Diệp Lạc Hy ngồi trước bàn cờ, chờ đợi.
Cánh cửa phòng bật mở đến mức nó muốn bung cả bản lề.
Người từ bên ngoài hậm hực bước vào bên trong.
Hắn ta đập xuống bàn cờ nàng một cái rầm, khiến cả bàn cờ đang đánh dở bị xáo trộn một cách ngẫu nhiên, bừa bộn.
Nàng chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt là ai, một đạo hào quang màu hoàng kim từ đầu ngon tay nàng tỏa ra, quấn lấy những quân cờ trắng và đen, phân loại, rồi xếp ngay ngắn vào trong hộp đựng của chúng.
“Ngươi thấy sư phụ của ngươi đến, cớ sao không hành lễ?” Độc Cô Tư Dạ hỏi nàng.
Diệp Lạc Hy còn chẳng buồn ngẩng đầu lên, nàng nhàn nhạt đáp: “Đế Quân, ngài có lẽ đã quên mất rồi nhỉ?”
“Quên cái gì?” Hắn nhíu mày, khó chịu nhìn thái độ thờ ơ cùng đôi mắt lạnh lùng, vô hồn của Diệp Lạc Hy.
“Ba trăm năm trước, lúc ta phi thăng lên và trở thành một tiểu tiên quân.
Chính ngài đã hẹn ta ở Kính Minh Hiên, nói rằng khi nào ta đạt đến cảnh giới thượng thần, ngài mới cho ta danh phận là đệ tử của ngài.
Nhưng mà theo ta thấy, ta đã sớm trở thành thượng thần cũng đã vài năm rồi.
Ấy vậy mà ta chưa từng thấy ngày cho ta danh phận này.
Thậm chí khi đến Ma giới, cũng là dùng danh phận tiểu tướng quân dưới trướng Lâm Túc tiên sinh cùng đi.” Nàng nhàn nhạt trả lời Đế Quân, rồi đặt lên bàn cờ một quân cờ màu trắng.
Độc Cô Tư Dạ kinh ngạc nhìn nàng, miệng hết mở lại ngậm, giống như muốn nói mà nói không thành.
Hắn ta nhíu mày, sau đó ngồi xuống đối diện với Diệp Lạc Hy, một cách tự nhiên và xếp bằng, đối diện với nàng, không nói gì.
Đoạn, hắn cầm một quân cờ đen, đặt lên bàn cờ, hỏi nàng: “Vậy tại sao ngươi không đến xin ta hãy cho ngươi danh phận này? Ta hoàn toàn có thể cho ngươi.”
Diệp Lạc Hy không hề ngẩng đầu lên nhìn Đế Quân, nàng chỉ đáp: “Vậy tại sao ta phải đến cầu xin người? Trong khi vị trí đó vốn dĩ ban đầu là của ta kia mà? Nếu như ngài đã sớm không thích ta như vậy, ta có thể đáp ứng người, không đến tìm người nữa, cũng không đòi hỏi người phải là sư phụ của ta nữa.”
Độc Cô Tư Dạ trong lòng dậy sóng, nhưng ngoài mặt, hắn ta vẫn tỏ rõ bản thân mình hoàn toàn bình thản với Diệp Lạc Hy, sau đó nói rằng: “Ta đã thu nhận ngươi suốt một ngàn năm qua rồi.
Không lẽ ta còn có thể không hiểu tính khí của ngươi sao? Ngươi chẳng qua chỉ là giận ta thôi, không phải hay sao? Chẳng qua Thiên Tư Tư gây khó dễ cho ngươi một chút, ngươi lại chuyện bé xé ra to.
Ngươi chẳng phải quá trẻ con hay sao?”
Diệp Lạc Hy cười nhếch môi.
Đúng rồi, đó là chuyện trẻ con với hắn mà.
Bởi vì hắn chưa từng thực sự làm sư phụ.
Cho nên, hắn sẽ không bao giờ hiểu được tư vị của câu nói “một ngày làm thầy, cả đời làm cha”.
Nàng có mười hai đứa đồ đệ, đứa nào nàng cũng đối xử như nhau, thương yêu như nhau, xem chúng là người nhà của nàng.
Chẳng qua là vì chút thao túng, chúng mới làm ra chuyện đại nghịch bất đạo với nàng mà thôi.
Còn Đế Quân, liệu hắn đã từng thương xót nàng bao giờ hay chưa? Hay tất quả chẳng qua là do nàng quá mềm yếu, cho nên hắn ta mới xem đó là lẽ đương nhiên?
“Đế Quân, có một câu hỏi, ta đã rất lâu rất muốn hỏi người.
Chẳng hay, người có thể toàn tâm toàn ý trả lời cho ta hay không?” Nàng cũng chẳng nhìn Đế Quân, bàn cờ đã đánh hơn một nửa, và phần thắng hoàn toàn nghiêng về phía Độc Cô Tư Dạ.
Hắn thấy tính tình nàng vẫn dễ dãi, vẫn mềm lòng như vậy.
