Quán trọ sang trọng bậc nhất kinh thành.
Một bàn tiệc rượu đầy rẫy những sơn hào hải vị.
Đèn đóm sáng trưng, xung quanh nhìn thì không người, thực tế bên ngoài tấp nập hắc y nhân canh gác.
Rượu Mao Đài ủ năm mươi năm, rót đầy chung, lấp lánh mặt rượu phản ánh một người đeo mặt nạ sứ.
Một Hồng Môn Yến điển hình trong những loại điển hình.
Diệp Lạc Hy nhìn hai ông cháu trước mặt mình, chỉ có thể cảm thán một câu.
Phá gia chi tử, xài tiền như nước sông đổ vào bể.
“Cốt tiên sinh tiểu đệ, lúc này có thể nói cho ta hay, đan dược này được luyện như thế nào chưa?” Ông ta bày ra nụ cười thương mại nhất có thể, dò hỏi nàng.
Diệp Lạc Hy còn chẳng thèm tháo mặt nạ ra, nói: “Chẳng có bí kíp nào ở đây cả.
Dược liệu cũng như bao công thức khác.
Độ lửa thì cứ dùng hết tối đa sức nóng.
Thời gian là nửa nén nhang.
Sau nửa nén nhang thì giảm lửa, luyện như cách người ta hãm trà.
Khi nào cạn nước thì thu lửa, đợi qua hai thời thần rồi mở nắp.
Chỉ có vậy mà thôi.”
“Chỉ vậy thôi sao?” Ông ta ngạc nhiên.
“Đới tiên sinh, ta chẳng qua chỉ là một kẻ lưu lạc, làm gì được danh gia vọng tộc chống lưng mà đòi được nguyên liệu tốt, lò luyện tốt và lửa tốt chứ? Chẳng qua chỉ là chút tài mọn, không đáng nhắc tới mà thôi.” Nàng xua tay.
Đương nhiên, cách nàng luyện ra viên Tẩy Tủy Đan này là như vậy.
Có điều, nàng không hề nói, nước nàng dùng để trung hòa là linh tuyền thủy.
Lửa nàng dùng chính là Xích Viêm Hỏa.
Lò luyện nàng dùng chẳng phải cái gì cao siêu, chính là lò luyện được hình thành bằng hỏa căn thuần thúy của nàng.
Hơn nữa, nếu áp dụng phương pháp trên mà không có bạch họa mi để trung hòa thì lò luyện nhất định sẽ nổ a.
Ông ta đương nhiên nhìn nàng nghi ngờ.
Sau đó hỏi: “Luyện được đan dược như vậy hẳn không phải là bí kíp của riêng Cốt tiểu đệ.
Vậy cao nhân đã dạy tiểu đệ là ai?”
Có ai dạy đâu a? Là bản lãnh nàng tự lĩnh ngộ cả đấy.
Nàng nhún vai, nói: “Sư phụ ta đã sớm “vong” rồi.
Lần cuối cùng ta gặp hắn cũng đã rất lâu, đến mặt mũi hắn thế nào ta cũng sắp không nhớ ra nữa.
Nếu bây giờ Đới tiên sinh muốn đến gặp hắn, e rằng cũng chỉ có thể gặp được hài cốt mà thôi.”
Đới Thiên Vân nhìn Cốt Tử, đầy hoài nghi.
Người này nói chuyện rất phóng khoáng, từ đầu đến cuối đều không hề bộc lộ thực lực lẫn năng lực.
Thậm chí khi ông đặt câu hỏi cũng đã tỏa ra sát khí rất nồng đượm.
Nhưng từ đầu đến cuối, đôi mắt lưu ly kia vẫn chung thủy không hề lay động dù chỉ là một khắc nhỏ.
Cảm giác như thực lực của kẻ này sâu như đáy bể khó dò.
Mà, từ đầu đến cuối, tên này cũng không hề động vào một đũa thức ăn nào cả.
“Sao ngươi không dùng bữa cùng ta? Chẳng lẽ thức ăn ở đây không ngon sao?” Ông ta mỉm cười, một nụ cười đầy lương thiện.
