Chiến tranh kết thúc.
Phe Tà Thần thua thảm.
Ma Tôn trọng thương một cách nghiêm trọng, nghe nói là do cao thủ Huyễn Vương bên Tà Thần đả thương chính mình.
Lâm Túc ôm theo Tà Thần chết chung, tiên thể của hai người họ tan biến trước mắt rất nhiều người.
Diệp Lạc Hy bị nội thương, đả kích một cách nặng nề trước cái chết của Nữ Oa.
Hậu cuộc chiến, Tam Thiên toàn thắng.
Mười mấy vạn quân Tam Thiên đại thắng dưới sự chỉ huy của Diệp Lạc Hy, thắng đến hai mươi mấy vạn yêu ma.
Sau khi Tà Thần ngã xuống, hai mươi mấy vạn quân cứ như tỉnh khỏi cơn thao túng của lão ấy, bọn chúng đều ngơ ngác một cách ngu ngốc, không biết tạo sao bản thân lại tạo phản.
Thiệt hại đôi bên đều nặng nề.
Cho nên, Thiên giới khoan dung độ lượng, thả cho các yêu ma cùng rời đi.
Chín vị huyễn vương kia đã bị trọng thương từ trận đại pháp tàn nhẫn của Tà Thần, cho nên đều được Dương Tiễn, Tiêu Nguyệt Hoa cầu tình mà cả chín người đều được đưa trả về Lục Địa Thất hải, để đám yêu ma đưa bọn họ đi trị liệu.
Sau cuộc chiến, thiệt hại về người và của rất nhiều.
Cho nên, đôi bên đều lựa chọn giải quyết trong êm đềm, tránh các thiệt hại về người và của nhiều nhất.
Tuy nhiên, yêu ma mà Tà Thần thu thập lại đi từ khắp nơi ở Lục Địa thất hải khắp nơi, có những người còn là dân du mục khắp nơi.
Cho nên, nghị sự hòa bình cũng không có xảy ra.
Chẳng qua là những kẻ đáng thương bị thao túng, cho nên bọn họ mới được tự do thả về, không truy tội.
Kẻ phải chết đều đã chết.
Thiệt hại cũng được giảm thiểu tối đa.
Ma Tôn trọng thương, được quận chúa ma tộc đưa gấp về ma giới để trị liệu.
Bốn nam tử bên cạnh Diệp Lạc Hy sau khi đỡ lấy nàng đã đưa nàng đi mất, theo chân Chiết Nhan đến Thập Lý đào lâm, ở đó trị liệu.
“Đã mười ngày rồi, nha đầu còn chưa tỉnh sao?” Dao Quang nhìn Diệp Lạc Hy sắc mặt trắng bệch, nằm một cách bất động ở Bích Liêm động – nơi chưa đựng nhiều linh khí thuần khiết nhất ở Thập Lí đào lâm, cảm thấy tình hình càng ngày càng bất ổn.
Cho dù đứa trẻ này không cần ăn uống, chỉ cần hấp thụ linh khí cũng có thể sống.
Tuy nhiên, đứa nhỏ này lại không phải trọng thương mà hôn mê, là hỏa khí công tâm mà bất tỉnh.
Nàng vẫn nhớ rõ đêm đó.
Khi mà Tứ Đại Hung Thú cùng Lâm Túc, Tà Thần, Dao Cơ, Ngọc Tỷ, Ma Thần Thạch, kéo nhau rồng rắn đến tận chỗ nàng, chính xách là Bích Liêm Động – nơi giao giữa ranh giới của Nữ Đế Thanh Khâu và Thập lí đào lâm, xin để nàng được nghỉ ngơi thì chính nàng cũng bị dọa sợ một trận.
Mới đầu, Dao Quang còn tưởng đoàn rồng rắn ấy kéo tới đây là muốn đánh chiếm Thanh Khâu, hoặc tệ hơn là biến Thanh Khâu thành bình địa.
Nhưng khi nghe Lâm Túc và Chiết Nhan nói rõ sự tình, Dao Quang lại nhìn thấy Diệp Lạc Hy bất tỉnh trong vòng tay của Cùng Kỳ, chỉ đành thở dài rồi nói: “Ta chỉ đồng ý chăm sóc tiểu nha đầu này.
Còn những người khác, thứ cho ta không thể tiếp được các vị.
Thanh Khâu chỉ là một địa bàn nhỏ nằm ở tầng trung, chúng ta không thể kham nổi sự có mặt quá bất ngờ của các vị.”
Ban đầu, Tứ Đại Hung Thú không đồng ý, cũng may là có Ngọc Tỷ và Ma Thần Thạch khuyên can, cho nên bọn họ mới thỏa thuận rằng, bình thường người sẽ đến Bích Liêm Động chăm sóc Diệp Lạc Hy sẽ là Ngọc Tỷ.
