Khác với tưởng tượng của tất cả mọi người, vị Cốt tiên sinh nọ lại hết sức bình phàm như bao người khác.
Nếu không nói, người ta sẽ còn không biết đây có phải là một cường giả hay không.
Chỉ có đôi mắt hạnh lưu ly kia lại khiến cho người ta phải chú ý.
Bởi vì ở Đông quốc, người dân chủ yếu đều thuộc vào nhân tộc, cho nên tóc của họ có màu đen và mắt nâu là chủ yếu.
Hiếm khi có người có đôi mắt màu lưu ly đặc biệt như vậy.
“Cốt tiên sinh.” Chung lão gia đứng dậy ôm quyền.
Diệp Lạc Hy cũng hạ lễ với vị Chung lão gia ấy, rồi an toạn theo sự sắp xếp của Chung Nhược Đông.
Trong phòng có tiếng hít thở không bình thường.
Tuy chỉ là hơi thở mỏng, nhưng nàng liền nhận ra sự khác biệt và sai trái ở đây.
Nàng vừa ngồi xuống, đã có nha hoàn mang trà lên.
Nhưng nó không còn nóng nữa.
Là trà lạnh.
Thái độ của tiểu nha hoàn cũng thật bất kính khi đặt chén trà xuống mạnh đến mức nước trong chén sánh ra ngoài.
“Cốt tiên sinh, chẳng hay là ta nghe tiểu tử này nói rằng ngài chính là một cường giả, có thể chữa bệnh cho con gái của ta.
Nhưng ta lại không cảm thấy ngài có thể làm được.
Liệu ta có thể thử để con ta kiểm tra ngài, có được hay không?” Chung lão gia lên tiếng.
Vốn dĩ, đối với cường giả mà nói, đây có thể là sự xúc phạm.
Đối với những kẻ mạnh không có được lòng tin của người khác, nhất định sẽ chọc cho những kẻ này tức giận mà bạo phát năng lực.
Thường thì là thế.
“Cha! Người đừng bất kính với hắn.
Hắn….” Chung Nhược Đông còn định lên tiếng.
Hắn chính là mới không dám cùng Diệp Lạc Hy đối đầu.
Một kiếm kia của nàng chính là có thể khiến hắn bỏ mạng tại chỗ a.
Mặc dù thực lực của Chung Nhược Đông đã sớm là một linh tông, nhưng Ưng Đạt Dạ Xoa thì không phải a.
Diệp Lạc Hy đã ngắt lời hắn rằng: “Ta vốn là kẻ xa lạ, càng không phải là người đến từ Đông quốc.
Ngài không tin ta cũng là lẽ thường tình.
Vậy thì hi vọng ngài sẽ nhanh cho.
Tại hạ cũng chỉ lưu lại Đông quốc một tháng, sau đó sẽ rời đi.
Mà, bệnh tình của Chung tiểu thư hình như không thể cứ trị trong một tháng liền khỏi.”
Ánh mắt đầy sự cảnh giác của Chung lão gia dịu lại, tròn mắt nhìn thiếu niên đeo mặt nạ đen trước mắt.
Người này, thực sự đúng là khiêm tốn như lời nghịch tử nhà ông đã nói.
Hắn rất khiêm tốn, cũng rất biết đạo lý.
Nhưng nhìn thế nào cũng không có phong thái thế gia, trên người hắn cũng không có gì đắt tiền.
Thậm chí là khí khái cường giả cũng chẳng thấy đâu, khiến người ta không dám tin đây là cường giả.
Cho dù hắn được Chung Nhược Đông dẫn về, nhưng lão lại nhìn kẻ này giống tên lừa đảo thì đúng hơn.
“Hảo!” Ông ấy gật đầu: “Nếu như đại nhi tử của ta đã không muốn cùng ngươi tiếp chiến, vậy để nhị nhi tử của ta ra tay vậy.
Dù cho ngài là một luyện đan sư đi chăng nữa thì hẳn ngài cũng là một thuật linh sư.
Cốt tiên sinh.
Chúng ta so tài một chút, nếu như ngài có thể dùng căn linh của mình đánh bại con ta, ta nhất định sẽ công nhận ngài.”
Này là cố tình mượn cớ chèn ép người khác sao? Thái độ của ông ta làm Diệp Lạc Hy thở dài.
Cũng may nàng không dắt phu quân theo, bằng không Đông quốc này sẽ bị xóa sổ ngay tại đây mất thôi.
Diệp Lạc Hy mỉm cười, nàng gật đầu nói: “Nếu như ta dùng căn linh của ta đánh bại con của ngài như vậy, há chẳng là người đời sẽ chê cười ta tiền bối ỷ sức hiếp người, bắt nạt hậu bối vô tri sao?”
