Diệp Lạc Hy vừa về đến Quang Minh đỉnh, nàng còn định ở lại đây ẩn dật một năm, để tâm tình của mình thực ổn rồi mới đến gặp mọi người sau.
Tuy nhiên, nàng vừa cùng bọn hắn pha xong trà, liền đã thấy một “đứa trẻ” một ngàn hai trăm tuổi có lẻ đang ôm chân mình khóc nấc lên, giống như ai đang bắt nạt, khiến hắn ủy khuất lắm vậy.
Diệp Lạc Hy nhìn tình cảnh này, chỉ có thể đỡ trán một hồi rồi chậc lưỡi một cái và nói rằng: “Tiểu tử, ba trăm năm không gặp, ngươi đứng lên vi sư xem nào?”
Nhưng Lưu Nhất Thanh không chỉ không đứng lên, ngược lại còn ôm chân sư phụ nhà mình chặt hơn rồi gào lên: “Không! Con không buông đâu! Con nhất định không buông! Con buông ra rồi ai mà biết sư phụ lại một đi không nói lời nào như ba trăm năm trước, con sẽ khóc đến lụt cả nhà chúng ta cho người xem.”
Diệp Lạc Hy nhìn cái đứa trẻ một ngàn hai trăm tuổi có lẻ đang ôm chân mình, vừa gào vừa khóc đến thương trước mắt, chỉ có thể đỡ trán mà cảm thán không thành lời.
Đứa trẻ này, học ai vậy hả?
Nhưng mà, sau Lưu Nhất Thanh, Diệp Lạc Hy còn lãnh ngộ được bản lãnh thừa tuyến lệ, dư nước mắt, tố chất thủy căn trong mi vô cùng đỉnh cao của đám đồ đệ nhà mình.
Rốt cuộc ba trăm năm nàng rời đi, đã có chuyện gì xảy ra a? Đám nhóc này vừa gặp nàng liền khóc đến cha kêu mẹ hờn, sau đó còn quay sang ủy khuất đáng thương, hết nài nỉ đòi nàng đừng đi nữa, lại quay sang trách mắng các sư mẫu nó, còn bảo rằng tại bọn hắn rủ rê nên nàng mới đi.
Diệp Lạc Hy cũng đến cạn cả lời với đám nhóc tỳ này.
Ôi thật tình đi được! Rõ ràng là nàng đã dặn dò chúng như vậy, cũng đã nói là sẽ trở về cơ mà.
Nàng đâu có bảo là mình sẽ đi luôn đâu?
Nhưng mà, mấy đứa trẻ vô tư, hồn nhiên như vậy, có đứa cao lên khá nhiều, có đứa trưởng thành hơn, cũng có những đứa rất ra dáng cô nương, công tử, mập mạp có, trắng trẻo có, y phục chúng mặc cũng là loại rất tốt, trên người cũng chẳng có loại nào thương tích hay có dấu vết của bị bạo ngược, chứng tỏ chúng sống rất tốt.
Tiêu Nguyệt Hoa đúng là không phụ ý nàng mà.
Mười hai đồ đệ của Diệp Lạc Hy lớn lên cũng rất rõ ràng.
Đứa nào đứa nấy đều trưởng thành rất nhanh.
Sớm, một trong nửa số chúng đã lên đến cảnh giới đại linh thần rồi.
Mặc dù tác dụng của Tinh Phù Điệp Mộng vẫn còn đó, nhưng nàng vẫn hoàn toàn rõ ràng được đám nhóc tỳ này thực sự trưởng thành theo cách riêng của chúng.
Xem ra chúng cũng không đến nỗi không thể tự lực cánh sinh được.
Đột nhiên, lúc này Lưu Nhất Thanh và các đệ muội mới nghe được ở trong sân tập có tiếng binh khí va chạm vào nhau thì phải nhíu mày mà khó hiểu.
Quang Minh đỉnh đã sớm được Quân Cửu và Bạch Hiểu Hiểu cùng nhau phong ấn hết ba trăm năm, chỉ trừ sư phụ thì không ai có thể sử dụng nơi này.
Vậy thì làm sao lại có tiếng đấu tập của hài tử ở đây?
Mà, Ma Long ca và Tam Lang ca đâu?
