Nguyên Thủy Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn và Thái Thượng lão quân chính vì uy áp này của Diệp Lạc Hy mà đã muốn xuất hiện từ lâu rồi.
Nhưng mà, bọn ông còn chưa kịp cứu chất nữ nhà mình thì đã có kẻ hẫng mất tay trên.
Quả nhiên vẫn là đám hiền tế nhanh hơn các ông một bước, thay cháu gái của các ông trút giận.
Mà màn trút giận này, khiến các ông thật sự mãn nhãn vô cùng.
“Nguyên Thủy Thiên Tôn.
” Diệp Lạc Hy nhìn thấy Nguyên Thủy Thiên tôn xuất hiện, nàng cung kính cúi đầu hành lễ.
Thế nhưng, Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa đáp xuống trước mặt Diệp Lạc Hy đã vội đỡ nàng đứng dậy, nói rằng: “Đã nói với con bao nhiêu lần rồi chứ? Nha đầu ngốc, ta là gia gia của con kia mà!”
Diệp Lạc Hy ngẩng đầu, khẽ tròn mắt nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Ông càng đắc ý, thần giao cách cảm với nàng mà nói rằng: tại vì cháu cứ khước từ vị gia gia này là ta, cho nên hôm nay trước khi cháu ra trận, ta muốn công cáo cho cả thiên hạ cùng biết, cháu chính là chất nữ của ông.
Diệp Lạc Hy: “…” Gia gia, cháu hiểu vì sao năm đó nãi nãi lại ngoan ngoãn như vậy mà chui vào Cửu Trùng Thiên làm hậu rồi.
Lão khẽ cười, tâm đắc: Chất nữ, cháu quá khen gia gia ta rồi.
Nàng đen mặt luôn.
Quên mất là bản thân nàng còn đang dùng thần giao cách cảm với lão a.
Cho nên, nàng cũng chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền, cúi đầu gọi lão một tiếng: “Gia gia.”
Chỉ chờ có thế, Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn đến bốn cái tên bất trị đằng sau nàng.
Năm xưa dùng cho có thế nào đi chăng nữa cũng chẳng ai trị nổi Tứ Đại Hung Thú – bốn kẻ có xuất thân nhận được sức mạnh từ Vực Vạn Dặm và thành công dung hợp với thứ tà ma ngoại đạo đó, trở thành Tứ Đại Hung Thú, độc cô thiên hạ.
Ấy vậy mà Lạc Hy nhà ông không chỉ trị đám này rất tốt, mà còn trị một cách triệt để luôn.
Lạc Hy cúi đầu gọi ông một tiếng gia gia, thì tứ tên bất trị kia cũng phải gọi ông một tiếng như vậy.
Có điều, dù cho Ngọc Thanh Nguyên có mặt dày tới đâu, ông cũng sẽ chẳng bao giờ bằng được một phần các hiền tế của ông.
Bọn hắn cũng chẳng màng liêm sỉ là Lạc Hy nhà ông còn chưa lên kiệu hoa nhà bọn hắn mà gọi luôn: “Gia gia.”
Lâm Túc khẽ nhíu mày nhìn Diệp Lạc Hy, rồi lại nhìn đến ba vị Tam Thanh nọ, rồi lại nhìn đến Tứ Đại Hung Thú, càng nhíu mày hơn.
Đương nhiên là Ngọc Thanh Nguyên chỉ có thể cười trừ nhìn Lâm Túc mà thôi.
Trên thực tế, bọn họ là thông gia chưa chính thức cơ mà, suy cho cùng cũng chỉ có thể hai người họ là bằng mặt nhưng không bằng lòng.
“Gia gia?” Ai nấy kinh ngạc, phải hỏi lại lần nữa.
Độc Cô Tư Dạ cũng phải gượng dậy.
Không lẽ chuyện Diệp Lạc Hy là khuê nữ của Ngọc Tỷ đã bại lộ tới tai của ba người bọn họ rồi sao?
Dường như đọc thấu được chút tâm tư này của Độc Cô Tư Dạ, Nguyên Thủy Thiên Tôn cười ha ha, mà vỗ vai Diệp Lạc Hy, giải thích:
“Lần trước đánh cờ cùng tiểu nha đầu này, vì nó có thể đánh bại chúng ta, tư duy tốt, phẩm chất tốt, thực lực lại càng tốt.
Cho nên bọn ta đã cao hứng, nhận nàng là chất nữ.” Linh Bảo thiên tôn ngang ngạch bá đạo, giải thích một cách ngắn gọn dễ hiểu nhất cho tất cả mọi người cùng biết: “Có thể sau này, biết đâu chừng nàng sẽ kế thừa chúng ta thì sao?”
Nghĩa là, Lạc Hy thượng thần đã được sự công nhận của tam đại cổ thần của Thiên giới này từ vài tháng trước rồi sao? Thật kinh ngạc.
Quả thực vô cùng đáng kinh ngạc.
Thiên Tư Tư trợn cả mắt.
Vốn dĩ Tam Thanh các vị thiên tôn đều không màng thế sự, chưa từng quan tâm đến bất cứ ai ở Thiên giới, vậy mà có thể đem sự chú ý đổ hết lên người Diệp Lạc Hy, khiến nàng ta trở thành ánh dương quang chói lọi duy nhất ở Cửu Trùng Thiên hiện tại.