Diệp Lạc Hy nghịch chum rượu, nàng nói: “Không phải không ngon, chẳng qua là ta ăn không vừa miệng mà thôi.
Vẫn là ở nhà có người nấu non hơn.”
Thật ra, những món ăn trước mặt nàng cũng rất ngon.
Có điều, trong đó đều chứa một lượng độc tố kha khá của người có độc căn.
Chỉ cần nàng nuốt xuống thì độc sẽ bộc phát ngay lập tức.
Tuy nàng có thể hấp thụ và tiêu hóa chúng, hoặc nếu không thích thì trực tiếp hóa giải chúng đơn giản.
Nhưng nàng đã không làm thế.
Lý do đơn giản là nàng đang lười a.
Mà lười, thì nàng lại càng không muốn đấu đá phí sức hay tính toán với đám hậu bối vô tri.
Đột nhiên, nàng nói: “Này tên đeo mặt nạ hoàng kim đang trốn trên nóc nhà kia.
Nếu như đã tới rồi thì cũng vào đi.
Trốn mấy chả tìm, ngươi là hài tử lên ba à?”
Hai ông cháu nọ nghe nàng nói thế thì cũng ngạc nhiên lắm.
Trong ngoài lắm kẻ canh gác, hơn nữa ở đây còn có một vị linh tôn.
Nếu như có kẻ lạ mặt bên ngoài xâm nhập vào, e rằng đã sớm biết được ở đây có người rồi.
Nhưng kỹ năng ẩn dấu bản thân như vậy, chứng tỏ kẻ này còn là một kẻ trên cơ a.
Đột nhiên từ dưới đất xuất hiện một cái bóng đen, trồi lên ba, bốn thân ảnh hắc y nhân.
Trong đó, có một tên đeo mặt nạ hoàng kim.
Đới Quân Ninh vừa nhìn liền biết đây là cái tên đã tranh Tẩy Tủy Đan và cặp nhân thú cùng nàng.
“Ngươi… Làm sao ngươi có thể ẩn thân đến mức này? Đây là loại đạo cụ gì chứ?” Đới Thiên Vân kinh ngạc đứng bật dậy.
Diệp Lạc Hy khẽ cười, một tay chống cằm, tay còn lại ngón tay lại theo thói quen cũ nhịp nhịp trên bàn, nói: “Chà, lâu lắm rồi mới thấy một người có hắc ám căn, còn có thể đem tu luyện thành thục ở bực này.
Đúng là kỳ tài, thật kỳ tài.”
Đới Thiên Vân và Đới Quân Ninh đều kinh ngạc trợn mắt nhìn đến thiếu niên trước mặt họ.
Hắc ám căn? Đó là cái gì?
“Làm sao ngươi biết đó là hắc ám căn?” Kẻ đeo mặt nạ hoàng kinh phát ra giọng nói ồm ồm, trầm khàn, hỏi nàng.
“Kiến thức sơ đẳng nhất của một kẻ bắt đầu tu luyện chính là phải nắm rõ tất cả các căn nguyên mà một người có thể thức tỉnh được, để từ đó tìm ra điểm yếu, mạnh của từng đối thủ, hoặc quái thú mà mình phải đối mặt.
Chẳng lẽ không ai dạy ngươi sao?” Nàng nhún vai, tỏ ra đó là một vẻ hiển nhiên.
Bọn họ càng kinh ngạc, trợn mắt nhìn thiếu niên nọ, giống như vừa mới được tiếp thu thêm kiến thức mới vậy.
Nàng mới biết, hóa ra là do nàng rời đi lâu quá, cho nên mấy kiến thức sơ đẳng này ở thời nàng, đến nay đã bị thất truyền ít nhiều rồi a.
Thở dài đầy chán nản, nàng mới xua tay: “Được rồi! Hết một vị lại tới một vị.
Nói đi, các vị rốt cuộc là muốn gì ở ta? Nếu như muốn thu phục ta thì xin miễn nhé.
Ta không có hứng chơi trò long hổ tranh bá, ù ù cạc cạc gì đó của mấy người đâu, đa tạ.”
