Diệp Lạc Hy không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào mắt Độc Cô Tư Dạ.
Cái nhìn này khiến hắn phải chột dạ vô cùng.
Không phủ nhận là Diệp Lạc Hy rất giống Ngọc Tỷ, chỉ ngoại trừ đôi mắt của nàng lại giống cha.
Cái nhìn chính diện này của Diệp Lạc Hy giống như một con dao găm thẳng vào tim hắn.
Giống như, thấp thoáng đằng sau lưng Diệp Lạc Hy chính là hai bóng dáng của phụ mẫu nàng năm đó.
Ánh mắt như rọi vào chính tâm can hắn, khiến hắn cảm thấy chột dạ vô cùng.
Hắn không dám đối diện, chỉ có thể dời ánh mắt đi, không dám nhìn.
“Đế Quân đại nhân, nếu như ta không dừng lại, vẫn muốn tiếp tục đi quá giới hạn thì sao?” Nàng tiến về phía trước một bước.
Một bước này, khiến Độc Cô Tư Dạ phải nhíu mày đầy khó chịu.
Uy áp của Diệp Lạc Hy này, quả thực là kẻ trùng sinh trở về.
Nó đã lớn hơn hắn rất nhiều rồi.
Nhưng đó vẫn chưa phải là điều khiến Độc Cô Tư Dạ sợ hãi.
Mà điều khiến hắn ta sợ hãi chính là con người của Diệp Lạc Hy bây giờ.
“Ta bảo ngươi dừng lại, không nghe thấy hay sao?” Hắn lại theo thói quen cũ, lấy ra cây nhuyễn tiên đó.
Đột nhiên, hắn sững cả người.
Có lẽ, trong suốt quá trình dạy dỗ Diệp Lạc Hy, Độc Cô Tư Dạ đã thực sự xem cách đánh đập nàng giống như một lẽ hiển nhiên, giống như một lời đe dọa, gông xích giam cầm nàng vậy.
Bây giờ, hắn mới tỉnh ngộ.
Từ khi nào? Từ khi nào hắn lại làm thế này?
Diệp Lạc Hy ánh mắt vô cảm nhìn Đế Quân, chỉ muốn bước thêm một bước nữa.
Tưởng chừng như xung quanh, nàng chẳng còn nghe thấy ai, cảm nhận được gì.
Thậm chí, uy áp cũng chính vì thần tình này của Diệp Lạc Hy mà triệt để phát huy đại thực lực.
Mạnh đến mức, chính kết giới của những thượng thần xung quanh họ cũng bị nứt vỡ.
Kết giới của chính Nữ Oa cũng không ngoại lệ.
Xung quanh nàng, đã có lắm kẻ thất khiếu chảy máu, lăn ra bất tỉnh, hoặc sùi bọt mép, hoặc trọng thương.
Tình hình này nghiêm trọng rồi đây.
Đây chính là dấu hiệu nhập ma của Diệp Lạc Hy, một thượng thần, một huyễn vương đại cường giả mất kiểm soát.
Nếu như Diệp Lạc Hy đột ngột phát điên như Ma Tôn đời đầu, có lẽ tai họa sẽ ập xuống Cửu Trùng Thiên này trước khi Tà Thần đánh vào đây mất.
Nữ Oa đã nhìn thấy, đôi mắt mày lưu ly, trong vắt của Diệp Lạc Hy ngày ấy đã sớm không còn nữa, chỉ còn một đôi mắt mịt mờ, tĩnh lặng như mặt hồ, lại vô cảm như băng sương lạnh giá.
Nàng muốn ngăn đứa trẻ này lại.
Muội ấy còn nhỏ như vậy, không thể phát điên rồi chết thảm giống Ma Tôn đời đầu được.
“Lạc Hy à, dừng….” Nữ Oa còn định bước ra can ngăn nàng lại thì đã bị thần tình hiện tại của Diệp Lạc Hy dọa cho cứng họng.
Biểu cảm này của Diệp Lạc Hy không còn giống với kẻ sắp phát điên nữa, mà giống như… giống như thất vọng đến mức, tuyệt vọng, cô đơn, trống rỗng và chán ghét.
Diệp Lạc Hy trước mặt Nữ Oa là một kẻ vừa xa lạ, vừa thân quen, gợi lại cho Nữ Oa một cảm giác quen thuộc của một người.
Cái cảm giác sát khí ngùn ngụt này, giống hệt như năm đó.
Năm đó Ngọc Tỷ khi bị người ta đàm tiếu sau lưng, cũng đã dùng một thức như vậy dẹp yên mọi sự.
Này là Diệp Lạc Hy muốn bước theo con đường cũ của tỷ ấy sao?
Diệp Lạc Hy không hề thu lại đại uy áp, ánh mắt lạnh lẽo như sương, vô cảm hết nhìn tất cả những kẻ đã không chịu được đại uy áp của nàng mà trọng thương, bất tỉnh, nằm la liệt khắp nơi, lạnh lùng và thờ ơ.
Giống như một việc hiển nhiên vậy.
Dương Tiễn nhắm chặt mắt, hắn không dám cản, càng không dám nhìn thêm cảnh này nữa.