Chẳng qua, nàng đang dỗi hắn mà thôi.
Biết đâu, hắn dỗ dành vài câu, lại ngoan ngoãn hay chăng?
“Ngươi cứ việc hỏi, vi sư biết nhất định sẽ trả lời cho ngươi.” Hắn khẳng định.
“Vì sao năm đó lại cứu ta? Vì ta có đa căn linh, hay là vì ta giống một vị cố nhân nào đó của người, người xem ta là thế thân chăng?” Nàng thản nhiên, vẫn đi những nước cờ như vậy.
Độc Cô Tư Dạ nhíu mày, hắn phải nhìn Diệp Lạc Hy để dò xét.
Nhưng từ đầu chí cuối, Diệp Lạc Hy luôn chung thủy không hề nhìn hắn lấy một cái, lại nhìn xuống bàn cờ.
Hắn thấy, nước cờ này có vài phần hơi sai sai, nhưng nhìn không có gì sơ hở.
Mà cũng có khi là do Nữ Oa nói bóng nói gió, khiến nàng nảy sinh lòng nghi ngờ mà thôi.
Và hắn chỉ nói: “Bởi vì ta thấy ngươi căn cơ tốt, cốt cách tốt, thích hợp để ta tôi luyện cho ngươi.”
Nực cười thật đó.
Đời trước, cho đến tận khi nàng bí mật dùng tủy của mình cùng bí dược, luyện thành đan để cứu lấy hắn, nàng mới tận mắt nhìn thấy phòng ngủ của hắn.
Ở nơi đó, khắp nơi, đều chung thủy chỉ có bóng hình của một nữ nhân.
Nếu như không phải đời này nàng được tận mắt chứng kiến, nghe thấy và nhìn thấy, nàng vĩnh viễn không biết, cả một Nguyệt Tiên Cung, Thanh Hà Tiên Tử cùng chính bản thân nàng, chính là thế thân của Ngọc Tỷ thần quân – mẫu thân của nàng.
Có lẽ là như vậy.
Thật ra, nàng đã từng nghĩ, nếu như sư phụ vì bản thân Ngọc Tỷ là tội thần mà thương xót nàng, vì bảo vệ mà xa lánh nàng, vì thương xót mà ghét bỏ nàng, che mắt người đời, thì có lẽ khi được sống lại, nàng sẽ không bao giờ hận Đế Quân, dù chỉ là một chút hận ý cũng không có.
Nhưng, đó chỉ là nàng nghĩ.
Và sự thật thì không phải như vậy.
Đế Quân cứu nàng, chỉ vì cho rằng nàng chính là Ngọc Tỷ chuyển thấ.
Đến khi hắn phát hiện nàng chính là con gái của Ngọc Tỷ cùng Diệp Vân Kiệt thì hắn chính thức ghét bỏ nàng.
Bởi vì nàng chính là kết quả của mối tình mà hắn chưa bao giờ mong muốn.
Bởi vì nàng là con của kẻ đã cướp đi nữ nhân hắn yêu nhất đi.
Bởi vì mỗi khi nhìn vào mắt nàng, hắn sẽ thấy được thấp thoáng đâu đó chính là hình bóng của phụ thân nàng.
Cho nên mới ghét bỏ.
Cho nên mới đem mối hận của đời trước trút hết lên người nàng, để thỏa mãn sự tức giận bên trong của hắn ta.
Ngày nàng cứu mạng hắn, chính hắn đã phán cho nàng tội dĩ hạ phạm thượng, mưu sát Đế Quân – nguyên nhân khiến nàng trở thành kẻ bị truy nã gắt gao nhất của thiên giới và cũng là nguyên nhân khiến nàng bị giam trong ngục Vô Gián suốt ba trăm năm.
Ngẫm lại, có phải là nàng quá ngu ngốc hay không? Đúng là như vậy, không thể chối cãi được rồi.
Cạch.
Quân cờ cuối cùng mà Diệp Lạc Hy đặt xuống, khiến cả ván bài lật ngửa.
Diệp Lạc Hy không chỉ thắng Độc Cô Tư Dạ một cách ngoạn mục, mà cả chiêu thức đánh cờ này cũng hoàn toàn khác với những gì mà người ta biết về nàng.
Chính Độc Cô Tư Dạ cũng không nghĩ rằng, hắn từng đánh đông dẹp bắc rất nhiều năm, lại có ngày hắn thua một cách không thể lường trước được dưới tay của đồ đệ hắn – Diệp Lạc Hy.
“Con…” Hắn ngẩng đầu dậy nhìn Diệp Lạc Hy.
Khác với dáng vẻ ánh mắt đầy ngây ngô và nụ cười tỏa nắng, rạng ngời luôn nhìn hắn, trong ánh mắt của Diệp Lạc Hy luôn là hình bóng của hắn, luôn là sự hiện diện của hắn.
Thậm chí đến cả bài trí trong Diệp phủ trước đây cũng bài trí theo đúng sở thích của hắn.
