Trên các tầng mây lúc này, bọn họ chỉ còn nhìn thấy hai đạo quang ảnh đen và vàng đánh nhau tóe lửa trên bầu trời.
Đây chính là lúc mà Diệp Lạc Hy cùng Tà Thần dốc sức đại chiến, kỹ năng kiếm sư của bọn họ vô cùng đáng sợ, cũng rất đáng nể.
Nền trời đầy mây đen, bởi vì trận đánh của bọn họ mà nảy ra tia lửa sáng.
Nếu trên cao kia là hai cuộc chiến kinh thiên động địa của hai vị đại cường giả thì bên dưới, Lâm Túc đã ra lệnh Thiên giới tấn công trước.
Mà, thay vì bị động, bọn họ muốn chiếm thế chủ động nhiều hơn.
"Tam quân nghe lệnh! Yêu ma quỷ quái làm loạn, quấy nhiễu nhân gian, lại muốn làm chủ thiên hạ.
Há chăng chúng lại được như ý? Không! Không được phép được như ý! Ngay bây giờ, tam thiên đồng lòng, tổng tiến công đều xông hết lên!" Lâm Túc đưa tay ra lệnh.
Đoàn quân nghe lệnh từ Lâm Túc, đều đồng loạt ô ô lên nhiều tiếng, đồng loạt xông về đám yêu ma kia.
Nhìn thế cục trước mắt, Lâm Túc lại nhìn lên trời, chỉ cảm thấy trận đánh này có khả năng chỉ khi một trong hai vị thần trên kia phải gục xuống, may ra mới có kết cục được.
Nhưng mà, liệu rằng Tà Thần sẽ để cho Diệp Lạc Hy thắng được sao? Trừ phi nàng đã bị lão đầu đó mua chuộc, sau đó đem đổi đến một điều kiện tương đương thì lão mới đồng ý.
Nhưng nha đầu này, nàng có thể đem thứ gì đổi cho lão ta đồng ý chứ?1
Một làn sương màu lam xuất hiện đằng sau Lâm Túc.
Là Lưu Nhất Thanh.
Tiểu tử này đến đây làm gì?
“Lâm Túc đại bá bá.”Lưu Nhất Thanh ôm quyền hướng ông hỏi: “Liệu có thể cho phép chúng ta được làm tiên phong hay không?”
Lâm Túc gật đầu.
Đồ đệ của Diệp Lạc Hy, nếu như nói văn vẻ thì có hơi nóng tính, hành động hơi hấp tấp, thiếu suy nghĩ, còn nếu nói thô ra thì, là một đám háu chiến háu thắng, lại có máu liều mạng vô cùng cao.
Cho nên, ông chỉ có thể gật đầu ưng thuận mà nói: “Miễn rằng khi sư phụ các ngươi quay về, các ngươi đừng để nàng trách tội lên ta là được.”
Hắn vừa nghe, hai mắt liền sáng.
Sau đó ôm quyền lui ra.
Lâm Túc đen mặt nhìn theo hướng Lưu Nhất Thanh đi về phía các đệ muội, bắt đầu phân phát công việc cho từng người, rồi lại thấy đám nhóc ấy đột nhiên đều nở một nụ cười khiến người ta hơi ghê ghê răng, rồi lại hào hứng xuất trận.
Cho nên, đám nhóc đó không chỉ là tiên phong, mà còn muốn đánh lớn một trận với những kẻ có thức bậc cao hơn đấy phỏng?
Diệp lạc Hy có mười hai đồ đệ, thì Lâm Túc cũng có đến mười chín đồ đệ dưới trướng mình.
Trong trận chiến này, Lâm Túc cũng để cho đồ đệ mình đến đây thực chiến.
Tuy nhiên, Lâm Túc lại không để chúng ra trận này mà bảo chúng hãy quan sát cho kỹ, mà đặc biệt là quan sát cách chiến đấu của mười hai đồ đệ nhà Diệp Lạc Hy.