“Ngươi biết rõ mục đích hôm nay của ta đến gặp ngươi là vì cái gì sao?” Kẻ đeo mặt nạ hoàng kim nọ dường như không thể tin nổi.
“Có gì đâu mà lạ? Lẽ thường tình mà.” Nàng nhún vai, lại nói: “Nếu mục đích chỉ có thế thì thôi, ta xin phép nhé.
Ngày mai ta còn hứa dẫn A Viên xuống phố xem lễ nữa.
Hôm nay ta mệt lắm rồi.
Ta phải về đây.” Rồi đứng dậy.
Nhưng còn chưa di chuyển thì tứ phía đã xuất hiện đao kiếm sắc nhọn kề vào cổ mình.
“Cốt công tử, ngươi nghĩ ta sẽ để cho ngươi đi dễ dàng như vậy sao?” Đới Thiên Vân cười khẩy, gương mặt già nua cùng ánh mắt sắc bén hiện lên vẻ hung ác.
Đương nhiên, cái tên đeo mặt nạ hoàng kim cùng đám thuộc hạ cũng chỉ đứng xem thôi.
Nhưng nhìn ánh mắt của tên bí ẩn kia thì Diệp Lạc Hy hiểu rõ, hắn đang chờ đợi nàng cầu xin hắn ra tay giúp đỡ.
Ai cũng biết, nếu như nàng rơi vào tay kẻ vừa muốn hạ độc nàng, vừa muốn đe dọa tính mạng của nàng sẽ thảm hơn biết bao nhiêu lần so với đi cùng một tên biết ẩn mình trong bóng tối và xuất hiện đúng thời cơ mà.
Diệp Lạc Hy biết rõ vì sao bọn họ lại làm như vậy.
Là bởi vì Luyện Đan Sư là một nghề vô cùng cao quý và đòi hỏi tâm huyết cả đời người đều phải dồn nén vào chúng hết mức có thể.
Cho nên, Luyện Đan Sư nào cũng chỉ có mỗi thiên phú về luyện đan, không thể tu luyện thêm lĩnh vực thứ hai cho đặng.
Thành ra, ai cũng quan niệm rằng Luyện Đan Sư vô cùng yếu đuối và cần được bảo vệ.
Nhưng ít ra Luyện Đan Sư còn có hỏa căn, hoặc ít nhất linh thú của họ có hỏa căn, sự tự vệ cũng cao hơn nhiều so với mấy kẻ chỉ có thể tu luyện thuật linh sư thiên về chữa trị hoặc chúc phúc.
Bọn họ lại càng vô dụng hơn rất rất nhiều.
Phải, điều đó sẽ đúng, nếu như người bọn họ chọc vào không phải là Diệp Lạc Hy.
Nàng đưa mắt nhìn ông ta, hỏi: “Lão oa đầu, này là ngươi ép ta sao?”
Lão ta cười khẩy: “Ha, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
Ta và Cốt tiên sinh tiểu đệ đây còn chưa nói chuyện xong, vậy mà tiểu đệ lại tỏ ra bản thân không muốn quy phục ai như vậy, thật làm cho người ta tiếc rẻ.
Nhưng tiếc rẻ thì tiếc rẻ, Xuyên Quốc đã nhắm đến Cốt tiên sinh tiểu đệ rồi.
Dù cho ngươi có chạy đến chân trời góc bể, cũng không thể thoát khỏi chúng ta đâu.”
Diệp Lạc Hy cười khẩy một cái, hỏi: “Vậy sao?”
Rồi đột ngột nàng thả ra một chút đại uy áp.
Chỉ một chút đại uy áp này thôi cũng đã đủ cho xung quanh nàng bị một tầng áp khí đè sụp xuống.
Những kẻ không được kết giới của nàng bảo vệ đều trọng thương một cách nghiêm trọng, có kẻ chỉ còn có thể thoi thóp thở.
Hộc!
Vị linh tôn họ Đới tên Thiên Vân nọ hộc ra máu tươi, thất khiếu lão ta đều chảy máu, gục xuống đứng không vững, cả người đều run rẩy một cách đáng sợ.
Trần nhà xung quanh bởi vì một sự rung chấn nhất thời này đã bắt đầu nứt ra, những cột trụ đều như muốn sụp xuống.
