“Sao phải dời đến hai ngày?” A Viên vừa dùng bữa sáng, vừa tròn đôi mắt ngây thơ của trẻ con nhìn tứ đại hỗn thế ma vương nào đấy sắc mặt bóng loáng, lấp lánh ánh hào quang, kèm theo niềm vui và tự hào ẩn nhẫn trong đôi mắt của bọn họ mà kinh ngạc.
Điều đáng nói hơn nữa ở đây chính là Diệp Lạc Hy còn chẳng hề xuất hiện.
Để đánh lừa tiểu tử nhỏ này, bọn hắn đã lấy lý do chính là, nàng cần phải chuẩn bị dụng cụ dịch dung cho nên không muốn ai làm phiền nàng mấy ngày tới, chỉ có thể để tiểu tử A Viên như hắn phải ở nhà thêm vài ngày.
Mà trong khi đó, thực tế thì Diệp Lạc Hy chính thức cả người tê cứng, rệu rã, bại liệt nằm bất tỉnh trên giường.
Nếu nhìn kỹ, ta có thể thấy từ khóe miệng của nàng có một cái bóng trắng lượn lờ lấp ló bay lên phía trên a.
“Phu nhân, nàng tỉnh chưa?” Cùng Kỳ vui vẻ đem vào bữa sáng cho Diệp Lạc Hy, nhưng hắn còn chưa vào đến cửa đã bị ánh mắt đáng sợ của nàng lườm cho lạnh sống lưng.
Hắn thầm nghĩ, tiêu rồi, có khi nào hôm qua bốn người bọn hắn hơi tham lam quá mức, làm nàng giận rồi hay không?
Diệp Lạc Hy lườm hắn muốn cháy con mắt.
Đáng chết.
Hôm qua là do nàng quá mềm lòng rồi! Mà mềm lòng, nàng nhất định sẽ bị đám này hành chết a.
Đêm qua la cũng đã khàn cả giọng, nàng lười đôi co và để ý đến kẻ kia, liền dỗi người ta ra mặt, kéo chăn trùm qua kín đầu, khó nhọc xoay người vào vách tường.
Hắn biết nàng đang dỗi rồi, liền cảm thấy cái cục bông đang co người kia sao mà đáng yêu quá đi mất.
Cho nên, với trình độ mặt dày có tiếng của mình, Cùng Kỳ vui vẻ ôm nàng lên, nhẹ nhàng như đang ôm một con mèo nhỏ.
Mà Diệp Lạc Hy thì quay mặt về phía khác, nhắm mắt lại, xem như cái tên Cùng Kỳ kia còn chẳng tồn tại làm gì.
“Nương tử, đừng giận ta mà.
Chẳng qua là vì lão bà của ta quá mê người, cho nên ta mới không kìm lòng được, tham lam một chút thôi còn không được sao?” Hắn nhẹ nhàng tháo cái bọc chăn lớn đang bọc kín tiểu nương tử mê người của hắn ra.
Bộ y phục nàng đang mặc, hình như là của Đào Ngột thì phải.
Cái mùi của tên này làm Cùng Kỳ khó chịu.
Nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng cởi lớp y phục đó ra, rồi nhẹ nhàng phất tay một cái, ôn tuyền được thay toàn bộ nước mới, thơm mùi thảo dược thanh mát và rải đầy cánh hoa đào.
Diệp Lạc Hy xấu hổ, mái tóc dài che đi bầu ngực, nhưng không thể che đi cả thân thể nàng.
Hắn nhìn nàng khẽ cúi đầu, mắt lại nhìn sang hướng khác còn gương mặt thì đỏ ửng như hấp hơi nước, làm hắn cảm thấy nàng thật dễ thương muốn chết đi được.
Cho nên, hắn nhịn không được mà cúi xuống hôn nàng một cái.
Ừm, thật ngọt biết bao nhiêu.
“Đừng hôn nữa.
Hôm qua mấy người cắn ta đến sưng đau lắm rồi.
Còn có chảy máu nữa.” Nàng không từ chối hắn, có điều khi hắn dời đi, nàng mới nói, lại dùng ngón tay miết miết qua môi mình, nhất là chỗ bị sưng lên.
“Nương tử, nàng xấu hổ chuyện gì a? Trên người nàng còn chỗ nào mà ta chưa thấy nữa đâu?” Hắn khẽ cười, đồng thời nhẹ nhàng bước xuống ôn tuyền, để cả người nàng trầm trong nước.
Bởi vì eo nàng còn rất đau nhức, đồng thời hai chân cũng không có lực, cũng khó mà khép lại được bình thường, hắn buộc lòng “hi sinh” thân mình để xuống ôn tuyền đỡ nàng tắm rửa.
Hắn cầm chiếc khăn sạch, giúp nàng nhẹ nhàng lau rửa cơ thể, xoa nắn xương eo, đồng thời cũng giúp nàng gội đầu.
“Nương tử a, đừng giận nữa mà.