Bởi vì, Diệp Lạc Hy có một cách huấn luyện đồ đệ khá kỳ quái… à không.
Phải nói là vô cùng, vô cùng kỳ quái mới đúng.
Bên kia chiến tuyến, mấy vị lãnh đạo cấp cao của Cửu Lâu Xà Tà Thần thừa hiểu được bên đối phương đang triển khai đội hình ứng chiến, cho nên cũng ra lệnh cho quân cùng lên.
Cho đến khi, trên bầu trời vừa nổ ra trắng xóa, chính là uy lực của Càng Khôn Lệnh mà hai bên cùng xuất ra trên kia, giống như một hồi báo hiệu cho việc, hai bên cùng tổng tiến công, đánh giáp lá cà.
Vốn dĩ đã được cảnh tĩnh từ trước, nhưng nhìn phe đối thủ đông đảo hơn gấp bội phần, lại còn có cả cương thi – cái thứ mà giết không chết, đập không chết, chỉ có thể thiêu chết kia – lại khiến cho ai nấy đều nuốt nước bọt, chỉ có thể cảm thán cho đội quân của Tà Thần sắp xếp quả thực vô cùng bá đạo.
Vậy mà chỉ nhìn đám cương thi kia, còn có cả tứ đại hung thi thủy tổ cũng ở bên phe đó, khiến cho ai nấy đều ngán ngẩm không muốn nói.
Chỉ trừ một đội quân duy nhất, bao gồm một vạn người.
Chính là những người được đích thân Diệp Lạc Hy dẫn dắt, huấn luyện suốt vài trăm năm qua: một vạn quân thủ thành.
Chẳng hiểu sao bọn họ lại nhìn đám người trước mặt với biểu cảm: ồ, hóa ra chỉ có nhiêu đó là cùng.
Thật đáng sợ, giống như chủ tướng của bọn họ đang đánh vô cùng hăng máu ở trên trời kia vậy.
Dưới sự dẫn dắt của Lâm Túc và Thiên Bồng, đội hình cũng được triển khai.
À mà nói về Thiên Bồng thì, lúc nãy hắn suýt chút nữa bị cái thứ boom linh lực kia làm cho nổ đến tan xác.
Nếu như không có Cùng Kỳ bước ra kéo tên khùng này vào, sợ rằng hắn đã bị nổ tan xác bên ngoài rồi.
Nhìn khung cảnh cây cầu kia gãy nát, Thiên Bồng hắn biết mình đã đánh giá quá thấp Diệp Lạc Hy rồi.
Nàng ta, thật đáng tiếc khi nàng ta không phải là nam tử.
Mười hai đồ đệ của Diệp Lạc Hy đúng là được huấn luyện để chuyên hỗ trợ cho nhau.
Lưu Nhất Thanh đi sau cùng, bổ trợ cho các đệ muội độn phong quỹ chỉ bằng hai, ba lần nhảy tiếp đất và sự hỗ trợ của hắn, bọn họ đã là những người đứng đầu chiến tuyến xông lên trước.
Lam Hạo, Hạ Hàn Không là hai huynh đệ có tốc độ di chuyển nhanh nhất trong cả bọn, cho nên hiển nhiên là, dẫn đầu.
Đương nhiên, hai đứa dẫn đầu này đều sẽ là đứa hứng chịu những múi giáo của địch đầu tiên.
Tuy nhiên, cả hai không hề nao núng một chút nào.
Chưa cần gọi đến căn linh của mình, chỉ riêng việc kỹ năng bí thuật của tộc bọn họ cũng đã đủ để hạ gục một tốp quân đầu tiên.
“Huyết Thuật! Nổ cho ta!”
Dưới sự ra lệnh của Lam Hạo, máu trong cơ thể của tốp lính đó bị bóp nổ tại chỗ, thân xác bọn chúng tan tành thành nhiều mảnh vụn, máu me rất kinh người.
