“Sư phụ, tại sao người lại làm như vậy với con?” Hạ Hàn Không quỳ dưới chân Diệp Lạc Hy, ánh mắt nó nhìn nàng đầy sự tuyệt vọng, cầu xin nàng một lời giải thích.
“Ta làm như vậy với con, còn hơn là nhìn con uống vong ức đan.” Nàng thong thả uống một ngụm trà, nhìn nó.
“Thậm chí đệ ấy bảo muốn cho con uống Hạc Đỉnh Hồng, người cũng ưng thuận sao?” Hạ Hàn Không cúi đầu, hai tay siết chặt thành quyền, tức giận.
“Tiểu tử, ngươi còn vọng ngôn thêm một lần nữa, đừng trách ta thật sự phải bóp miệng con ra, cho con uống Vong Ức Đan.” Nàng nhìn nó, thật chỉ muốn mắng nó là tiểu tử ngốc một trăm lần.
Đứa nhỏ này, rốt cuộc là nó ở bên nàng hết năm trăm năm.
Tính cách nàng xưa nay hành sự thế nào, chẳng phải nó cũng đều hiểu rồi sao? Huống hồ là bây giờ, đứa trẻ này cũng đang trưởng thành rồi đi.
“Sư phụ, người làm như vậy, có phải là muốn tuyệt đường sống của Dật nhi không? Con còn có dòng máu Phượng Tộc trong người chống đỡ, còn đệ ấy là Ưng tộc thuần chủng, muốn đột phá lên cần có thứ đệ ấy đưa cho con.
Tại sao người không trả lại?” Hạ Hàn Không thật sự rất giận sư phụ.
Tại sao người lại làm như vậy? Vốn dĩ người có thể từ chối kia mà? Không lẽ vì đại sự, vì sức mạnh của quân binh Ưng tộc mà người làm đến mức này sao?
“Tiểu tử thối.” Nàng chỉ thở dài ra một hơi, rồi nói: “Rốt cuộc con đối với Hạ điện hạ là loại tình cảm gì? Huynh đệ tình thâm? Người nhà duy nhất? Hay là ái tình?”
Đột nhiên bị hỏi như vậy, Hạ Hàn Không trả lời một cách dứt khoát, không hề do dự rằng: “Đương nhiên là huynh trưởng hiền đệ rồi.
Sư phụ, chúng con bên nhau từ nhỏ, con làm sao có thể….”
“Nhưng Hạ Tử Dật đã sớm không còn xem con là huynh trưởng nữa.” Nàng đặt chén trà xuống, nhìn Hạ Hàn Không: “Đứa trẻ ngốc đó, nó cho rằng bản thân đã phạm phải cấm kị khi yêu thằng nhóc ngốc là con.
Tại sao con không thông minh chút nào vậy hả? Nhận ra tình cảm của nó dành cho con? Chính vì con xem y là đệ đệ, cho nên mới khiến y đau khổ hơn, đáng thương hơn.
Y không muốn con vì thương hại y mà xem y là đệ đệ, vậy mà con….
Haizz, ta thật sự không biết phải nói như thế nào cho con hiểu.
Căn bản thứ tình cảm mà y dành cho con đã không còn là huynh đệ nữa rồi con ạ.” Nàng ngắt ngang lời y nói, nói ra rất nhiều, nói xong lại thở ra một hơi, vừa tức vừa thương.
Đồ nhi của ta ơi, con thật quá ngây thơ rồi.
“Cho nên, đệ ấy vì bảo vệ con mà làm đến mức này?” Hạ Hàn Không chợt hiểu ra.
“Thông minh hơn một chút rồi đấy.” Nàng gật gù.
“Sư phụ, là đồ nhi không hiểu dụng ý của người.
Còn tưởng người vì muốn tuyệt đường sống của y, cho nên mới….” Hạ Hàn Không nói lấp lửng nửa chừng, lại xấu hổ.
“Nếu ta thật sự muốn tuyệt đường sống của y, thì ngay từ lúc con cầu xin ta cứu tiểu tử ngốc ấy, ta đã sớm cho nó một liều thuốc, nổ tung cơ thể rồi chết ngay rồi.
Hoặc, ta bỏ mặc nó, cũng chẳng cần đến phiên ta chết, nó cũng sẽ bị hút hết sinh lực rồi chết trong mệt mỏi và đau đớn thôi.” Nàng nhớ lại tình cảnh năm đó, lần cuối cùng nàng gặp Hạ Tử Dật, quả thật nếu không nhờ chút khí tức yếu ớt kia, nàng có thêm nhãn thần nữa cũng chẳng thể nào nhìn ra đó từng là vị điện hạ cao cao tại thượng của ưng tộc.