Ta giúp nàng gội đầu a.” Hắn cười đến vui vẻ, nhìn Diệp Lạc Hy an nhàn hưởng thụ sự chăm sóc của hắn mà không có ý gì phán kháng lại.
Chỉ là, nàng vẫn bày ra vẻ mặt không quan tâm đến hắn, khiến hắn có chút bất mãn à nha.
Tắm rửa xong, hắn mới phất tay lấy cái khăn tắm lớn, nhẹ nhàng nâng nàng lên khỏi mặt nước và bọc nàng lại.
Lúc hắn bước ra khỏi mặt nước, cũng là lúc cả người của hắn và nàng tự động khô ráo hơn hẳn.
Hắn đặt nàng trên giường, nói: “Nàng nghỉ ngơi đi.
Lần này nàng đi một tháng, bọn ta sẽ đưa cho nàng thật nhiều thanh tệ trắng.”
Nàng vẫn không thèm nhìn đến hắn, chỉ chớp mắt hai cái liền chìm vào giấc ngủ say.
Nhìn nàng ngủ lại rồi, hắn khẽ cười.
Lại nhịn không được mà hôn lên môi nàng thêm một cái nữa trước khi dùng thuốc mỡ bôi lên cho nàng.
….
Hai ngày không thể xuống giường, đến ngày thứ ba, Diệp Lạc Hy ngay trong đêm xách theo tiểu hầu tử A Viên, cầm theo một đống thanh tệ đủ các loại trong một bao to, để trong tỏa linh nang, chạy thẳng.
Lúc hầu tử mở mắt ra, nó đã thấy Diệp Lạc Hy đang ôm hắn, tứ chi hắn quắp lấy người nàng, còn nàng thì ôm ngược người hắn, để cằm hắn tì lên vai nàng mà ngủ, đi lòng vòng tìm quán trọ.
Để tránh bị bọn hắn thả tai mắt ra khắp nơi, nàng liền chọn một quán trọ ẩn khuất của thành phố.
Chủ của khách trọ này là hai ông bà lão, hai người họ vừa hiền từ, tỉ mỉ lại chu đáo, là người tốt.
Mặc dù thực lực của họ cũng khá cao, nhưng hình như lại bị đình trệ mãi không có khí lực để thăng tiến.
Mà, với cảnh giới một linh hoàng, một linh đế như vậy, dù cho bọn họ chỉ là hai người già cũng khó có ai có thể động đến họ.
Thiếu niên đeo mặt nạ cáo, ôm theo một đứa trẻ trùm áo choàng đen che quá đầu, lại đến một hẻm khách xa xôi như vậy thuê trọ, hai ông bà chủ cũng không thấy làm lạ.
Có lẽ là khách du mục phương xa lỡ đường.
Cũng vừa hay là, năm nay ở Quang Minh thành này đang tổ chức đại lễ tạ ơn của Ưng Đạt Dạ Xoa Đại Thánh.
Tại sao lại gọi là lễ tạ ơn của Ưng Đạt Dạ Xoa Đại Thánh? Vốn dĩ danh xưng của hắn cũng chỉ có bốn chữ Ưng Đạt Dạ Xoa.
Tuy nhiên, bởi vì ở Quang Minh thành năm xưa lưu lại rất nhiều bút tích, cũng như điển tích và giai thoại lịch sử hào hùng của hắn.
Tất cả đều được con dân của Quang Minh thành tôn thờ và ghi nhớ công ơn.
Quang Minh thành năm xưa là do hắn dẫn dân đi khai hoang, lập ấp, đồn điền.
Hắn dạy con dân Quang Minh thành cách nuôi trồng, đánh bắt cá và tự luyện dân thành quân để bảo vệ chính ngôi nhà của mình.
Nổi tiếng nhất ở Quang Minh thành có Chung gia, với giai thoại tổ tiên của Chung gia chính là chiến hữu của Ưng Đạt Dạ Xoa, từng theo ngài chinh chiến khắp sa trường.
Cho nên, ở Quang Minh thành, Chung gia có địa vị cao nhất, cũng là người thống trị Quang Minh thành hiện thời.
Đương nhiên, với tiếng tăm của Ưng Đạt Dạ Xoa thì khắp Huyền Lạc, Huyền Sách và Huyền Thiết lục địa, cùng Bắc Hải, Đông Hải, con dân đều ghi nhớ công ơn của người, tạc tượng và lập đền thờ ở khắp nơi.
Tuy rằng Ưng Đạt Dạ Xoa Đại Thánh là một trong tứ đại thánh của Lục Địa Thất hải, đồng thời hắn cũng là kẻ mạnh nhất trong bốn vị Dạ Xoa Đại Thánh, nhưng hắn lại biến mất một cách đột ngột và vô cùng bí ẩn, khiến câu chuyện của hắn bị đồn thổi và có rất nhiều hồi kết khác nhau.
Có điều, dù đồn thổi bao nhiêu kết cục đi chăng nữa thì công lao của hắn không thể không ghi nhận.
