Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 311: 311




Đóng cửa phòng lại, Diệp Lạc Hy mới đặt tay lên đầu hai đứa nhỏ đang quằn quại bởi cơn đau này, trong miệng niệm phá giải ấn chú.

Từ trong tiềm thức của hai đứa trẻ ấy, khẽ có thứ gì đó như thủy tinh vỡ nát, chỉ trong chớp mắt, cơn đau biến mất.

Hai đứa trẻ vừa dứt cơn đau, liền thở thoi thóp đầy mệt mỏi.

Diệp Lạc Hy mỉm cười đưa tay ra nâng cả hai đứa bé ấy lên, thầm an ủi:
“Ổn rồi.

Không sao nữa rồi.

Ta đưa các con về nhà vậy.” Hai đứa bé nhìn ánh mắt đang nhìn chúng, một cái nhìn đầy ấm áp và yêu thương.

Đột nhiên, hai đứa trẻ này đều có cùng một loại cảm giác dấy lên trong người, gọi là cảm giác yên lòng một cách khó tả.

Hơi ấm từ người này cũng khiến hai đứa bé ấy cảm thấy an toàn.

Bất giác, hai đứa nhỏ bật khóc, níu lấy hai bên cánh tay áo của nàng mà khóc thảm.

“Hức! Oa!”
A Viên nghe khóc thì chỉ có thể nghiến răng.

Mặc dù hai đứa trẻ này an toàn, nhưng hắn lại không thích tiếng khóc của trẻ con, lại đặc biệt ghét nhất chính là ồn ào.

A Viên làu bàu: “Ồn ào quá! Mau câm miệng và ngủ một giấc đi cho ông.”
Diệp Lạc Hy cũng chỉ có thể cười gượng.


Đứa trẻ này, cũng thật tình đi.

Đúng là A Viên không biết cách dỗ trẻ con, chỉ đành đem tới điểm tâm ngọt, nhét vào miệng hai đứa bé ấy: “Nín! Nín chưa? Khóc mấy chả lóc, điếc tai lão tử.

Lão tử nhất định sẽ ăn thịt hai đứa các ngươi.”
Hai đứa bé ấy ăn một chút điểm tâm ngọt ngọt cũng an tâm hơn.

Nhưng hình như thiếu niên trước mắt không ưa trẻ con lắm, tính cách thật thô lỗ.

Có điều, ít ra, tiểu tử này cũng không xấu tính lắm nhỉ?
“Biểu thái bà, ngươi mau niệm phép cho hai đứa này ngủ đi.

Con nít ồn ào, nhức hết cả tai.

Lão tử khó chịu.”
Thở dài.

Trời ạ, con nít ồn ào? Ngươi bình thường còn ồn hơn chúng.

Mấy cả, tiểu tử mới có bốn năm tuổi đời như ngươi lại nói người khác là con nít ranh.

Thật hết chỗ nói.

Tính cách này của ngươi là học từ ai vậy? Khang Tư và Nữ Oa, có người nào có phong thái như ngươi đâu cơ chứ?
Nàng niệm phép, để hai đứa bé ấy ngủ đi.

Ít ra như vậy, cũng được xem như cứu được ra rồi.

Dùng linh lực kiểm tra, hai đứa này ngoài suy dinh dưỡng và mất sức ra, còn lại cũng chỉ tổn thương vào phần mềm.

A Viên lật hai nhân thú ra, nhìn kỹ mới thấy hai đồng trang của hắn thực thảm.

Vẻ mặt hài tử trầm ngâm một lúc, rồi quay sang kéo áo người bên cạnh, hỏi: “Biểu tỷ, có cách nào để hai đứa trẻ này lành vết thương không?”
Diệp Lạc Hy hai tay tỏa ra hơi ấm nhẹ nhàng, bạch quang bao trùm hai đứa bé này, lần lượt những vết thương trên người chúng lành lại rất nhanh chóng.

Sau khi dùng căn linh chữa trị để làm lành vết thương của hai đứa bé, nàng liền lấy từ trong không gian ra một viên đan dược, bẻ nôi mỗi viên rồi dùng tay nghiền chúng thành bột thuốc, để hai đứa bé ấy uống vào.

Xong xuôi, nàng mới ôm cả hai đứa bé, đứng dậy.

“Diệp Tư.” Nàng khẽ gọi.

Từ trong không trung, nước tụ lại thành một khối lớn, rồi tản ra xung quanh.

Một nam tử vận thanh y như thư sinh nho nhã, kính cẩn nghiêng người hỏi nàng: “Chủ nhân có gì phân phó?”
Nàng đem hai đứa trẻ đặt vào tay Diệp Tư, ra lệnh: “Giao ngay cho Chiết Nhan lo liệu.


Nếu được thì đừng để hai đứa bé này bị ảnh hưởng tâm lý về sau.”
Diệp Tư hai tay ôm theo hai đứa bé bốn tuổi, gật đầu nhận lệnh rồi đi ngay.