Xung quanh đèn nến tối om.
Đới Quân Ninh còn thảm thương hơn.
Bộ dáng của nàng ta hiện tại làm nàng nhớ đến Thanh Hà tiên tử năm xưa.
Chậc chậc, đúng là ngu muội.
Chỉ có bốn người thuộc nhóm người hắc y nhân đeo mặt nạ hoàng kim kia thì hoàn toàn an toàn, không hề có chút thương tổn nào cả.
Bởi vì có một kết giới hoàng kim đang bao bọc lấy họ.
Bốn người nọ trợn tròn mắt, hầu như chẳng thể tin được.
Đây… đây là cảnh giới gì? Kết giới muốn dựng lên, ít nhất đòi hỏi một người phải vẽ ra cả vòng tròn ma pháp và niệm chú xung quanh vòng tròn đó, vô cùng phức tạp mới có thể hoàn thành được.
Thế nhưng, kẻ này không chỉ không cần niệm, mà thậm chí cũng chẳng cẩn vẽ ra, chỉ đơn giản là một cái liếc mắt đã có thể hình thành nên vòng tròn ma pháp thứ nguyên bực này.
Bốn kẻ ban nãy còn chĩa kiếm vào nàng thì bị trọng thương vô cùng nặng.
Tưởng chừng như sắp chết rồi, ánh mắt bọn họ kinh hãi nhìn nàng như gặp phải ma quỷ.
Diệp Lạc Hy kéo chiếc ghế bành có điểm dựa, thong dong ngồi xuống vị trí chủ tọa, chân vắt chéo, tay chống lên thành ghế, khẽ nghiêng đầu tựa vào, tay còn lại tựa lên thành ghế bên kia, bộ dáng ung dung mà tự tại, nhưng lại tỏa ra áp lực khủng khiếp như một bậc quân vương.
Nàng phất tay một cái, cả trần nhà lớn như muốn đổ sụp kia đột nhiên bay ngược lên lại, mọi thứ đều sáng đèn trở lại.
Những món đồ bị hỏng đều được nàng khôi phục một cách trọn vẹn.
Nàng thiết nghĩ, năng lực của không gian căn đúng là đỉnh thật nha.
Khi nàng đạt đến cảnh giới Huyễn Vương cấp năm, không gian căn này còn có một khả năng nữa đó chính là khôi phục không gian xung quanh về trạng thái ổn định ban đầu bằng cách quay ngược một khoảng thời gian nhất định.
Bốn con người bình an vô sự bên trong kết giới nhìn Diệp Lạc Hy ngồi đó, sắc thái thong dong như một bậc đế quân đang từ trên cao nhìn xuống thần dân của mình, bất giác trong tâm lại dấy lên cảm giác kính sợ hơn là cảm giác kẻ thù.
Nàng lại phất tay thêm một cái nữa, ngay lập tức cả căn phòng phát ra ánh sáng của trị liệu thuật.
Chỉ trong một cái chớp mắt, những kẻ đang đứng bên bờ vực hấp hối kia đột nhiên như được tái sinh trở lại.
Đới Thiên Vân như kẻ vừa từ cõi chết trở về, nhìn Diệp Lạc Hy giống như ma quỷ, run run lắp bắp hỏi: “Ngươi… ngươi là thần thánh phương nào?”
Diệp Lạc Hy mỉm cười, nàng búng nhẹ tay một tiếng “toách”, ngay lập tức những người của Đới Thiên Vân xung quanh đều ngủ hết, chỉ còn lại bốn kẻ đeo mặt nạ hoàng kim.
“Người… thực ra người là ai?” Kẻ đeo mặt nạ hoàng kim sợ hãi, nhưng thực lực hắn vẫn trụ vững.
Dù sợ cũng không run, trông thật bình tĩnh làm sao.
“Chà, chà, đúng là hậu duệ của Đông Phương Cảnh Ngôn và hậu duệ của Chung Tử Phàm có khác.
Dù cho đứng trước kẻ mạnh hơn các ngươi cũng chẳng hề nao núng gì.
Coi vậy mà thật đáng khen.”.