàn Không, lại thấy bộ dáng sống dở chết dở cùng với điệu cười nắc nẻ của nhị đồ đệ nhà mình, nàng rất ấn tượng nha.


“Sư phụ.” Lưu Nhất Thanh thân là đại sư huynh, có trách nhiệm báo cáo với người.

Hắn cố tỏ ra bản thân mình rất điềm tĩnh, nhưng đằng sau đó chính là bộ dáng hận không thể ngửa mặt lên trời mà cười vang.

Sư đệ thức tỉnh toàn hệ phế mất rồi.

“Sư phụ…” Hạ Hàn Không ủy khuất, nước mắt lưng tròng nhìn nàng.

Kiểu này thì hắn tu luyện thế nào đây? Không lẽ lại để Hạ Tử Dật cùng các đồng tộc khác chê cười hắn nữa hay sao? Hắn không cam tâm!
“Vậy rốt cuộc là con đã thức tỉnh cái gì?” Diệp Lạc Hy vẫn giữ bộ dáng tò mò như ban đầu, gặng hỏi.

“Đệ ấy thức tỉnh ác ma hệ bị cấm chế, hai cái còn lại là nguyền rủa và vong linh căn.” Kim Mặc Nghiên ôm bụng mà cười.

Đến cả cái đứa trẻ bình thường thích bày ra vẻ mặt bất cần đời như Nhạc Tử Liêm cũng phải khẽ mím môi, cho rằng đám trẻ này rất ít hiểu biết đây.

Diệp Lạc Hy ân cần đỡ đồ đệ đứng dậy, nàng gõ nhẹ lên trán đứa trẻ ấy, nói: “Tiểu tử ngốc.

Con đã nghe câu căn linh bất phế, bại tại nhân chưa?”
Đám sư huynh cũng ngừng cười.

Sư phụ lại truyền đạt thêm cho họ kiến thức mới nha.

“Căn linh của các con không có đứa nào là phế cả.

Dù là tệ nhất cũng không phế.

Mặc dù ba tên sư huynh của con đại đa phần đều có các căn linh thuộc nhóm nguyên tố, chỉ riêng con đặc biệt vừa thức tỉnh liền có các căn linh thuộc nhóm năng lượng hắc ám.

Đi theo ta, ta sẽ cho con thấy.” Nàng khẽ cười, rồi dắt theo bốn đứa đồ đệ.

Nàng giải thích cho đám đồ đệ mình cặn kẽ quy luật vận hành, các chiêu thức có thể thi triển khi sở hữu những căn linh thế này, cùng với phương pháp để lợi dụng chúng một cách triệt để và hoàn hảo.

Đương nhiên, Diệp Lạc Hy không chỉ là người giải thích mà còn phải là người thực hành cho chúng xem.

Nàng không ngần ngại mở ra một địa trận đồ, có tên gọi là “vong linh vạn đồng quy chi trận đồ”.

Một lần thi triển, có thể gọi lên trăm ngàn vong linh, tập hợp nhanh chóng một đạo quân đông đúc, rất máu chiến, rất mạnh mẽ.

Điều này có thể thi triển được trên cả quy mô rộng lớn.

Chính là trận pháp đã làm nên chiến công đầu tiên làm vang danh tên tuổi của Ưng Đạt Dạ Xoa.

“Đừng xem thường bất cứ một căn linh nào mà con đang có cả.

Ngay cả nhị ca con thức tỉnh một quang căn trong nhóm thứ nguyên – được xem như phế nhất trong nhóm này – mà vẫn có thể áp dụng được tốt đấy thôi.

Nhóc con, con không hề phế, hiểu chứ?”

Diệp Lạc Hy xoa đầu Hạ Hàn Không.

