Có lẽ cuộc sống của nàng cũng sẽ bình yên hết mực trong vài trăm năm này, nếu như Thiên Tư Tư không dăm bữa thì cũng nửa tháng, hết chạy đông lại chạy tay, nhất nhất phải tra ra được cái người đeo mặt nạ quỷ lần trước đã giúp cho Thiên Tư Tư nhìn ra chân tướng kia là ai.
Nhưng dù cho có điều tra thêm, nàng ta cũng chẳng thể nào ngờ được, đó chỉ là con rối được tạo ra ra từ một bản phân thân của Diệp Lạc Hy mà thôi.
Mà, Diệp Lạc Hy cũng lười để tâm đến nàng ta.
Dù sao thì cái địa ngục tiếp theo mà Diệp Lạc Hy muốn Thiên Tư Tư sa vào, nó vẫn còn nhiều thời gian để nàng có thể làm mà.
Nàng cũng chẳng vội.
Diệp Lạc Hy lười quan tâm đến nàng ta, dù sao nàng cũng có nhiều chuyện hơn để làm.
Mấy trăm năm không dùng lại thân phận của Dạ Xoa mà nàng có, nay cũng có thể dùng được rồi.
Đeo lên mặt nạ, âm thầm rời đi ngay trong đêm, chẳng qua tất cả cũng chỉ vì có một việc mà nàng phải làm thôi.
Đó chính là cứu được Dao Cơ tiên tử, thực hiện lời hứa với Dương Tiễn.
Nhưng mà….
Nàng từng nghe nói là Dao Cơ tiên tử này vốn dĩ là một cỏn rồng, bị nhốt ở chỗ ma chỗ quỷ nào trên núi Đào Sơn ấy nhỉ?
“Thổ địa! Thổ địa đâu?” Nàng khẽ nhấn gót chân xuống đất.
Từ dưới đất, trồi lên một ông lão chống gậy trúc.
Ông nhìn người trước mắt một chút, khẽ cười: “Cố nhân, lâu rồi không gặp.
Không biết ngài còn nhớ ta không?”
“A! Tiểu Bạch Thụ.
Mới cách biệt nhau hai trăm năm, sao ngươi già thế?” nàng nhìn người này, ngạc nhiên nha.
“Ưng Đạt Dạ Xoa còn nhớ tới ta, đó đã là phúc phận rồi.” Ông cười, vuốt chòm râu bạc: “Chẳng qua ta tu luyện không cao, không sống lâu như ngài hay những người khác được thôi.
Nhưng không sao.
Ta làm thổ địa ở đây, có tiên khí bao phủ canh giữ, ít nhiều cũng sống thọ hơn những dòng Bạch Thụ khác rồi.
Ưng Đạt Dạ Xoa, ngài ẩn thân lâu như vậy, sao hôm nay lại xuất hiện ở đây?”
Ai cũng nói rằng, Ưng Đạt Dạ Xoa tiếng tăm lừng lẫy suốt năm trăm năm trước đột nhiên ở ẩn, biệt tăm biệt tích cho đến tận bây giờ, dường như chưa từng xuất hiện lại ở nhân gian.
Thật ra là nàng đã phi thăng, trở thành thượng thần rồi.
Còn việc nàng trở thành Lạc Hy thượng thần của hiện tại, e rằng càng khó có người tin.
“Ờm… chẳng qua ta ngủ lâu một chút thôi mà, có gì mà lạ chứ? Hơn nữa, ta cũng không phải là cố tình quên đâu a.” Nàng gãi gãi má, cười gượng.
“Haizz, người về như vậy, cũng xem như lão già ta trước khi mắt mờ chân chậm, cũng được xem như đã mãn nguyện rồi.” Lão cười, rồi hỏi: “Vậy, tại sao người lại đến Đào Sơn này của ta?”
“À, chẳng qua là ta nghe nói ở đây có một vị tiên tử xinh đẹp bị giam cầm, cho nên mới không đành lòng nhìn người ta bị giam giữ, muốn đến cứu người ta ra ngoài ấy mà.” Nàng khẽ cười.
“Ưng Đạt Dạ Xoa đại nhân, xin người hãy bình tĩnh lại và nghe tôi nói.