Vì vậy, hằng năm, cứ vào cái ngày cuối cùng Ưng Đạt Dạ Xoa còn xuất hiện, chính là mười lăm tháng mười hằng năm, con dân ghi nhớ công ơn của hắn đều tổ chức đại lễ tạ ơn rất lớn.
Người ta thường sẽ thả đèn hoa văn cầu phúc và làm nghi lễ tế thần, kéo dài suốt ba ngày liền.
Nổi trội nhất thì vẫn là ở Quang Minh thành, bởi vì nhiều giai thoại đều nói rằng, hắn xuất hiện nhiều nhất chính là ở nơi đây, thành ra, lễ hội lớn nhất cũng nằm ở Quang Minh thành, do chính Chung gia đứng ra tổ chức.
“Hai huynh đệ là khách du mục sao?” Ông chủ vui vẻ dẫn họ lên phòng trọ đã xác định thuê, vừa bắt chuyện.
Diệp Lạc Hy, đổi tên thành Cốt Vũ, gật đầu nói: “Chúng tôi là những người lang thang khắp nơi.
Nghe nói ở Quang Minh thành tổ chức lễ tạ ơn lớn lắm, cho nên chúng tôi đến xem náo nhiệt.”
Ông ấy nghe như vậy, liền vui vẻ nói cho hai anh em Cốt Vũ, A Viên nghe về giai thoại của vị Đại Thánh mà họ tôn thờ, đồng thời cũng huyên thuyên thêm một vài câu về lễ tạ ơn của Chung gia, cũng như con người của Chung gia tốt đẹp biết nhường nào.
Suốt quãng thời gian một thiên niên qua, Chung gia đã và luôn trụ vững cho Quang Minh thành, đồng thời cũng là những vị chủ thành rất tốt.
Mà Chung gia cũng là những con người lừng lẫy.
Theo như lời của ông chủ quán trọ đã nói thì, Chung gia ngoài Chung lão gia đang là thành chủ, thì con trai cả của ông ấy là một Lễ bộ thượng thư, cấp bậc nhị phẩm trên triều.
Con trai thứ thì giữ chức Thống Lĩnh đại tướng quân, cũng bậc nhị phẩm.
Còn về hai vị tiểu thư thì khá đáng tiếc.
Vị thứ nhất thì bị bệnh triền miên không khỏi, còn vị thứ hai thì yểu mệnh.
A Viên là đứa trẻ chừng ba, vốn tuổi, được ca ca bế trên tay, thành ra ngủ say như chết trôi.
Chỉ có Cốt Vũ huynh đài lại say mê nghe câu chuyện về con người, về Chung gia do chính miệng vị lão lão này kể.
Sau khi nhận phòng, Diệp Lạc Hy khá hài lòng về căn phòng này.
Một căn phòng nhỏ, ấm cúng.
Tuy không sang trọng nhưng lại đầy đủ tiện nghi, người chủ cũng thân thiện và hiếu khách như thế, nàng rất yên têm để cho A Viên ở lại chỗ này.
“Biểu tỷ, ta đói.” A Viên lờ mờ ngồi dậy, giật mình nhìn thấy mình đang ở một nơi xa lạ như thế, lần đầu tiên cảm thấy hơi hoảng loạn.
Bởi vì từ khi lọt lòng ra tới giờ, bên cạnh hắn không phải là biểu tỷ thì cũng là Ma Long và Tam Lang, không thì cũng có bốn tên đại ác ma nào đấy ở bên cạnh.
Đột nhiên mở mắt ra ở một nơi xa lạ, đồng thời còn ở cùng một người xa lạ, làm tiểu hài tử bốn tuổi sợ hết hồn.
“A Viên, đệ hoảng loạn cái gì?” Bên dưới chiếc mặt nạ kia, hắn nghe có âm điệu quen thuộc phát ra.
Hắn nhìn kỹ nam tử trước mắt, sau đó đôi mắt tròn to ngây ngô mở lớn, miệng la toáng lên: “Là biểu thái bà?!”
Diệp Lạc Hy gỡ chiếc mặt nạ ra.
Lúc này, trên mặt nàng, đặc biệt là một bên mắt phải lại xuất hiện một mảng sẹo lớn, giống như bị bỏng, trông sần sùi và xấu xí đến phát ghê.
A Viên giật cả mình.
“Sao hả? Thấy công phu….” Nàng còn chưa nói hết, đứa trẻ này đã nhảy đổng lên như con khỉ con bị nhốt trong chuồng.
Nó liên tục cào đầu và gào lên: “Trời ơi! Đáng ghét! Đáng chết! AAA!!! Gương mặt của biểu thái bà! Gương mặt xinh đẹp của nàng a! Tại sao? Tại sao bốn tên đại ma vương độc ác đó? Tại sao bọn hắn chỉ vì không muốn biểu thái bà của ta kéo thêm cho bọn hắn tình địch mà hủy dung ngươi a?! Tại sao?!”.