Hắn nhìn cảnh tượng hùng vĩ của “vong linh vạn đồng quy trận đồ” trước mắt, cùng với sự ganh tị đến thấu xương của hai tên đại ca, nhị ca nhà mình, trong lòng đứa trẻ non nớt Hạ Hàn Không đã vô cùng lưng lưng, rạo rực rằng, sẽ có một ngày nào đó, hắn cũng sẽ làm được như những gì sư phụ đã từng làm.

Hạ Hàn Không siết chặt tay.

Ánh mắt hắn ánh lên sự lạnh lùng, tàn khốc.

Bàn tay đưa ra phía trước, môi khẽ nở một nụ cười vô cùng tàn độc.

Đoạn, Hạ Hàn Không đưa tay về phía Hạ Tử Dật, búng tay một cái, ngay lập tức, từ dưới chân của Hạ Hàn Không sáng lên một vùng đất nổi màu hoa văn đỏ, chạy khắp cả sàn đấu vỡ nát.

Địa trận vong linh đồ trung cấp.

Khai!
Ngay lập tức, ánh hào quang của Hạ Hàn Không đã được Lâm Túc chú ý.

Vong linh căn là một loại hình vô cùng khó để điều khiển.

Phàm là những người có ý chí mạnh mẽ mới có thể làm chủ được nó.

Lâm Túc và Diệp Lạc Hy là một ví dụ điển hình.

Đặc biệt là những câu chuyện ngông cuồng thời còn trẻ của cả hai người họ đều đã trở thành giai thoại chốn nhân gian.

Có điều, về sau, dường như hai người họ đều không còn muốn nhắc đến những câu chuyện lúc còn non dạ nữa.

Chỉ là, Lâm Túc không ngờ được rằng, dưới trướng của Diệp Lạc Hy vậy mà còn có một tiểu tử tốt có vong linh căn.

Hơn nữa, mặc dù chỉ mới đạt đến cấp độ linh đế mà có thể thi triển ra được vong linh căn, triệu hồi được những hai mươi vong linh, ngay tại đây đều tấn công Hạ Tử Dật.

Điểm trừ của Vong Linh căn chính là nó tiêu tốn kha khá một lượng thần lực, đòi hỏi người thực hiện nó phải có tâm thật vững, bằng không rất dễ bị căn linh này cắn nuốt ngược lại bản thân.

Nếu Hạ Hàn Không đã dám thi triển ra, đương nhiên là hắn cũng phải biết được những điều này.

Không biết mới là lạ.

Hạ Hàn Không đã từng được Diệp Lạc Hy giáo huấn một cách kỹ càng và nghiêm khắc mỗi khi hắn thi triển vong linh căn, để tránh cho bản thân hắn quá ngông cuồng mà sinh chuyện, Diệp Lạc Hy luôn căn dặn Hạ Hàn Không rằng, hãy chừa lại một căn linh cuối cùng có cấp độ tương đương với một nô bộc, để tránh cho bản thân quá mức đuối sức.

Tuy nhiên, để có thể khiến kẻ đứng đầu Ưng tộc tương lai bẽ mặt một phen, trả lại mối thù ô nhục năm xưa của hắn, Hạ Hàn Không quyết đánh đổi với thời gian.

Ác ma căn vô cùng mạnh, nhưng xét về sức chịu đựng thì nó cũng chỉ giới hạn cho một người một khoảng thời gian nhất định.

Nếu như sử dụng hơn nữa, sẽ tổn hại đến kim đan trong người.

Cho nên, Hạ Tử Dật cũng chỉ có thể cường hóa bản thân trong khoảng thời gian một khắc.


Nhưng một khắc này, cũng đã vô cùng kinh khủng.

Lông trên đôi cánh của Hạ Tử Dật là vô hạn.

Cho nên, hắn không tiếc lông cánh mà phóng hết những sợi lông vũ cứng như lưỡi đao về phía các vong linh của Hạ Hàn Không, hòng giết chết những vong linh đó.

Nhưng vong linh vốn đã là người chết rồi, làm sao có thể chết lại lần thứ hai? Hạ Hàn Không mỉm cười, phất tay ra lệnh cho những vong linh của hắn tiến lên.