Nghĩ lại, vẫn còn thấy rùng mình.
“Nhưng con yên tâm.” Nàng đỡ Hạ Hàn Không đứng dậy, nói: “Ta tuyệt đối không để tiểu tử ấy đơn độc một mình.
Bên cạnh y luôn có Diệp Ngọc, Diệp Tu, Diệp Liên hết mực giúp đỡ.
Cứ ba tháng ở Ưng tộc một lần, Diệp Ngọc sẽ về đây báo cáo tình hình cho ta.
Mọi sự ban đầu rất khó khăn, bây giờ thì đã có tiến triển tốt rồi.
Tuy Ưng Tộc đã ổn định, nhưng nội tình các vị lãnh đạo của Ưng tộc hiện thời vô cùng loạn lạc, khó lòng mà yên.”
Hạ Hàn Không nhìn sư phụ, lại hỏi: “Cho nên, người muốn con phải hấp thụ hết thứ đó, để có thể khiến bản thân hoàn thiện hơn, mạnh hơn và trưởng thành hơn?”
“Lại thông minh hơn rồi.” Nàng xoa đầu hắn, nói: “Hiện tại, con lông cánh còn chưa mọc được hết, ta không an tâm để con về Ưng tộc.
Bọn họ thủ đoạn cao như thế nào, chắc hẳn con cũng từng thưởng thức qua tư vị rồi chứ?”
“Nơi nguy hiểm như vậy, người còn để Dật nhi nhúng tay vào?” Hạ Hàn Không lẩm bẩm.
“Tiểu tử ấy ở Ưng tộc nhiều năm, nội tình không ai rõ bằng y.
Cho nên ta mới cho y về.
Y cũng phải hứa với ta, nếu như gặp nguy hiểm quá mức, phải rút ngay.
Nó đã đồng ý với ta, ta mới cho phép nó về.” Nàng nói, rồi lại nhìn Hạ Hàn Không: “Không nhi, tiểu tử ấy đối với con là thật lòng.
Con liệu mà đáp trả nó đi.
Nếu như con đồng ý, ta sẽ tạo cơ hội cho con theo đuổi y tới cùng.
Nếu như con không đồng ý, ta cũng có cách lo chu toàn cho hai bên.”
Hạ Hàn Không do dự nhìn nàng hồi lâu, tựa như khó tin mà hỏi lại rằng: “Sư phụ, người chấp nhận chúng ta đơn giản như vậy sao? Người không sợ người đời dị nghị người có một đồ nhi đoạn tụ là ta sao?”
Nàng nhìn đứa nhỏ này, sau đó thở dài mà nói rằng: “Tam Lang đoạn tụ từ khi nào ta còn chẳng biết, đối tượng lại còn là Ma Long nữa chứ.
Thực lòng ban đầu ta cũng hơi loạn, nhưng thôi, miễn là các ngươi hạnh phúc là được rồi, còn lại thì câu nệ tiểu tiết làm gì cho mệt thân?” Lại nhìn về phía xa xa, lại nói: “Ở bên cạnh ta lâu như Tam Lang còn đoạn tụ, ta chẳng thể nhìn ra.
Chưa kể, Thanh nhi, Mi nhi còn rủ nhau đoạn tụ theo.
Đối tượng lại còn là Diệp Liên.
Bây giờ thêm một người nữa là con, cũng có khác gì nhau đâu?”
Thật ra nàng cũng chẳng biết là Diệp Mi, Diệp Thanh đoạn tụ đâu.
Tất cả đều an, cho đến khi nàng nhìn thấy hành động của Diệp Mi, Diệp Thanh rất biến thái với Diệp Liên, rồi Diệp Liên chạy đến mách nàng chuyện hai đứa vô liêm sỉ Thanh – Mi ban ngày tuyên dâm như vậy, nàng mới biết a.
Đột nhiên nghĩ tới việc bên cạnh nàng đã có một Diệp Liên tính tình có phần cuồng loạn, lại để Diệp Liên ảnh hưởng lên hai tiểu cô nương vốn vô cùng ngoan ngoãn và nghe lời như Diệp Mi, Diệp Thanh cuồng loạn theo, nàng có phần hối hận rồi.
“Sư phụ….” Hạ Hàn Không hai mắt rưng rưng, nhìn nàng, nghẹn ngào.
“Được rồi, được rồi.
