Và đó chính là chuyện của tất cả những gì vừa mới xảy ra cách đây bảy ngày, trước khi nàng có mặt ở chiến trường này.
Trong suốt thời gian bảy ngày hành quân, chỉ có một vạn quân tinh nhuệ do đích thân Diệp Lạc Hy huấn luyện là đủ sức cùng nàng nghênh chiến trực diện, đối với sự tiên phong này.
Nhìn bờ bên kia chiến trường, Diệp Lạc Hy lòng thầm thở dài, ngao ngán mà thầm than.
Đêm đó khi ở cứ địa của lão ta, nàng đã nghe lão nói về chuyện, toàn bộ ma trướng của lão sẽ để lại hết cho nàng, xem như một lời xin lỗi và cảm ơn.
Nhưng, nàng cảm thấy cái lời xin lỗi và cảm ơn kia cứ như đem mọi trọng trách của lão thảy hết lên người nàng vậy.
Nếu như bên nàng bao gồm các anh tài của Tam Thiên cùng chiến, thì bên của lão gia gia nhà nàng kia, lại là tổng hợp vạn yêu vạn ma trong thiên hạ.
Vốn nàng tưởng, bản thân chỉ cần quản giáo tốt bốn phu quân của nàng là đủ rồi, không ngờ là gia gia lại thực sự khiến nàng càng thêm ảo não.
.
Truyện Đô Thị
“Chúa công, người sao thế?” Dương Tiễn nhìn gương mặt ngán ngẩm của Diệp Lạc Hy, thì hỏi nàng: “Không lẽ người thấy thế cục này không có khả năng sẽ thắng ư?”
Diệp Lạc Hy lắc đầu.
Thế cục này, đương nhiên nàng sẽ thắng.
Tuy nhiên, thiệt hại đôi bên cũng sẽ không nhỏ đâu.
Nàng chẳng qua chỉ cảm thấy tương lai, đám người trước mặt đều bị thảy đến trước mặt nàng, nàng mới ngao ngán a.
“Thiên giới vậy mà lại cử một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch đến ứng phó ta.
Đúng là nực cười.”Tà Thần cười vang vọng, cứ xem như Diệp Lạc Hy giống một con bù nhìn rơm, mặc cho lão đấy cười cợt.
Diệp Lạc Hy khóe môi giật một cái.
Gia, xem ra lần trước ta và ngươi đánh nhau chưa đủ tởm hay sao?
Tiêu Nguyệt Dạ chỉ có thể tặc lưỡi.
Lạc Hy thượng thần rất mạnh, không hề yếu như các ngươi vẫn tưởng.
Dạ Tư Hàn lại càng nghiến răng.
Lạc Hy thượng thần mà yếu thì chắc thiên hạ này, kẻ mạnh đã thăng từ lâu hết rồi.
Thiên Bồng không nói gì.
Lạc Hy suy cho cùng là kẻ có tâm cơ sâu, nhưng ít nhất được cái bản chất thuần lương.
Ít ra cũng là một kẻ có thể khiến hắn có ấn tượng tốt, nhưng nếu như muốn nói là mạnh, thì cũng chưa biết chắc là mạnh được tới đâu.
Mà, Diệp Lạc Hy cũng không còn bộ dáng ung dung tự tại nữa.
Ánh mắt của nàng khẽ trầm xuống và nghiêm túc vô cùng.
Lâm Túc nhìn Diệp Lạc Hy, thầm gật đầu hài lòng.
Phải như vậy chứ! Ánh mắt đấy, chính là cái ánh mắt khiến ông vô cùng tự hào.
Mười hai đồ đệ đằng sau lưng Diệp Lạc Hy cúi đầu, chỉ nói: “Sư phụ, mọi sự chúng ta đều nghe theo ý của người.”
Diệp Lạc Hy mặc giáp phục màu bạc, bộ dáng uy nghiêm mà có vài phần lạnh lùng, đồng thời cũng oai vệ không kém bất cứ ai, khác hẳn với khí chất thường ngày của nàng, chỉ khiến cho người ta cảm thấy có phần cao cao tại thượng.