Lam Hạo là kẻ đến từ huyết tộc.
Huyết tộc lấy máu làm trọng.
Cho nên, hắn mới có thể dám ngênh ngang mà tàn sát đám người đối phương như vậy.
Cái mà Lam Hạo phải cẩn thận chỉ có cái đám cương thi không biết đau, không có máu kia mà thôi.
Dường như nhận ra được yếu điểm trong tuyệt chiêu của Lam Hạo, đám quân trước mặt họ đã nhường chỗ cho đám xác sống đánh về phía Lam Hạo.
Nhưng mà, đi bên cạnh Lam Hạo không chỉ có một mình hắn.
Mà còn có một người nữa từ trên không.
Hạ Hàn Không đập mạnh đôi cánh, dường như bộc phát một thứ gì đó từ bên trong người mình.
Sau khi thức tỉnh ở Ưng tộc một thời gian, Hạ Hàn Không nhận được căn linh phong căn.
Tuy phong căn của Hạ Hàn Không không thể sánh nổi cùng đại ca của hắn là Lưu Nhất Thanh, nhưng dựa vào lực sát thương mà đôi cánh của Hạ Hàn Không tạo ra, vô vàn lưỡi dao gió chém liên hồi trong không khí.
Đám xác sống chỉ trong một cái chớp mắt bị cắt thành một đống thịt bấy nhầy.
Lam Hạo đen mặt, ôm miệng, cảm giác buồn nôn bởi mùi xác sống tràn ra khắp nơi.
“Tứ ca?! Ca chơi ta sao?”
“Bát đệ, ta không cố ý mà.” Hạ Hàn Không bày ra vẻ mặt hắn vô tội.
“Tứ ca, còn có lần sau nữa, bọn đệ nháo động phòng huynh, không cho huynh và tứ tẩu viên phòng.
Xùy!” Lam Hạo nghiến răng, cố gắng quên đi cái mùi thối đến mắc ói trước mặt hắn.
Hạ Hàn Không đen mặt.
Đệ giỏi!
Theo sát phía sau Hạ Hàn Không và Lam Hạo lại chính là Nhạc Tử Liêm, Mục Thiên Thiên và An Nhiên.
Ba người này đều có căn linh có sức công phá lớn, thuộc diện đánh trên mặt bằng rộng.
Nếu như nói Lam Hạo là người đánh mở đầu thì Nhạc Tử Liêm, Mục Thiên Thiên lại có công việc là đánh mở rộng địa bàn.
Bởi vì kẻ bọn họ phải chiến cùng là một đám vong linh, cho nên, cần đánh mở đường, mở đường cho Quân Cửu và Bạch Hiểu Hiểu cùng nhau xông lên.
Ngọn lửa trắng xám của Nhạc Tử Liêm tỏa sáng một vùng lớn, khiến đám tử thi trước mắt đều hóa thành tro bụi.
Quân binh Minh giới nhìn thấy Nhạc Tử Liêm bạo phát Băng Kim Chi Hỏa, đều cảm thấy ớn lạnh xương sống.
Sư phụ trên kia đánh muốn tóe lửa trên bầu trời.
Đồ đệ dưới đất lại càng không phải là những kẻ tầm thường.
Nhạc Tử Liêm thật lòng chỉ cảm thấy, đám hung thi trước mắt này đúng là lợi hại thật.
Băng Kim Chi Hỏa vậy mà cũng phải mất tới mười giây mới thiêu trụi được chúng.
Phàm là bình thường, chỉ cần một cái chớp mắt là đủ.
Vậy mà cái đám này, ăn gì mà sống dai thế? Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời luôn liên tục phát ra hào quang hết đỏ lại đen, nổ ầm ầm liên tục trên trời kia, thở dài.
So với sư phụ, hắn đúng là thảm hại của thảm hại mất rồi.