Thiên Tư Tư tức giận vô cùng.
Đường đường là quận chúa được sủng ái nhất Thiên hạ, vậy mà bây giờ mọi hào quang đều bị Diệp Lạc Hy cướp hết mất chỉ trong thời gian chưa đến một canh giờ sao? Thật nhục nhã! Đã vậy, còn bị nam tử xuất chúng bên cạnh nàng ta đánh trọng thương.
Thiên Tư Tư thật sự không cam tâm! Nam tử xuất chúng như vậy, tại sao đều là của Diệp Lạc Hy? Đến cả Ma Tôn cũng si mê nàng như kẻ khờ bị bỏ tình dược.
Vậy mà Thiên Tư Tư lại không thể có được đến một ánh mắt của bọn hắn? Nàng ta không cam tâm!1
Diệp Lạc Hy, cớ sao mọi sự tốt đẹp trên đời này đều chỉ thuộc về một mình ngươi?
Thanh Hà tiên tử đã bất tỉnh từ lâu.
Còn Độc Cô Tư Dạ thì thẫn thờ nhìn Diệp Lạc Hy đã thay đổi đến chóng mặt.
Vốn dĩ hắn muốn trở để sửa chữa lỗi lầm của mình, nhưng càng sửa càng sai.
Bây giờ thì hắn đã biết mình sai ở đâu rồi.
Sai ngay từ đầu.
Bởi vì Diệp Lạc Hy đã sử dụng một phương pháp khác, trọng sinh về cùng thời điểm với hắn.
Nực cười, thật sự rất nực cười! Độc Cô Tư Dạ đột nhiên nở nụ cười cay đắng và tuyệt vọng nhìn Diệp Lạc Hy được kẻ khác yêu thương.
Nhìn nàng cười nói với bọn họ, hắn nghĩ rằng, vị trí đó đã từng dành cho hắn.
Nhưng hắn lại không trân trọng, vô vạn lần đều chối bỏ nàng hắt hủi, tránh xa, thậm chí là chán ghét đối với nàng.
Kết cục ngày hôm nay, đều do hắn định đoạt cả.
Diệp Lạc Hy là một huyễn vương cường giả, còn là cấp sáu Huyễn Vương cảnh cường giả, nhưng tuổi đời lại chỉ mới qua thiên niên vài năm, đây là thiên tài trong thiên tài tu luyện của thiên hạ.
Kẻ muốn đạt đến Huyễn vương cường giả phải đến vạn niên mới có thể thành.
Diệp Lạc Hy không chỉ rút ngắn thời gian tu luyện, lại còn có thể trở thành một đại cường giả khi tuổi đời còn quá nhỏ.
Cho nên, lý do nàng được các vị Tam Thanh này chọn làm chất nữ, hoặc người thừa kế bọn họ sau này, âu cũng là hợp tình hợp lý.
Chỉ là, đời trước, khi nàng bước vào tuổi này, cũng chỉ là một đại linh thần cấp bốn chứ không phải là huyễn vương đại cường giả như bây giờ.
Nhưng tu vi ở kiếp thứ nhất được các phu quân nàng cùng đưa về, trọng sinh cùng nàng, quay ngược thời gian đến đời thứ hai này.
Cho nên, thuận thế ở đời trước, cộng thêm đời này nàng không đơn độc, đường dương quang mở rộng vô hạn, cơ hội có thừa ở đời này mà Diệp Lạc Hy chỉ trong ba năm ngắn ngủi từ khi tỉnh lại, thăng cấp liên tiếp đến Huyễn Vương cấp sáu.
Cho nên, mới trở thành đại cường giả như bây giờ.
“Lạc Hy, ngươi vì sao lại tức giận, chúng ta đều đã nghe thấy và biết hết rồi.” Ngọc Thanh Nguyên cưng chiều xoa đầu nàng, nói rằng: “Con hãy giải thích với Nữ Oa chuyện con cùng người ta đã sớm bái tế trời đất cho đường hoàng đi ha.
Gia gia giúp con giải quyết hậu quả ngày hôm nay.” Ông đánh mắt về phía Nữ Oa đã sớm rời đi cùng với Khang Tư tự lúc nào.
Lúc này, Diệp Lạc Hy mới ý thức được Nữ Oa đã rời đi từ khi nào.
Ánh mắt của Diệp Lạc Hy lại lần nữa trầm xuống.
Nữ Oa, hẳn là tỷ tỷ thất vọng về nàng nhiều lắm.
Vì nàng đã giấu tỷ ấy mọi chuyện cơ mà.
“Không sao.
Đừng sợ.” Cùng Kỳ vỗ vai nàng, cưng chiều: “Dù di nương có phạt nàng đi chăng nữa, thì chúng ta đều thay nàng gánh vác hết.
Đừng lo.
Về nhà, chúng ta nhận lỗi với tỷ ấy là được.”
Diệp Lạc Hy nhìn bọn hắn, ánh mắt đầy tin tưởng và tràn ngập yêu thương, nàng gật đầu.
“Ừ, về nhà thôi.
Nhà của chúng ta.” Nàng vui vẻ..