Mỗi vong linh này đều có thực lực tương đương với một linh thú cấp chiến tướng.

Ở đây ngoài Lâm Túc và Đế Quân – người đã sớm đi ra ngoài kia – thì có kiến thức rất uyên thâm về vong linh thuật ra thì còn có sư phụ hắn.

Nhưng hai người mà hắn phải đề phòng và dè chừng đều không có ở đây.

Mà Lâm Túc, dù cho có nhìn ra cũng sẽ không nhiều lời.

Dù sao, ông ấy từ xưa đến nay cũng không thích nhiều lời.

“Lợi hại.”Chu Sa lẩm bẩm.

“Hả?” Dương Tiễn ngạc nhiên hỏi Chu Sa khi nhìn thấy biểu hiện của nàng vô cùng khác thường.

À không, phải nói là hoàn toàn bất bình thường.

Hắn phải hỏi lại: “Ngươi nhìn ra được gì sao?”
Chu Sa gật đầu, nói: “Ta có một khả năng thiên bẩm, chính là nhìn thấy cảnh giới của vong linh.” Năng lực này là do nàng được ban tặng khi đã ở Minh giới quá lâu, đến mức chính Chu Sa cũng đã có nhiều biến hóa khôn lường.

Nàng giải thích: “Vong linh cũng có cấp bậc giống như linh thú.

Tiểu tử Hạ Hàn Không này vậy mà có thể gọi ra đến hai mươi tên vong linh có cấp bậc chiến tướng từ cấp một đến cấp chín.”
Linh thú có cấp bậc chiến tướng có thể mạnh ngang với một tiểu đội mười hai người.

Như vậy có nghĩa, hai mươi tên vong linh mà Hạ Hàn Không gọi ra có thể tương đương với thực lực của hai trăm bốn mươi người trên sàn đấu sao? Khóe môi Dương Tiễn giật giật.

Chúa công của ta ơi.

Rốt cuộc thì đồ đệ của người dạy ra có còn ai bình thường nữa hay không?
Lâm Túc từ trên cao cũng thôi nói chuyện phiếm cùng Nữ Oa và Khang Tư, đôi mắt ông khẽ híp lại, đầy nguy hiểm mà nhìn đến Hạ Hàn Không đang hăng máu chỉ huy hai mươi vong linh chiến tướng đội lốt vong linh cấp yêu ma, đánh hăng như uống máu gà trên sàn đấu, cùng nhau tập kích trái phải, trước sau, trên dưới tiểu tử đáng thương Hạ Tử Dật mà không ngừng vuốt râu cười tà.

Hay cho một Diệp Lạc Hy, vậy mà ngươi có thể dạy ra một đồ đệ tốt đến như vậy.

Lão phu thực khâm phục ngươi rồi.

“Đồ đệ của tiểu Hy có gì thú vị sao?” Khang Tư ngạc nhiên, dõi theo ánh mắt của Lâm Túc.

“Đương nhiên thú vị.

Lão phu hận không thể nhanh hơn nha đầu ấy một bước, thu nhận tiểu đồ đệ có dòng máu cao quý trong người này về bên mình, ha ha ha.” Lâm Túc bật cười, một tiếng cười sảng khoái.

Nữ Oa lại càng tự hào, thong thả ăn nho do Khang Tư lột sẵn, lại gật gù rằng: quả nhiên là người mà nàng thích nhất.

Lợi hại, lợi hại.

Hạ Tử Dật quả nhiên là kẻ háo thắng.


Vốn nghĩ rằng từ đầu chí cuối, Hạ Hàn Không chỉ thủ không công, liền cho rằng người ta không có căn linh nào để hỗ trợ, cho nên Diệp Lạc Hy mới phải dạy dỗ hắn thành ra như vậy.

Cho nên y mới ra oai, liền dùng đến ác ma hệ thị uy.