Chúa công của hắn từng là kẻ vui tươi thế nào cơ chứ? Chớp mắt một cái, đã trở thành một con người tàn khốc mất rồi.
Mà, sau lưng hắn, Hao Thiên Khuyển và Ti Mệnh cũng không dám tin vào người trứo mắt nữa.
Đây là Diệp Lạc Hy sao? Nàng thực sự là Diệp Lạc Hy sao?
Diệp Lạc Hy lại tiến một bước nữa, ánh mắt lần này lại chung thủy chỉ nhìn vào Độc Cô Tư Dạ, nhìn chằm chằm vào mắt hắn.
Nàng tiến một bước, hắn lùi một bước, cho đến khi hắn đã đứng gần Thanh Hà tiên tử nhất có thể, nàng mới nói: “Đế quân, ngài từng dạy ta, hễ những kẻ không biết phép tắc, trật tự tôn ti, thích nói những lời thị phi thì việc ta được quyền làm chính là rút lưỡi và bẻ răng bọn chúng.
Đế Quân, kẻ này đã khiến thanh danh của ta ở Cửu Trùng Thiên này tụt dốc không phanh.
Chẳng lẽ ta không được quyền đòi lại công đạo cho chính mình sao?”
Đúng là Độc Cô Tư Dạ vốn đã dạy Diệp Lạc Hy những lời này.
Nhưng đây chính là những lời răn đe mà hắn đã làm, để khiến Diệp Lạc Hy trở nên ngoan ngoãn, nghe lời và phục tùng hắn nhiều hơn.
“Lạc Hy.” Độc Cô Tư Dạ nhíu mày nhìn nàng, giống như cảnh cáo, rằng nếu như nàng động đến Thanh Hà tiên tử, hắn sẽ không nhắm mắt làm ngơ: “Ngươi thu lại đại uy áp ngay.
Sắp có những kẻ sẽ phải chết dưới tay ngươi rồi.
Nhất là Thanh Hà.
Nàng âu cũng chỉ là một đại linh thần mà thôi.”
Sớm đã thất vọng về Đế Quân rất nhiều, tình hình này thì chính Diệp Lạc Hy cũng đã sớm lường trước được rồi.
Cũng chẳng có gì khiến nàng phải ngạc nhiên cả.
Cho nên, nàng thờ ơ, khẽ nghiêng đầu sang một bên, chỉ nói: “Đế Quân, ta là đang dạy dỗ một kẻ không biết phép tắc, buông lời thị phi mà thôi.
Nàng ta cũng không phải thiếp của người, càng không phải thê tử qua cửa của người.
Đế Quân, ngài cho ta một lý do để ta có thể không động đến nàng ta được chứ?”
Thanh Hà từ khi bị Diệp Lạc Hy phát động đại uy áp, chỉ trong chớp mắt mà nửa cái mạng cũng khó mà cứu được, đau đớn đến mức sống không được mà chết cũng không xong, đã thực sự biết sợ rồi.
Nhưng ánh mắt của Thanh Hà lại nhìn Diệp Lạc Hy một cách hận thù.
Nhưng ả vẫn có đầy đủ tự tin rằng, Đế Quân chắc chắn sẽ đứng về phía ả, sẽ lại tiếp tục bảo vệ ả như cách mà hắn đã luôn và đã từng.
Diệp Lạc Hy, ngươi che giấu thực lực quá tốt, tâm cơ lại sâu như đáy bể khó dò.
Ngươi, thực lợi hại.
Nhưng khi nghe Diệp Lạc Hy hỏi Đế Quân một câu như vậy, cũng khiến cho Thanh Hà phải sững sờ.
Bởi vì, Diệp Lạc Hy đã nói đến cái vảy ngược trong lòng của Thanh Hà rồi.
Đế Quân đó, cho dù có sủng ái Thanh Hà cỡ nào đi chăng nữa thì nàng ta cũng không thể có một danh phận, dù cho Thanh Hà có dò hỏi thế nào thì cũng vĩnh viễn không có được đáp án mà nàng muốn nghe.
Thà rằng Độc Cô Tư Dạ đối xử với ả như Bạch Liên, dù cho bây giờ chỉ là một nha hoàn thông phòng của Ma Tôn, nhưng bây giờ hắn ta chính thất chưa có, Bạch Liên nàng ta vẫn còn cơ hội một bước lên mây.
Nhưng, Thanh Hà tiên tử thì không có như vậy.
Cho nên, ánh mắt của Thanh Hà nhìn đến Diệp Lạc Hy chỉ có hận ý và hận ý mà thôi.
Nhưng, hận ý thế nào có thể khiến Diệp Lạc Hy nương tay cho nàng ta được khi chính Diệp Lạc Hy và Đế Quân, cả hai người đều tỏa ra một luồng sát khí ngùn ngụt, khiến ai nấy đều không dám xen ngang vào?
Đột nhiên, một cánh tay hữu lực đỡ lấy Diệp Lạc Hy từ đằng sau.
Nàng giật mình nhìn đến người nọ.
Hắn cười, nụ cười đầy cưng chiều và sủng nịnh: “Nàng thật khờ.”1.