A Viên nghe nàng nói sẽ giao hai đứa bé này lại cho Chiết Nhan, liền cảm thấy an lòng rồi.

Chiết Nhan ở Vạn Tộc Thành chính là đệ nhất danh y ở đó.

Hắn nghe kể, vào ba trăm năm trước khi Vạn Tộc Thành được chính thức thành lập và mở rộng, người tên Chiết Nhan kia đã dẫn theo một mỹ nam vô cùng xinh đẹp đến Vạn Tộc Thành.

Sau khi hắn thề sẽ cống hiến hết mình cho Vạn Tộc Thành, biểu tỷ đã giao cho hắn chức vụ Thần Y, phụ trách lãnh đạo đội ngũ chữa trị và phân phối các loại thuốc, chỉ huy những người có thuộc tính chữa trị khắp Vạn Tộc Thành.

Tay nghề cao siêu như vậy, hai đứa trẻ kia được giao cho ông ta, chính là đem sinh mệnh từ cõi chết trở về.

Hắn liền thở ra một hơi nhẹ lòng, đầy yên tâm.

Mi mày nhíu chặt cũng từ từ dãn ra.

A Viên liền quay lại bàn, cầm lên túi điểm tâm, vừa nhâm nhi vừa quan sát sự hỗn loạn bên dưới.

Mà bên dưới, lúc này đấu giá của Tẩy Tủy Đan đã lên tới mười hai vạn hoàng kim.

Chính là cuộc đấu khẩu của hai vị, một người là nam tử bí ẩn, còn người kia chính là công chúa Xuyên quốc.

Diệp Lạc Hy chép miệng, nàng khẽ nghiêng đầu, nhìn cái giá mà hai người này đấu qua đấu lại, liền rung chuông một cái, nói: “Mười hai ngàn vạn lẻ một hoàng kim.”
Cả khán phòng nín lặng.

Mười hai ngàn vạn lẻ một hoàng kim? Ai là người ra cái giá vừa kỳ cục vừa khó diễn tả thế này? Vậy cũng được luôn sao?
“Mười lăm ngàn vạn hoàng kim.” Tên đeo mặt nạ kia lại lên tiếng rung chuông, tựa hồ như vô cùng tức giận.

Đột nhiên, hai người nọ, công chúa và tên đeo mặt nạ nhìn nhau, giống như hội ý cái gì đó, rồi cùng đồng thanh rung chuông hô lên: “Ba mươi ngàn vạn hoàng kim.”
“Ba mươi ngàn vạn lẻ một hoàng kim.” Diệp Lạc Hy mỉm cười.

Vị nam tử đeo mặt nạ có vẻ như đang suy ngẫm cái gì đó thì đột nhiên, vị công chúa tính tình kiêu căng, nóng nảy kia hô lên: “Bốn mươi ngàn vạn hoàng kim! Tên đeo mặt nạ sứ kia, ngươi thử tranh tiếp với ta xem! Ta nhất định sẽ đem cả nhà ngươi bồi táng!”

Diệp Lạc Hy nhún vai một cái, rồi lại làm động tác như mời người ta.

Lúc này, Lộ Lộ mới gõ chuông một tiếng rõ to: “Bốn mươi ngàn vạn hoàng kim lần thứ ba.

Chúc mừng nhân gia ở tầng bảy phòng hai đã mua được Tẩy Tủy Đan bậc lục phẩm.”
A Viên trợn tròn mắt nhìn Diệp Lạc Hy.

Biểu tỷ, tỷ chỉ bỏ ra một mười ngàn vạn hoàng kim mua một đôi tỷ muội, lời gấp ba a.

Đột nhiên, Diệp Lạc Hy xoa đầu A Viên, nói: “Chuyện hôm nay tuyệt đối đệ đừng học theo nhé.”
Hắn tò mò: “Tại sao?”
“Cái này bị gọi là gian thương, là việc làm không tốt của người xấu.

Hôm nay biểu tỷ vì muốn cứu người, cho nên phải đóng vai ác nhân một lần.

Ngàn vạn lần đệ không được học theo rồi thực hành khắp nơi, nghe chưa?”
Nàng mỉm cười xoa đầu đứa nhỏ nhà mình.

A Viên gật đầu, giống như trẻ nhỏ dễ dạy.

Sau đó, nghe nói hai viên Tẩy Tủy Đan kia là của vị công chúa nọ hợp tác với tên đeo mặt nạ ở đối diện nàng mua về.

Tuy rằng có thể nói là được hàng tốt, nhưng lỗ vốn rất nặng a.

Diệp Lạc Hy sau khi thanh toán toàn bộ tiền cho Chung Gia Các thì dẫn theo A Viên về quán trọ, định bụng là đêm nay sẽ nghỉ ngơi một chút..