Đây chính là phong thái của Ưng Đạt Dạ Xoa đã từng làm vang danh khắp tam đại lục, uy chấn tứ phương một thời, kéo dài suốt ba trăm tám mươi tám năm.
Mà chính ở đối diện chiến truyến bên kia, một kẻ một thân hồng y đỏ chói, mặt nạ quỷ màu đỏ, khác hẳn với mặt nạ quỷ màu đen của Diệp Lạc Hy lại nhìn bộ dáng của nàng, trong mắt kẻ đó, dường như thấy rõ ánh lệ.
“Bằng Di Dạ Xoa, ngươi sao thế?” Một nữ tử bạch y trắng muốt, nhưng lại nhìn giống một kẻ đọa thi hóa quỷ hơn, hỏi hắn.
“Không có gì.
Chẳng qua ta vừa nhìn thấy một vài điều tốt đẹp trong quá khứ mà thôi.” Hắn lắc đầu, khẽ cười, một nụ cười an nhiên mà buồn bã.
Hắn vốn tưởng người hắn ái mộ trong lòng đã không còn nữa, nay được nhìn lại cố nhân một lần, một lần thấy người mặc lên giáp bào, đứng giữa vạn quân, lại khiến hắn nhất thời xúc động, không kìm nén được chính mình mà phải rơi lệ.
Ban đầu trận chiến này vốn dĩ chỉ có quân binh của Thiên giới, cộng thêm một vạn đội quân cảm tử do chính Diệp Lạc Hy huấn luyện ra, hoàn toàn không có cửa thắng đạo quân hùng mạnh quá đỗi của Tà Thần trước mắt.
Cửu Trùng Thiên bị hủy, bầu trời bị rách lớn một đường kéo dài từ đại điện cho đến hậu viện, khiến cả Thiên giới bạo loạn.
Vết rách lớn dường như còn kéo thêm cả những thiên tai, bệnh tật, hút hết sức mạnh của bọn họ khỏi thế giới này.
Để ngăn chặn điều khủng khiếp đó, Nữ Oa đã hi sinh thân mình, luyện hóa bản thân thành thạch đá, vá lại bầu trời bị rách kia.
Mà đại cục, cũng vì nhờ có Diệp Lạc Hy đột nhiên nổi điên, kích động đến một nửa dòng máu Tà Thần trong người, đại bộc phát sức mạnh, một đao một kiếm, không tim không phổi, không biết đau, không có ý thức, cuồng loạn bạo động, chém giết đoàn quân địch, trước cái chết của Nữ Oa.
Sau đó, nàng cùng Lâm Túc, Khang Tư, Đế Quân và chín vị chiến tướng thiên giới còn lại, quần nhau hết bảy ngày bảy đêm, tạo nên trận đánh Thánh Chiến trong truyền thuyết, lưu danh sử sách về sau.
Kết quả của trận chiến đó, Diệp Lạc Hy cắt xuống đầu của Tà Thần.
Nhưng vì bạo phát bảy ngày bảy đêm liên tục, chính nàng trọng thương rất nặng, đến thần hồn cũng bị đả động mạnh, dẫn đến hôn mê sâu đến hai vạn năm.
Đó là ký ức quá khứ của nàng đã trải qua.
Tuy nhiên, quá khứ và hiện tại khác nhau.
Ma quân, Minh quân, Thiên quân, tam quân đều khấu đầu chờ lệnh, chuẩn bị nghênh chiến với thế lực tàn khốc của Tà Thần.
Đây chính là điểm khác biệt giữa quá khứ và hiện tại.
Ít nhất thì, nàng cũng có chuẩn bị mà tới, không phải ở thế bị động, để Tà Thần tùy ý đánh chiếm như trước.
Mà Nữ Oa, có lẽ cũng không phải luyện thân vá trời.
Mà lần này ra chiến trường, Diệp Lạc Hy đều không che giấu thực lực của mình.