Tiên tử ấy đúng là rất xinh đẹp, nhưng nàng dù sao cũng đã là một người mẹ có ba đứa con rồi.
Người vẫn nên là đừng….” Ông còn chưa nói xong, Diệp Lạc Hy đã trợn cả mắt, vội bịt miệng ông ấy lại, nói: “Đừng tào lao bạn của ta ơi.
Ý ta không phải là như này.
Ta là đang thay một người bạn cũ khác làm chuyện này mà thôi.
Dù sao thì ta cũng đã hứa với người ta rồi, không nuốt lời được.” Nàng bất lực giải thích.
“À, hóa ra là như vậy.
Ngài làm ta tưởng ngài thật sự có tình ý với người ta chứ.” Bạch Thụ cười gượng gạo.
Đúng rồi, Ưng Đạt Dạ Xoa sống thọ lắm theo như ông biết tới bây giờ chắc cũng chỉ mới hơn một ngàn tuổi thôi chứ mấy.
Ai lại đi thích người hơn mình mười ba vạn tuổi như vậy chứ?
Chỉ là Bạch Thụ không biết, phu quân mà Diệp Lạc Hy chọn còn lớn hơn nàng tới mười lăm vạn tuổi nữa cơ.
Bạch Thụ dẫn nàng lên đỉnh núi, trước đỉnh núi có một tấm bia đá.
Trên tấm bia đá lại khắc mấy chữ: “Dao Cơ tiên tử, ngày, tháng, năm.” Dao Cơ tiên tử bị giam cầm đến bảy vạn năm.
Diệp Lạc Hy thầm nghĩ, nếu như nàng bị giam cầm như Dao Cơ tiên tử, thì thà rằng mình tự hủy luôn cho rồi.
Mở thấu nhãn ra, ra nàng thấy bên trong có một nữ nhân.
Nhìn thì vô cùng xinh đẹp, nhưng cái tạo hình này đúng là quá đáng thương.
Người nàng rất gầy, lại có nhiều chỗ lấm bẩn.
Hơn nữa trên đầu vị tiên tử này còn có cả sừng.
Đến sợi xích cũng là bằng vàng ròng.
Quần áo thì đã sớm tả tơi hết rồi.
Diệp Lạc Hy nhìn thấy và tấm tắc.
Ây nha, dòng dõi nhà Dao Cơ tiên tử tốt thật đó.
Dương Tiễn cũng thật đẹp trai quá chừng.
Nương hắn, lại càng xinh đẹp, thuần khiết hơn biết bao nhiêu.
So với Thiên Tư Tư, còn có nhiều phần tuyệt sắc hơn rất nhiều.
Chả hiểu sao lão Thiên Đế mắt mũi để ở đâu nữa.
Nỡ lòng nào giam cầm muội muội mình thành ra thế này chứ?
Đột nhiên, mỹ nhân mở mắt ra, ánh mắt vàng kim – đặc trưng của loài rồng – nhìn chằm chằm Diệp Lạc Hy rồi nghiến răng, khẽ gầm gừ qua cổ họng mà nói rằng: “Ngươi là kẻ nào?”
“Ta đến cứu ngươi ra khỏi đây.” Nàng nói.
“Cả người ngươi tỏa ra mùi ma khí và nghiệp chướng.
Nhưng nó lại ẩn nhẫn trong đó mùi vị của tiên khí.
Nói đi, ngươi là kẻ nào?” Dao Cơ nghiến răng.
Diệp Lạc Hy xuất ra Ma Thần Kiếm, hỏi Dao Cơ: “Ngươi hẳn là người mà a nương ta gọi là “Kim Đồng Long Chủng” nhỉ? Dao Cơ tiên tử, không biết ngươi có nhận ra vật này không?”
Đương nhiên là nhận ra.
Nhưng càng nhận ra, Dao Cơ càng điên cuồng hơn.
“Ngươi là kẻ nào? Ngươi nói đi! Tại sao Ngọc Tỷ lại thành ra thế này! Ngươi! Ngươi đã làm gì nàng ấy?!”
Dao Cơ bị giam cầm ở đây bảy vạn năm.
Đương nhiên là đã có quá nhiều chuyện nàng chẳng hề biết.
Đặc biệt là chuyện tình của Ngọc Tỷ và Diệp Vân Kiệt thì lại càng không biết.