“Sư phụ, Long ca và Lang ca đâu?” Quân Cửu bấy giờ mới nhận ra nha.
Bình thường người hai bưng trà rót nước bên cạnh Diệp Lạc Hy nhất là Tam Lang và Ma Long.
Tuy thời gian về lâu về dài, người đã sớm thay đổi và trở thành các sư mẫu.
Nhưng bình thường thì Tam Lang và Ma Long sẽ dọn dẹp mọi thứ xung quanh, hoặc là cái thời điểm giữa trưa thế này thì trong bếp sẽ tỏa ra mùi thức ăn quen thuộc của Ma Long chứ không phải là đấu tập cùng linh khí của Tam Lang quần lên và lẫn lộn.
Đã vậy, khí tức của người trong kia còn khiến bọn họ vừa quen thuộc vừa xa lạ.
“Sư phụ, là ai đang luyện tập cùng với Lang ca và Long ca a?” Bạch Hiểu Hiểu cũng thấy đến lạ, phải cất tiếng hỏi.
Diệp Lạc Hy nói: “À, hai người ấy đang luyện tập cùng A Viên.”
A Viên?
Đám nhóc tỳ khẽ nheo mắt nhìn Diệp Lạc Hy, biểu cảm giống như vạn lần muốn nói rằng: Sư phụ, người lại nhặt đâu đó một đệ đệ, hay là một muội muội về nữa a?
Lý do mà đám nhóc này nghĩ Diệp Lạc Hy “nhặt” đồ đệ về, thì phải nói đến cái cách nàng thu nhận đồ đệ vô cùng khác người của nàng.
Nếu như nói Lưu Nhất Thanh là đứa trẻ được cứu thoát khỏi thân phận nô lệ và có dòng máu hỗn tạp không thuần, bị người đời coi thường, khinh bỉ và dè bỉu thì Quân Cửu được Diệp Lạc Hy tóm cổ áo xách lên, từ chân lên đỉnh Quang Minh đỉnh khi nha đầu này một hai sống chết không muốn nhập môn.
Còn Bạch Hiểu Hiểu thì càng khỏi nói rồi.
Nha đầu này vừa lọt lòng đã được sư phụ thu nhận đồ đệ, mà chính xác thì Diệp Lạc Hy “tiện tay” ném luôn đứa nhỏ cho An Nhiên và Mục Thiên Thiên chăm sóc suốt bốn mươi năm đầu đời, còn bản thân thì bỏ đi bế quan tu luyện hết bốn mươi năm.
Thật là tắc trách hết mức.
Cái cách nàng thu nhận người ta về rất là “có lương tâm” a.
Diệp Lạc Hy nghe đám nhóc ấy nói như vậy, nàng liền lắc đầu, xua tay mà nói rằng: “Nào có? Từ sau khi thu nhận Hiểu nhi xong, vi sư đã không còn nhận ai nhập môn chúng ta nữa rồi kia mà.
Làm sao ta có thể phá lệ như thế được?”
Hạ Hàn Không mới không tin, thay các huynh muội mà nói rằng: “Sư phụ, người thu nhận chúng con như thế nào chúng con đều rõ hết mà.
Nếu như sư phụ có thu nhận thêm sư đệ hay sư muội nữa, chúng con cũng chẳng có ý kiến gì đâu.
Chỉ là chúng con tò mò, lần này người lại dùng cách bá đạo gì để thu phục người ta a?”
Diệp Lạc Hy cười giật giật hai cái, nàng nói, cứ như bị kẻ khác ép buộc rằng: “Tiểu tử thúi đó, có chết ta cũng chẳng nói bản thân ta đủ bá đạo để thu phục hắn đâu.
Tên đầu thiết đó, chắc ta phải đi thỉnh một cái vòng kim cô chỗ Tây Phương Cực Lạc về để trấn áp tiểu tử ấy thì may ra.”
Lúc này, từ trong sân tập, Tam Lang và tiểu tử đó đi ra, hai người mồ hôi nhễ nhại.
Tuy nhiên, hình như hai tên này còn muốn đánh tiếp nữa thì phải.
“Biểu thái bà, ta đói rồi.