Mà, Nhạc Tử Liêm chỉ thích đơn phương độc mã, còn An Nhiên và Mục Thiên Thiên lại là cặp đôi "tỷ muội" phối hợp vô cùng ăn ý với nhau.
Thủy, Thổ, Phong, Lôi, liên tục luân phiên, liên tục phát ra uy lực vô cùng lớn.
Thủy thêm Lôi, không chỉ len lỏi trong diện rộng mà còn khiến đối phương ăn đau không thể tả.
Lôi gặp thủy, khuếch đại lực sát thương gấp ba lần bình thường.
Mà Mục Thiên Thiên sở hữu căn linh lôi đã đạt đến cảnh giới đại linh thần cấp năm, uy lực đương nhiên vô cùng khủng khiếp.
Chỉ cần một chiêu xuất ra, đủ khiến cho đám người xung quanh ăn đau kinh khủng khiếp, ngã rạp xuống đất, cả người bị giật đến đen, miệng nhả ra khói trắng.
Và ngược lại, Thổ và Phong, đem những đất đá cuốn vào không khí, tăng tốc độ và tính sát thương lên, khiến những viên đá trở thành những viên đạn ngoại cỡ.
Tên nào dính, tên đó liền thảm tới mông.
An Nhiên và Mục Thiên Thiên tuy đánh đối kháng không giỏi, nhưng trên chiến trường thì thực lực của hai tỷ muội bọn họ đều phải thuộc hàng rất cao, dù là ai cũng không thể xem thường.
Chỉ trong chớp mắt, ba người họ đã mở được một khoảng rộng lớn ngay giữa lòng quân địch.
Lúc này, Quân Cửu đã nhờ năng lực của An Nhiên, nàng từ dưới đất trồi lên.
Ánh mắt Quân Cửu tràn ngập tự tin, nhìn đám người trước mặt đang kinh ngạc vì một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa đột ngột xuất hiện trên chiến trường.
Đoạn, ánh mắt của tiểu nha đầu ấy sáng lên màu tử điện, chân đứng chữ bát, vững như bàn thạch ngay giữa lòng địa bàn quân địch rộng lớn, ấn mạnh hai tay xuống đất và bày ra một trận pháp đỏ chói mắt ngay trước lòng quân địch, cười lạnh một tiếng: “Đến đây, hỡi những chiến binh kiêu hùng của ta!”
Ngay lập tức, từ tứ phương tám hướng, tử thi mà Quân Cửu triệu hồi lên từ những kẻ đã ngã xuống đều đồng loạt đứng dậy, chiến đấu điên cuồng.
Tuy Quân Cửu không thể triệu hồi ra được số lượng lớn như tứ ca, nhưng mỗi kẻ được Quân Cửu nàng gọi lên đều thuộc hàng nặng, hoặc rất nặng.
Bọn chúng đều đạt cấp chiến tướng, hoặc là thống lĩnh, sức công phá tương đương với một kẻ đạt đến cảnh giới linh tôn, hoặc là linh thần.
Quân Cửu là người tạo ra đội quân tử thi.
Mà lúc này, Bạch Hiểu Hiểu lại được ưu ái, ngồi trên vai của một Thống Lĩnh Cương Thi, thánh khí Tỏa Đăng Lưu Ly Bảo Pháp chói sáng trong tay.
Chỉ trong chớp mắt, liền bổ trợ ngay lập tức cho các cương thi máu chiến xung quanh mình.
Tốc độ, sức tấn công, linh lực, ma năng, kỹ năng đều tăng nhảy vọt.
Mà thậm chí, đến cả vết thương trên người các chúng cũng vì thế mà biến mất dạng.
Đây chính là đội quân xác sống bán bất tử.
Chỉ khi có kẻ hạ được hai tỷ muội bọn họ thì đội quân hùng mạnh này mới dừng lại.
