Các vị lãnh đạo ba bên đều có mặt đầy đủ.
Diệp Lạc Hy lại một lần nữa phổ cập lại những gì mà nàng thu thập được trong thời gian qua, đồng thời cũng mạnh mẽ hi vọng mọi người sẽ hợp tác ứng phó trước đại họa lần này, tránh cho sự tình mấy vạn năm trước lại lần nữa tái diễn.
Tình hình trước mắt càng cấp bách hơn khi chín đạo quân kia của Cửu Lâu Xà Tà Thần quá mạnh, khiến ai nấy đều không biết phải ứng phó thế nào.
Nhưng rồi Đế Quân và Ma Tôn đều nói, đồng thanh như một: “Để Lạc Hy thượng thần giải quyết đi.”
Diệp Lạc Hy trợn cả mắt nhìn hai người này.
Rõ ràng biết được đời trước nàng đã xử lý ông ta rất tốt.
Hơn nữa, nàng còn trùng sinh trở về, lại có sức mạnh tiềm ẩn.
Này là muốn nàng lật tẩy con át chủ bài ra sao? Nhưng làm ơn đi, gia gia đó của nàng quay lại, không chỉ lợi hại hơn, mất nhân tính hơn mà còn mạnh hơn rất rất nhiều nữa cơ.
Bảo nàng đối phó với ông ta ư? Nàng làm sao có thể chứ?
Thật ra là nàng có thể đấy, chẳng qua nàng lười, không muốn phí sức thôi.
Hơn nữa, chính vì câu nói này của Ma Tôn và Đế Quân mà biết bao nhiêu ánh mắt nghi kị đều đổ dồn về phía nàng.
Lý do thì cũng đơn giản thôi.
Diệp Lạc Hy xuất thân là một tiểu tướng quân đi lên.
Hơn nữa quá khứ từng trọng thương vừa dứt, không thể đương đầu quá nhiều như vậy.
Đó là còn chưa kể đến, những vị thượng thần lão làng kia còn có nhiều thực chiến hơn nàng rất rất nhiều.
Đương nhiên, Diệp Lạc Hy khiêm tốn mà nói rằng: “Hai vị chủ quân xem trọng tiểu tướng quá rồi.
Dù sao thì tiểu tướng tuổi đời còn nhỏ, lại không thấu tình đạt lí, càng không thể một mình lo toan tứ phương.
Nay trước mặt các vị trưởng bối, tiểu tướng khẩn xin các vị chủ quân minh xét cho.”
“Hai vị chủ quân xem trọng tiểu tướng quá rồi.
Dù sao thì tiểu tướng tuổi đời còn nhỏ, lại không thấu tình đạt lí, càng không thể một mình lo toan tứ phương.
Nay trước mặt các vị trưởng bối, tiểu tướng khẩn xin các vị chủ quân minh xét cho.”
“Ngươi muốn trái ý bổn đế quân?” Hắn nheo mắt, nguy hiểm hỏi nàng.
“Ta không hề có ý muốn trái lệnh người.” Nàng khụy một chân xuống, cung kính nói: “Tiểu tướng chỉ sợ trọng trách lớn quá, mình kham không nổi.”
“Đồ đệ của ta lại là kẻ hèn nhát như vậy hay sao?” Độc Cô Tư Dạ nhíu mày hỏi nàng, tựa hồ như không hài lòng với cách trả lời này của Diệp Lạc Hy.
Diệp Lạc Hy ngẩng đầu lên nhìn Độc Cô Tư Dạ.
Biểu cảm này của ông ta, tựa như muốn nắm thóp nàng vậy.
Nhưng mà, có phải vậy không?
“Đế Quân, ta và ngài từ khi nào có quan hệ thân thiết đến như vậy?”
Độc Cô Tư Dạ giật mình nhìn Diệp Lạc Hy.
Tiêu Nguyệt Dạ nhìn thấy biểu hiện này của Độc Cô Tư Dạ, hắn ngầm hiểu rằng Độc Cô Tư Dạ cho đến tận bây giờ, có lẽ vẫn chưa biết được Diệp Lạc Hy là một kẻ trùng sinh.
Cho nên, Tiêu Nguyệt Dạ đã nói: “Thượng thần yên tâm.
Chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng đến rất nhiều người, rất nhiều thế lực và cũng ảnh hưởng nghiêm trọng đến Ma giới bọn ta.
Vì ta đã tin tưởng ngài sẽ có cách, cho nên chỉ cần thượng thần nói một câu, Ma giới bọn ta sẽ dốc hết sức giúp đỡ người, một lần nữa phong ấn lại Cửu Lâu Xà Tà Thần kia.”