Nam tử hán, đại trượng phu đừng có hở chút ra là khóc như vậy, con cũng chẳng còn nhỏ nhắn gì nữa đâu.
Nửa đêm cái đứa leo nóc nhà, trèo qua phòng người khác như con thì khóc lóc cái gì? Chẳng qua chỉ là cách biệt người ta một thời gian thôi mà? Nghe lời ta, ngoan ngoãn dốc lòng tu luyện, đừng có làm phí tâm tư của người ta dành cho con, biết không?” Nàng xua xua tay, để cho Hạ Hàn Không lui xuống.
Hạ Hàn Không lui ra, thì cũng chính là cái lúc Tứ Đại Hung Thú bước vào.
Bọn hắn nhìn nàng đang ngồi thưởng trà, nhưng vẫn có vài vết thương trên người như vậy, liền sấn tới phía nàng, làm nũng.
“Hửm? Làm sao thế?” Nàng nhìn bọn hắn đều bày ra vẻ mặt ủy khuất, ngạc nhiên.
“Mau đến ôm chúng ta mỗi người một cái đi.” Này là Cùng Kỳ, hắn ôm lấy cánh tay trái của nàng, hai mắt rưng rưng.
Nàng ngạc nhiên lắm, nhưng sau đó thì bật cười, dỗ dành phu quân của mình.
Vốn là đã hứa với người ta là không để mình bị thương, nay lại khiến mình bị thương mất tiêu rồi.
Tội lỗi, tội lỗi a.
“Được rồi mà, đừng dỗi ta nữa, phu quân a, ta biết sai rồi.” Nàng cười khúc khích.
“Nàng còn cười?!” Hỗn Độn vòng hai tay qua ôm cổ nàng từ đằng sau, dẩu mỏ: “Nàng xem, bọn ta đã trừng trị hắn như vậy rồi, mà cái tên trâu bò đó còn có thể lết được ra khỏi Diệp phủ.
Có phải bổn tôn đã bị nàng thu phục rồi không? Mau hôn ta một cái, trả lại uy nghiêm cho phu quân nàng đi.”
Hả?
“Đúng đó.” Đào Ngột tựa cằm lên hai đầu gối của nàng, nói: “Nàng xem, chúng ta ra tay như vậy mà cái tên Độc Cô đó vẫn còn có thể ngắc ngoải sống được.
Chúng ta cảm thấy mình bị xúc phạm đó a.”
Thao Thiết ôm lấy cánh tay phải của nàng, dụi dụi hai cái, nói: “Nương tử, thương ta.”
“Các chàng đánh lão ta?” Nàng trợ cả mắt.
“Sao thế? Nàng còn bảo chúng ta phải nương tay sao?” Đào Ngột nhìn nàng, lại bắt đầu bày ra cái vẻ rưng rưng rồi.
“Không phải.
Ý ta hỏi là, các chàng không đánh chết hắn chứ?” Nàng khẽ nghiêng đầu.
“Không chết, hấp hối thôi.” Thao Thiết nhìn nàng, lẩm bẩm.
“Haizz.” Nàng thở ra một hơi, dường như nhẹ lòng: “May mà không chết.”
“Tại sao?” Cùng Kỳ nhìn nàng, dò xét.
Không lẽ trong lòng Lạc Hy vẫn còn thương cảm cho tên này sao?
“Tại hắn chết rồi, thì công cuộc trả thù của ta xem như xong.
Ta còn chưa làm gì cơ mà.” Nàng nói.
“Vậy thì khi nàng bắt được hắn, muốn trả thù thì nàng sẽ làm gì?”
“Ta muốn ông ta cũng phải trải qua cảm giác nhảy xuống Tru Tiên đài giống như ta.” Nàng nói.
“Tại sao chỉ là nhảy Tru Tiên Đài?” Bọn hắn cũng tò mò lắm.
“Chẳng phải ông ta nhận nhầm ta là Thanh Hà tiên tử sao? Ta muốn cả hai người đó chết tại Tru Tiên Đài, vừa tránh làm bẩn mắt nương ta, vừa thành toàn cho hai kẻ đấy, hạnh phúc vĩnh hằng.” Nàng khẽ cười.
Rõ ràng là Đế Quân đó trong lòng chỉ mong muốn đến nhạc mẫu của bọn hắn, vậy mà nàng lại bắt ông ta chết cùng thế thân mà ông ta đã chọn.
Cái này, đúng là dày vò đến tận tâm can người ta mà.
“Hy nhi, nàng đúng là, bảo bối trời ban của bọn ta mà.”.