Trưa nay ăn gì đó?” Tiểu tử ấy vừa đưa tay lau nhanh mồ hôi rơi trên mí mắt, liền liếc đến nữ nhân mặc y phục đỏ ngồi ở trung tâm kia, nói lớn.
“Ta đã bảo đệ bao nhiêu lần rồi? Gọi ta biểu tỷ.” Diệp Lạc Hy gạt chén trà, thở dài.
Mười hai ánh mắt trợn tròn, hết nhìn Diệp Lạc Hy, lại nhìn đến tiểu tử ngang ngược kia.
Biểu thái bà? Biểu tỷ? Đây là trường hợp gì a?
Lúc này, tiểu tử tên A Viên kia mới nhìn đến mười hai con người đang tròn mắt nhìn hắn, như kinh ngạc lắm.
Hắn nói: “Chà chà, ở đây cũng có kha khá kẻ mạnh thật đấy nhỉ? So với bốn lão đầu kia thì đám này cũng tầm cỡ bà đấy, lão thái bà.
Ta thử sức với chúng trước được không?”
Tiểu tử ấy vừa nói xong thì đã có một bàn tay khác vỗ đầu hắn.
Hắn ôm đầu, nghiến răng, quay lại xem xem là ai vừa mới vỗ đầu hắn, thì đó là Cùng Kỳ.
Hắn nói: “Tiểu tử, đừng có vô lễ với biểu tỷ ngươi.
Còn nữa, muốn đấu cho công bằng thì mau lăn đi tắm rửa.
Ta xuống bếp nấu cơm.”
Tiểu tử ấy nhìn về mười hai đồ đệ của Diệp Lạc Hy, lại quay sang Cùng Kỳ mà tò mò: “Lão đầu, bọn họ là ai?”
Cùng Kỳ nhìn về cái chỉ tay của A Viên, mỉm cười nói: “À, đó là đồ đệ của biểu tỷ ngươi.
So với ngươi mới được biểu tỷ dạy dỗ vài năm thì đám nhóc đó lại theo học tỷ tỷ ngươi có thâm niên đến vài trăm năm.
Đứa theo học lâu nhất là Lưu Nhất Thanh, cũng phải đến cả tám trăm năm rồi.”
A Viên gật đầu như đã hiểu.
Sau đó, đột nhiên, hắn chỉ tay vào mặt của một tiểu cô nương người Tát Mãn và cười, nói rằng: “Ngươi, mạnh đấy.
Lát nữa đấu với ta đi.”
Quân Cửu: “….”
Bạch Hiểu Hiểu: “….”
Diệp Lạc Hy: “….”
Nàng ho khan một cái, nói rằng: “A Viên, nha đầu ấy chỉ là một Tát Mãn tộc.
Ngươi sinh ra đã là một trong tứ hầu hỗn thế, lại đi so đo với một tiểu cô nương, thấy đáng mặt nam tử hán không?”
A Viên nghe nói như vậy, liền trợn mắt mà hỏi rằng: “Nha đầu? Đó là nha đầu sao? Ta còn tưởng mình nhìn nhầm chứ? Hóa ra là tiểu nha đầu thật?”
Bạch Hiểu Hiểu: “….”
Không lẽ giờ ta chuyển nghề, không theo Dao Cơ tiên tử đi học luyện đan nữa, chuyển sang đi luyện cao cốt hầu?
Diệp Lạc Hy cũng đến thật bó tay với lời này của A Viên.
Nàng nói: “Ngươi còn không mau đi tắm đi? Cả người ngươi có mùi mồ hôi khỉ đấy.
Lát nữa coi chừng bọn hắn đá ngươi khỏi bàn ăn, đừng bảo sao ngươi xui xẻo.”
A Viên nghe nói như vậy, liền nhanh chóng cong đuôi chạy mất, chạy còn nhanh hơn cả Lam Hạo.
Lam Hạo nhìn cách A Viên di chuyển kia, đôi mày kiếm khẽ nhíu lại.
Bộ bộ khinh công? Kỹ năng nhanh đến như vậy, tiểu tử đó hẳn cũng phải ngang cơ với một linh đế chứ chẳng đùa.
Có thật là y mới theo học sư phụ có vài năm thôi không thế?
“Sư phụ? Người nói tứ hầu hỗn thế là sao?”.