Bấy giờ, hắn mới giật mình nhận ra rằng, ánh mắt của Diệp Lạc Hy vừa vô hồn, vừa lạnh lẽo, lại phảng phất đâu đó cái sự tĩnh lặng như mặt biển trước cơn bão lớn.
Nơi đó đã không còn hình bóng của hắn.
Nụ cười của Diệp Lạc Hy cũng có vài phần lạnh lùng cùng giả tạo biết bao nhiêu, cũng khinh thường hắn vài phần nữa chứ.
Hắn mới giật mình.
Diệp Lạc Hy đã từ khi nào, không còn gọi hắn là sư phụ nữa rồi? Từ khi nào cơ chứ? Từ khi nàng phi thăng, đột phá lên cảnh giới đại linh thần sao?
Hắn càng giật mình nhìn xung quanh.
Lần trước tới đây, hắn còn thấy ở đại sảnh của Diệp Lạc Hy, đến cả thư phòng của nàng theo cái nhìn của Thanh Loan và Đào Mộc chính là giống hệt như Đông Cung của hắn.
Nhưng nhìn mà xem, nơi này đã thay đổi một cách rõ rệt.
Vốn là đang ở trong thư phòng của nàng, lúc trước nó được sắp xếp theo đúng chuẩn tàng kinh các ở Đông Cung, một nơi chứa đầy các loại sách với rất nhiều tông chủ đạo khác nhau.
Nhưng nay nó được bài trí một cách đơn giản, vừa thanh nhã, vừa nhẹ nhàng với tông màu chủ yếu là màu bạch lam đơn giản, thuần khiết, sáng và mát mắt.
Độc Cô Tư Dạ bấy giờ mới nhận ra, Diệp Lạc Hy thay đổi rồi.
Thậm chí, ánh mắt của nàng hiện tại khiến hắn nhớ tới Điêu Sư – kẻ từng giết chết Thanh Loan và khiến nàng nổi cơn thịnh nộ trước đây.
Hắn đã từng phải giật mình khi nhìn thấy ánh mắt ấy của nàng khi một tay ôm lấy Thanh Loan, một tay nắm lấy đầu Điêu Sư, từng bước bước đến Kim Loan điện, quỳ ở đó suốt bảy ngày bảy đêm, cầu xin Nữ Oa hãy cứu lấy Thanh Loan.
Có một ngày, Độc Cô Tư Dạ không ngờ được, ánh mắt ấy của nàng từng dành cho Điêu Sư, nay lại hiện hữu trên người hắn, trên chính sư phụ mà nàng từng tôn quý.
Đột nhiên, Độc Cô Tư Dạ lại ngờ ngợ ra một chuyện, hắn hỏi nàng: “Ngươi, cũng trùng sinh sao?”
Nàng khẽ cười, rồi hỏi hắn: “Ngài đoán xem?”
Độc Cô Tư Dạ nhíu mày, nhìn nàng, hắn không nói được câu nào.
“Làm sao có thể?”
“Làm sao không thể?”
Diệp Lạc Hy khẽ cười, nhìn Đế Quân mà nói rằng: “Hẳn là việc ngài cùng Ma Tôn kia dùng mạng của Ức Thanh để về đây, hẳn là thú vị lắm nhỉ, đúng vậy hay không?” Thậm chí là tên Tiêu Nguyệt Dạ kia còn chẳng có phần ăn năn gì khi dùng chính mạng của con trai mình để mở ra cánh cổng đến hồ Hồi Ức nữa cơ.
Đế Quân kinh ngạc, hắn đứng bật dậy, nhìn nàng, trăn trối, như chẳng nói được câu nào.
Đoạn, hắn như tỉnh táo lại mà quát rằng: “Hoang đường! Rõ ràng lúc đó ngươi đã nhảy khỏi Tru Tiên Đài rồi, làm sao ngươi biết được?!”
Diệp Lạc Hy nhìn hắn nhảy dựng ngược lên như vậy, liền ngửa cổ mà bật cười.
Một nụ cười méo mó, nghe vang vọng mà thê lương, nhưng cũng khiến người ta thấy sợ hãi và lạnh lẽo.
Nó giống hệt như cái nhân cách rác rưởi của kẻ tự nhận mình làm sư trước mặt nàng đây.
Nàng nói: “Đế Quân a Đế Quân.
Có phải ngài ở ngôi vị này suốt ba mươi hai vạn năm qua, cho nên ngài đã quá già, đến mức không còn có thể nhìn thấy được ta đã thay đổi như thế nào, phải hay không?”
Thay đổi từ kẻ hiền thành kẻ hung.
Thay đổi từ kẻ thiện thành kẻ ác.
Thay đổi từ kẻ nhân thành kẻ tà.
Đây chính là ân huệ mà Đế Quân, Ma Tôn, Bạch Liên, Thiên Hậu, Thanh Hà, Thiên Tư Tư và cả… và những kẻ đó nữa, đã ban cho nàng mà, không phải hay sao?.