Còn khi nào Diệp Lạc Hy tỉnh rồi, bọn họ sẽ được nghe thông báo từ Dao Quang.
Chỉ là, Ngọc Thanh Nguyên lại im hơi lặng tiếng như vậy, khiến Dao Quang cảm thấy kỳ lạ.
Ngọc Thanh Nguyên vốn là một người cuồng cháu gái, vậy mà lại không hề đến nơi này từ khi Diệp Lạc Hy được giao lại cho nàng tới giờ.
Nàng dù có tìm lão đại thúc ấy nói chuyện thì lão ấy cũng chỉ lẩn lẩn tránh tránh, giống như người phạm phải sai lầm không dám đối mặt vậy.
Mà nghe chuyện ở Thiên giới đồn đãi khắp nơi, Dao Quang cũng hiểu được kha khá phần nào.
Suy cho cùng, cũng là vì Nữ Oa đã chiếm một vị trí quan trọng với Diệp Lạc Hy, có thể xem nàng ấy là dưỡng mẫu thứ hai của Diệp Lạc Hy.
“Haizz, đứa nhỏ ngốc.
Ngươi còn ngủ như vậy nữa, Nữ Oa mà nhìn thấy bộ dạng này của ngươi, nàng liệu có khóc lớn một trận, nháo nhào lên đòi đi tìm thuốc giải cho ngươi không.” Dao Quang xoa đầu Diệp Lạc Hy.
Diệp Lạc Hy vẫn mang một vẻ mặt an tĩnh, chung thủy nhắm mắt, hơi thở đều đều, không hề có dấu hiệu tỉnh dậy.
Dao Quang cũng chỉ có thể thở dài một hơi đầy ảo não.
Đoạn, nàng ấy đứng dậy, chỉnh lại mép chăn cho Diệp Lạc Hy rồi ra ngoài.
Cửa động khép lại, Diệp Lạc Hy mới từ từ mở mắt ra, đôi mắt vô hồn vô thần, nhìn chăm chăm trần động, giống như một người mất hết sức sống, chỉ cảm thấy bất lực thật sự.
Đôi bàn tay của nàng siết chặt thành quyền.
Tiêu Nguyệt Dạ.
Ngươi năm lần bảy lượt đoạt đi người bên cạnh ta.
Con gái của ta, tri kỉ của ta, đồng đội của ta, thậm chí bây giờ còn là di nương của ta.
Tiêu Nguyệt Dạ, ta hận ngươi đến tận cốt tủy mất rồi.
Ta phải làm thế nào đây?
Nước mắt nàng không rơi được nữa.
Đôi mắt nàng khô khốc, mệt mỏi và thờ ơ.
Quanh người nàng dường như có một đám khí dày đặc, vừa đen vừa đỏ lẫn lộn bao quanh, chỉ trong một cái chớp mắt, làn sương khói ấy đã đem Diệp Lạc Hy rời đi mất.
Diệp Lạc Hy đi mất, điều đó làm cho trạng thái của Tứ Đại Hung Thú bây giờ khiến chúng nhân xung quanh vừa lo sợ, vừa bất lực.
Trước khi gặp Diệp Lạc Hy, bọn hắn là những kẻ mạnh mẽ nhất, ngang tàng nhất và độc ác nhất ở Lục Địa Thất Hải, và cả Tam Thiên nữa.
Nếu như không có Tứ Thánh Bất Tử trấn yểm bọn hắn, bắt buộc bọn hắn không được đặt chân lên Tam Thiên, cũng như vì bọn hắn không có hứng thú với Tam Thiên thì e rằng, cả thiên hạ này đều đã bị bọn hắn phá nát hết rồi.
Sau khi gặp Diệp Lạc Hy, người ta lại đánh giá bọn hắn ở bên cạnh nàng như bạch liên hoa, lục trà biểu, còn có chút ngang ngược, bá đạo và tính chiếm hữu thì cao miễn bàn.
Nhưng khi Diệp Lạc Hy vừa biến mất không lời nói, thần không biết mà quỷ cũng không hay thì bọn hắn lại rơi vào trầm tư và hoảng loạn cùng cực.
Thậm chí cả không gian của nàng cũng bị nàng ngăn lại, khiến bọn hắn không thể vào được bên trong.
Khí tức của nàng cũng bị nàng ẩn đi mất, thành ra không ai biết được Diệp Lạc Hy muốn làm gì và đi đâu.
Nếu như có Tam Lang và Ma Long ở đây thì thật tốt.
Nhưng hai cái tên đấy lại nói: “À, hóa ra là chủ nhân lại đến “nơi đó” để thanh tẩy hóa bản thân nữa rồi.”
Đến “nơi đó”?
Nhưng “nơi đó” là ở đâu?.