Mùi vị cường giả của nàng tỏa ra khắp nơi, đường hoàng là một đại cường giả đạt cảnh giới Huyễn Vương cấp sáu.
So với Tà Thần bên kia cũng là một Huyễn Vương cấp sáu đi.
Vốn nghe nói, Tà Thần là một trong mười vị Thập Cổ Thần quân trước đây.
Tuy nhiên, hắn lại là kẻ duy nhất sử dụng sức mạnh tà ác, lại là kẻ thăng cấp tu luyện, căn cơ vững chắc như bàn thạch hơn bất cứ ai.
Diệp Đình Tu hắn còn trẻ, nhưng cũng chỉ mất có hai ngàn năm để bước đến cảnh giới Huyễn Vương.
Cho nên, dưới uy chấn của hắn, vạn yêu, vạn ma, vạn thú, vạn yêu vật trong thiên hạ đều không tự chủ mà đồng thuận, một mực quy tụ lại, cúi đầu trước hắn, khiến hắn trở thành Vạn Thánh Yêu Vương đầu tiên của thiên hạ - kẻ thống lĩnh vạn yêu vạn ma.
Tuy nhiên, giai thoại lại kể rằng, Diệp Đình Tu có người trong lòng.
Nhưng người trong lòng hắn vì các quy tắc gò bó của thiên hạ mà bỏ mặc hắn, quay lưng với hắn, từ bỏ hắn, khiến hắn sinh ra lòng oán hận những xiềng xích đã giam cầm hắn.
Hắn trở nên độc ác tự bao giờ.
Cuối cùng thì, hắn lại nhận được kết cục bi thảm, chính là bị Ngọc Tỷ thần quân phong ấn.
Có điều, sau khi Ngọc Tỷ được xem là đã tạ thế, kết giới của nàng suy yếu dần, Tà Thần thoát ra, quy tụ thế lực của hắn thêm một lần nữa, quay lại báo thù.
Cho nên, mới có đại cục thánh chiến diễn ra ở ngay trước mặt bọn họ đây.
Diệp Lạc Hy phất tay, tam quân dàn trận, ngay lập tức, một trận đồ đã được bày ra.
Tất cả chỉ đơn giản là, thủ thế.
Hỏi, chiến trường này được này ra ở đâu?
Đáp, rằng là ngã ba của con đường dẫn đến Tam Thiên và Lục Địa Thất Hải.
Nói là ngã ba thì hơi nhỏ hẹp, chứ thật ra thì bọn họ dàn quân bằng trận, đại đa số quân binh của Tà Thần là ở trên mặt đất, địa hình cách Vực Vạn Dặm một Lưu Sa Hà.
Còn quân binh của Diệp Lạc Hy, chính là phòng thủ và dàn trận ở trên trời.
Bọn họ chính là, không để cho quân của Tà Thần đánh lên Thiên giới.
Thiên giới là phòng thủ cuối cùng của bọn họ.
Mà xét theo tình hình này thì, nếu Thiên giới thất thủ, Ma giới và Minh giới đều không xong.
Như nhận ra được ý đồ của Diệp Lạc Hy, Tà Thần cười lạnh.
Không ngờ y vậy mà có thể huấn luyện hậu duệ của bọn họ tốt đến như vậy, thật khiến Diệp Đình Tu lão cảm thấy an tâm, cũng có mấy phần tội lỗi mà.
Tà Thần vung tay về phía trước, chỉ trong chớp mắt, khắp mặt đất, hơn trăm vạn điểm sáng lóe lên.
Đây chính là Vong Linh căn của Tà Thần.
Hắn triệu tập tất cả những thứ đã chết, thao túng chúng, muốn chúng phục tùng lão, và đứng dậy cùng lão chiến đấu.
Tổng cộng ngoài mười chín vạn yêu ma quân của lão, lão còn gọi thêm tám vạn cương thi đã chết cùng lâm trận.
Mà mỗi cương thi đều đạt đến cảnh giới thấp nhất là đại linh thần, cao nhất là linh tôn.