Bởi vì ác ma hệ còn một đặc điểm nữa, chính là hạ uy áp của kẻ mạnh hơn mình, đồng thời nâng cao uy áp của bản thân, khiến đối thủ nhụt chí mà lùi bước.

Nhưng Hạ Tử Dật lại không ngờ, tạp chủng Hạ Hàn Không lại có vong linh căn, còn là một tên sử dụng vong linh căn vô cùng thành thạo và nhuần nhuyễn.

Hắn tạo ra kết giới, xung quanh, mở ra vong linh trung cấp trận đồ, triệu hoán hai mươi tên vong linh mạnh mẽ, liên tục lao vào Hạ Tử Dật mà công.

Điều đó khiến Hạ Tử Dật vô cùng chật vật cùng đuối sức khi phải chống lại mấy tên này một cách mãnh liệt đến như vậy.

“Ngươi chơi xấu! Ngươi vậy mà dám dùng vong linh hệ sao?! Ngươi chơi xấu!” Hạ Hàn Không vừa xé toang yết hầu của vong linh trước mắt, lập tức hai, ba tên vong linh xung quanh đã lao lên cắn xé hắn, khiến hắn vừa tức vừa đau mà gào lên với Hạ Hàn Không.

Nhưng Hạ Hàn Không không hề có chút chủ ý nào cho thấy hắn đang làm thái quá mọi chuyện, chỉ thấy hắn nhún vai một cái, tỏ vẻ chuyện không liên quan đến mình, hắn nói: “Huynh đài a.

Ta đã nhường huynh hai căn linh, để cho huynh có thể tự do thể hiện.

Nào là vũ thiết phong quang, nào là ma căn nhập xác, nào là nhất cước tất sát, huynh đều tự mình thể hiện hết ra.

Ta nào ép huynh đâu chứ? Ta chỉ sử dụng một hệ duy nhất mà ta có này để đánh bại huynh thôi.

Chẳng lẽ huynh không phục sao? Huynh đài?”
Trong lời nói của Hạ Hàn Không có nhiều phần mỉa mai hơn là nghiêm túc.

Điều đó khiến Hạ Tử Dật tức giận.

Hạ Tử Dật đột nhiên nhớ đến điều gì đó, hắn liền lấy từ trong ống tay áo ra một viên thuốc màu đen, nuốt vội xuống.

Sức mạnh của hắn lại tăng thêm gấp bội.

Hạ Hàn Không trợn mắt nhìn Hạ Tử Dật.

Tên này? Giờ phút này rồi mà hắn còn cắn cường cốt đan? Bộ muốn nổ tung xác mà chết hay sao?
“Ngươi điên rồi sao?!”
Làn khói xung quanh Hạ Tử Dật biến mất, đồng thời một tiếng nổ lớn vang lên.

Vong linh xung quanh Hạ Tử Dật vì áp khí này mà văng ra tứ phương, kẻ nát xương, người trẹo cổ, gãy lưng và xương sống, khiến chúng ngắc ngoải, xiêu vẹo khó coi.

Hạ Hàn Không thu tay, nghiêm túc nhìn Hạ Tử Dật đang trông giống như kẻ đọa ma kia, lắc đầu.

“Có cần thiết phải làm đến nước này không? Mạng của ta cũng đâu có đáng để ngươi làm như vậy?”
Hạ Tử Dật cả người lờ đờ như ma quỷ, đưa hai ngón tay về phía Hạ Tử Dật, ngoắc hai cái, ra chiều muốn tiếp chiêu.

Cả sàn đấu tĩnh lặng vài giây.

Đột nhiên, Hạ Tử Dật nghiêng người một cái, liền biến mất trong không trung.

Hạ Hàn Không giật mình, ánh mắt hắn láo liên nhìn xung quanh một lúc rồi một thứ sáng choang vội lóe lên.

Xoẹt!
Phụt!
Một dòng máu đỏ tươi bắn lên trời..