Diệp Lạc Hy nhìn Tiêu Nguyệt Dạ, khẽ nhíu mày.
Đoạn, nàng mặc kệ vẻ mặt vô lại của hắn mà nói: “ Tiểu tướng không dám làm phiền ngài.”
Nghe nàng nói như vậy, ai cũng sẽ cho rằng nàng đang phụ lại lệnh của bề trên.
Nhưng Diệp Lạc Hy không phải là không có cớ để ghét người này ra mặt.
Vì chuyện bê bối trước đây ở Thiên giới cùng Bạch Liên, lại cố gắng kéo thêm nàng vào cuộc.
Nàng còn chưa kịp tức giận nữa kìa.
Nhưng thật ra, chỉ có Tiêu Nguyệt Dạ là hiểu rõ lý do vì sao nàng giận hắn.
Chẳng qua, hắn không tin, so với bốn tên nam sủng kia, hắn lại không bằng một góc của đám tiện nhân trong mắt nàng.
Diệp Lạc Hy sau đó liền quay sang với Lâm Túc, Thiên Bồng và Dương Tiễn cùng những thượng thần chiến tướng khác mà nói rằng: “Các vị là trưởng bối, đương nhiên có kinh nghiệm hơn một tiểu mạt tướng chưa từng thực chiến là ta.” Và nàng quỳ xuống trước Thiên đế mà nói: “Khẩn xin Thiên đế để họ chủ trì cuộc chiến này, cũng như để trừ hậu họa cho thiên hạ này.”
Thiên Đế nhìn Diệp Lạc Hy một lúc.
Đoạn, ông ta bước đến, đỡ nàng đứng dậy.
“Thiên Tôn đã truyền xuống cho ta một mệnh lệnh.” Thiên Đế nghiêm túc với nàng: “Sẵn tiện ở đây còn có nhiều người như vậy, ta cũng công bố luôn cho mọi người hay.”
Diệp Lạc Hy đen mặt.
Ngọc Thanh Nguyên, cái lão già chết tiệt đó.
Nếu lão dám để Thiên đế công bố cái gì bậy bạ, nàng nhất định sẽ dụ dỗ Dao Quang thượng thần, khiến nàng đến đá Tam Sinh cùng lão đoạn tình.
“Lúc ngươi hãy còn ở lục địa thất hải, từng có một thân phận.
Bây giờ ta muốn ngươi hãy dùng thân phận đó, lãnh đạo mọi người đánh bại Cửu Lâu Xà Tà Thần, như cách mà ngươi đã từng dùng để trấn yên Huyền Sách, Huyền Lạc, Huyền Lương đại lục cùng Đông Hải, Bắc gải năm xưa.”
Gần sau trăm năm trước, lúc đó ở Lục Địa Thất Hải có bốn vị anh tài.
Bọn họ lấy danh là Dạ Xoa, tự mình tạo dựng thế lực cho chính mình, đồng thời dẹp yên sự hỗn loạn của Lục Địa Thất hải, xuyên suốt bốn trăm năm.
Tuy nhiên, không biết là nguyên nhân do đâu, chỉ biết là bốn vị Dạ Xoa này đã lần lượt có những kết cục rất đặc biệt.
Một người phát điên, một người mắc trọng bệnh không thể cứu chữa, một người vì chữ “ái” mà chết, một người lại biến mất vĩnh viễn như chưa từng xuất hiện ở nhân gian.
Và những nơi mà Thiên Đế nói trên, cũng chính là nơi mà vị Dạ Xoa mạnh nhất trong bốn người trấn giữ.
Nhưng….
“Hoang đường!” Có người phản bác: “Rõ ràng đó là một người có vóc dáng của một thiếu niên.
Hắn ta có thể đốn gục tất cả trái tim của thiếu nữ mà không cần lộ diện.
Thượng thần Lạc Hy chính là nữ nhân cơ mà!”
“Không phải điều hoang đường.
Đây chính là những gì Nguyên Thủy Thiên tôn muốn ta thay nàng tuyên bố.
Năm đó nàng phi thăng lên làm thượng thần, Đế Quân sợ nàng ỷ công sinh ra sự cao ngạo trong mình, cho nên mới không để những chuyện này lộ ra ngoài, giữ kín như bưng.” Thiên Đế nói, rồi đặt vào tay nàng một thứ, nói nhỏ: “Cái này là Thiên Tôn bảo ta đưa cho ngươi.”
Diệp Lạc Hy vẫn còn ngớ người ra, nhìn đến lệnh bài trong tay.
Toàn Thiên Lệnh?.