“Lâm Túc tiên sinh, ngài thấy thế nào?” Diệp Lạc Hy quay đầu lại, mỉm cười hỏi Lâm Túc.
Ở Thiên giới, người duy nhất tu luyện Vong Linh căn cũng chỉ có Lâm Túc mà thôi.
Cho nên, ông mới vỗ vai nàng: “Hơn một gấp đôi quân binh chúng ta rồi.”
Đằng sau, mọi người đều trầm trồ, hoặc e ngại, hoặc sợ sệt trước uy lực của Tà Thần.
Quá sức khủng khiếp đi được.
Chỉ có Diệp Lạc Hy là để Quân Cửu, Hạ Hàn Không đứng cạnh nàng, nói rằng: “Hai con hãy quan sát cho kỹ.
Đây chính là thực lực của Vong linh căn cấp bậc huyễn vương cường giả.” Nàng chỉ cho đám nhóc nhìn thấy.
Hạ Hàn Không vốn không muốn tham gia trận chiến này.
Bởi vì hắn chỉ muốn ở lại Ưng tộc bảo vệ Hạ Tử Dật của hắn.
Nhưng sư phụ hắn nói, đây là để hắn đi trải nghiệm thực chiến của việc bày binh bố trận và đánh giặc.
Nếu như hàng tuyến phòng thủ cuối cùng là Thiên giới bị Tà Thần đánh bại thì tương lai, Ưng tộc cũng chẳng có chốn dung thân.
Hơn nữa, ngoài Hạ Tử Dật là người hắn yêu ra, thì bên cạnh hắn còn có mười một huynh đệ tỷ muội của hắn cũng ra chiến trường, lẽ nào hắn không đi sao? Đương nhiên là, Hạ Hàn Không xem Diệp Lạc Hy là sư phụ bao nhiêu phần, thì Hạ Tử Dật lại càng hiểu chuyện hơn người bấy nhiêu phần.
Y biết tình hình của cuộc chiến này nghiêm trọng, mà Diệp Lạc Hy lại muốn nhân cơ hội này huấn luyện cho Hạ Hàn Không mạnh hơn.
Cho nên, Hạ Tử Dật phải đích thân đẩy y lên chiến trường và nói: Nếu như huynh thắng, ta đồng ý cùng huynh bái đường.
Cho nên, Hạ Hàn Không chính là đại cam tâm tình nguyện, đến đây thực chiến a.
Nhìn thế cục trước mắt, Hạ Hàn Không hiểu rõ vì sao Diệp Lạc Hy lại gọi hắn trở về ngay lập tức như vậy rồi.
Bởi vì hắn và sư muội A Cửu đều có vong linh căn.
Mà đối thủ, vừa hay cũng là một Huyễn Vương cường giả Vong linh căn.
Tuy không biết là so với Vong Linh căn của sư phụ và Lâm Túc đại bá bá ai sẽ bá đạo hơn, nhưng vẫn cứ là xem để học hỏi.
Diệp Đình Tu đương nhiên lão muốn kết thúc cho nhanh trận chiến này.
Tuy nhiên, hắn lại có một việc phải làm cho Diệp Lạc Hy.
Nói gì đi chăng nữa, nàng vẫn là chất nữ ruột thịt của lão, mà chính vì lão mà Diệp Lạc Hy phải chịu khổ đến nay là đời thứ hai rồi.
Cái số phận bất hạnh đó, khiến lão cũng cảm thấy mình có phần áy náy.
Cho nên, lão hô lên rằng: “Ta… muốn….
thách….
đấu…..
với… Lạc Hy….
thượng….
thần.”
Quả nhiên là cường giả Huyễn Vương, mỗi lời nói mà Diệp Đình Tu nói ra đều chứa cả uy lực vô cùng lấn, trấn áp quần phương, vang vọng đến mức, nhiều quân binh của Tam Thiên cũng cảm thấu nghẹt thở.
Như vậy là, Tà Thần muốn tuyên chiến cùng Diệp Lạc Hy?.