Bằng không, chúng sẽ điên cuồng tàn sát quân địch theo như những gì mà Quân Cửu ra lệnh.
Quân Cửu, Bạch Hiểu Hiểu, An Nhiên, Nhạc Tử Liêm, Mục Thiên Thiên đánh một địa bàn riêng thì ở bên khác, Chu Thành, Chu Minh và Lục Bắc Quân lại là kẻ chỉ đạo một vạn quân thủ thành của Diệp Lạc Hy, trực tiếp tiến công một bên địch khác, thế lực cường bạo như hổ đói vồ mồi.
Mà kỳ thật thì chiến thuật mà Diệp Lạc Hy thường hay dùng để lâm trận cho một vạn quân thủ thành này chính là, đánh hội đồng.
Lâm Túc phải trợn mắt, Tiêu Nguyệt Dạ phải há miệng, Thiên Bồng phải kinh hoảng trước cái thế đánh như muốn đè bẹp đối thủ bị chia năm xẻ bảy của một vạn quân dưới trướng Diệp Lạc Hy kia.
Đây….
Đây là thế đánh gì?
“Ca, cái này mình chơi có hơi đê tiện không?” Chu Minh bày ra vẻ ngây ngô, hỏi thất ca nhà mình.
Lục Bắc Quân cười ha hả, cây rìu lớn trên tay vác lên, hắn nói: “Chơi đê tiện cái gì chứ? Đời trước đám này làm sư phụ chúng ta khổ sở biết bao nhiêu.
Sao đệ không nói là bọn chúng đê tiện trước?”
Chu Thành và Chu Minh gật đầu như giác ngộ được chân lý của thất ca, ngay lập tức, một đứa mang Nguyệt Tứ Cổ Tượng Cầm, một đứa siết Tu Mục Quyền Trượng trong tay, đánh còn hăng máu hơn đạo quân một vạn người kia.
Lục Bắc Quân: “….” Sư phụ, này có phải là con dạy hư các đệ muội cái gì rồi không?
Riêng Lưu Nhất Thanh, Kim Mặc Nghiên lại thích chơi lối tướng đối tướng hơn.
Bọn hắn để mặc hậu trường đằng sau cho các đệ muội nhà mình tự bơi, còn bản thân được Lam Hạo mở đường máu, không ngại cùng Chu Sa, Tiêu Nguyệt Hoa, Dương Tiễn và Hao Thiên Khuyển lao lên trực diện về phía trước.
Lưu Nhất Thanh hiện tại thực lực đã đạt đến cảnh giới đại linh thần cấp tám.
Tuy so với Bằng Di Dạ Xoa kia thua kém một bậc, nhưng cũng không phải là yếu ớt.
Lưu Nhất Thanh sinh ra đặc biệt vô cùng, xuất thân hắn giống với Diệp Lạc Hy, đều là hai kẻ bán thần bán ma.
Còn Bằng Di Dạ Xoa lại là giao long.
Bởi vì đặc biệt chủng tộc phân cao thấp, Bằng Di Dạ Xoa dù có dòng máu long tộc chảy trong người cũng không thể so với Lưu Nhất Thanh bán thần bán ma kia được.
Cho nên, vừa bị một kích của Lưu Nhất Thanh đánh tới, Bằng Di Dạ Xoa đã cảm thấy choáng váng.
“Kẻ đến là ai? Mau xưng danh tự đi!” Hàn Trương Vinh nhíu mày, nghiến răng nhìn tiểu tử nọ.
“Tại hạ họ Lưu, tên là Nhất Thanh.
Ta là quan môn đại đồ đệ của Lạc Hy thượng thần.
Xin được chỉ giáo.” Lưu Nhất Thanh mỉm cười, ôm quyền hướng Hàn Trương Vinh hạ lễ.
Hàn Trương Vinh ngạc nhiên.
Đồ đệ của nàng ấy sao?.