“Dao Cơ, ta chỉ hứa với Dương Tiễn đến đây cứu ngươi ra ngoài.
Còn chuyện ngươi ghi thù ta thế nào thì ta cũng chẳng quan tâm đâu.
Còn nữa, ta chính là hậu duệ của Ngọc Tỷ thần quân và Ma Thần Thạch.” Nàng giải thích cho Dao Cơ nghe.
Dao Cơ càng nghe càng khó tin, mà càng khó tin thì lại càng giận dữ, càng dãy dụa hơn.
Mà càng dãy dụa hơn, xích vàng càng trở thành một loại hình tra tấn vô cùng khủng khiếp.
Nó nóng lên, đốt chát vảy rồng, xuyên đến da thịt của Dao Cơ, khiến nàng đau đớn, gào thét lên, chảy cả nước mắt rồi hóa thành hình người, gục xuống.
Ánh mắt của Dao Cơ nhìn Diệp Lạc Hy đầy căm phẫn: “Nói đi, ngươi, rốt cuộc là kẻ nào?”
Diệp Lạc Hy chỉ đành thở dài, nàng tháo mặt nạ ra, mái tóc màu đen tuyền chuyển thành màu bạch kim.
Thật ra, vốn dĩ mái tóc của Diệp Lạc Hy có màu đen tuyền, rất đẹp.
Nhưng sau khi nàng đột phá lên trở thành Huyễn Vương cấp sáu, lại thêm niết bàn của nàng thành ma thành công một cách tốt đẹp, nhờ có sự giúp đỡ và hỗ trợ từ Tứ Đại Hung Thú.
Cho nên, mái tóc của nàng có thay đổi một chút, từ đen tuyền giống nương, lại trở thành một màu bạch kim giống phụ thân vậy.
Mà gương mặt của Diệp Lạc Hy, lại giống Ngọc Tỷ đến chín, mười phần.
“Dao Cơ tiên tử, ta không hề lừa ngươi.
Ta chính là hậu duệ của Ngọc Tỷ thần quân.
Nàng chính là nương ta.
Còn Ma Thần Thạch, lại chính là phụ thân của ta.” Nàng gãi gãi má, giải thích.
Dao Cơ mệt mỏi nhìn Diệp Lạc Hy, lại nhìn đến gương mặt của Diệp Lạc Hy, thì Dao Cơ tin rồi.
Trên đời này, dù cho là ai, cũng không có đủ bản lãnh để cải trang thành Ngọc Tỷ cả.
Nhưng người này, chỉ ngoại trừ ngoại hình và gương mặt rất giống Ngọc Tỷ, lại nhận mình không phải Ngọc Tỷ, càng khiến Dao Cơ tin hơn.
Hơn nữa, Ma Thần Kiếm kia tuy chỉ có một nửa là chân thân của Ngọc Tỷ, nhưng lại vô cùng thành thục với Diệp Lạc Hy, tựa hồ như không có chút gì khó khăn để sử dụng cả.
Một thanh kiếm có đến hai linh tính đạt cấp thần, lại thành thục để nàng sử dụng như vậy, chứng tỏ nàng chính là dòng giống của Ngọc Tỷ rồi.
“Ha! Không ngờ người nói rằng cả đời không thành thân như nàng ấy, lại để nữ nhi của mình đến gặp ta như vậy, quả nhiên là một kẻ chỉ nói cho đã miệng chứ không hề giữ lời.” Dao Cơ cười khổ.
Đoạn, Dao Cơ cũng buông xuống phòng bị với Diệp Lạc Hy, dường như cũng thư thái hơn rất nhiều.
Nàng hỏi: “Tiễn nhi và Thiềm nhi, vẫn tốt chứ?”
“Dương huynh vẫn tốt.
Còn Dương cô nương thì ta chưa từng gặp.” Nàng thành thật khai nhận.
“Xem ngươi như vậy, hẳn cũng là một thượng thần đại danh đỉnh đỉnh trên Cửu Trùng Thiên rồi nhỉ?” Dao Cơ khẽ cười: “Quả nhiên là con gái của Ngọc Tỷ có khác.
Ta không biết nam nhân mà tỷ ấy chọn là như thế nào.
Nhưng xem ra, cũng không phải kẻ tầm thường gì.”.