Câu nói này của Diệp Lạc Hy làm cho Chung Trương Sinh vô cùng tức giận, Chung lão gia thì kinh ngạc còn Chung Nhược Đông thì thở phào nhẹ nhõm.
May quá rồi.
Là đại thần của hắn không chấp nhặt người không hiểu chuyện, cho nên đã sớm có chủ ý sẽ nương tay cho.
Bằng không, đệ đệ của hắn sẽ bị Đại Thánh bóp chết bằng một cái búng tay mất.
Nàng mỉm cười, nói: “Để cho công bằng.
Ta chỉ sử dụng một căn linh duy nhất chính là thủy căn.
Đồng thời, ta sẽ tiếp hắn ba chiêu, trong tình trạng bịt mắt và không thể cử động một tay.”
Thủy căn chỉ là một căn linh có khả năng bổ trợ, sự đa dụng hay lực sát thương của nó không bằng bất cứ căn linh nào khác.
Hơn nữa, muốn sử dụng thủy căn, đòi hỏi xung quanh đây phải có một lượng nước thật lớn, hoặc chí ít là ý niệm của người đó đủ mạnh để triệu hồi nước ngay tại nơi này.
Nhưng suy cho cùng, dù cho kẻ này đạt cấp bậc linh tôn thật đi chăng nữa, thì chỉ với một thủy căn chỉ có khả năng làm người ta ướt nhẹp kia làm sao có thể thắng được Chung Trương Sinh?
Hơn nữa, hắn ta còn nói sẽ chấp Chung Trương Sinh một tay và hai mắt, liệu có đủ khả năng để thắng hay không?
“Hảo.
Nếu tiên sinh đã nói như vậy, chúng ta liền đáp ứng ngươi.” Chung lão gia bật cười lớn, gật đầu.
Mà Chung Trương Sinh, lại nhìn thấy đại ca lắc đầu thở dài đầy bất lực, càng thêm lạ lẫm cùng tức giận.
Đường đường hắn cũng là một thái phó đương triều, thực lực cũng là một linh Vương, còn có song căn là hỏa và lôi.
Cho dù thế nào hắn cũng có lợi thế hơn rất nhiều.
Nhưng bịt hai mắt? Chấp một tay? Hắn nhất định không phục!
Nhạc Vị Y và Liễu Hạ, chính là hai vị thiếu phu nhân đều mắt tròn mắt dẹt nhìn phong thái của vị Cốt tiên sinh nọ.
Hắn thật sự là điên rồi, hay là đêm qua quá chén, thần trí không còn tỉnh táo nữa? Chung Trương Sinh là một cái song hệ hỏa - lôi, sức công phá có thể ngang bằng một quân đoàn linh tông (Hai mươi bốn người một nhóm).
Cho dù có cường hãn cỡ nào, cũng làm sao có khả năng thắng hắn?
Chỉ có Chung Hương mệt mỏi, đôi mắt vô thần vô hồn, nhìn chăm chăm vào vị công tử trước mặt, trong lòng chỉ cảm thấy vô vị và lạnh nhạt.
Người này, cho dù thế nào cũng sẽ bị nhị ca đánh bại.
Đại ca nhà mình quá ngốc, thành ra bị lừa mất rồi.
Nhị ca nhất định sẽ đánh tên này bầm dập cho đại ca sáng mắt ra a.
Sân đấu võ được chuẩn bị.
Diệp Lạc Hy được chính Chung lão gia bịt mắt và trói tay.
Trong quá trình đó, lão ta còn cố tình siết chặt thêm một chút, giống như đang đe dọa nàng.
Diệp Lạc Hy từ đầu chí cuối vẫn đều không thể hiện ra bản thân bất mãn hay gì cả.
Bởi vì nàng biết, ít nhất nàng cũng sắp được chơi cho vui a.
Chỉ có Chung Trương Sinh kia, hắn vậy mà không chỉ đơn giản là một cái thuật linh sư, đã vậy còn là một cái kiếm sư cũng tu luyện đạt được đến một cảnh giới nhất định rồi a.
“Cốt tiên sinh, lát nữa có bị thương nặng đến đâu, cũng là do người ba hoa khoác lác thôi nhé.” Chung Trương Sinh chĩa thanh kiếm về phía nàng, cười lạnh.
Diệp Lạc Hy chỉ có mỉm cười, bộ dáng vô tư và hồn nhiên như đang dạo chơi vậy.
Chỉ có Chung Nhược Đông từ khán đài hô lên: “Cốt tiên sinh! Cốt đại nhân! Vạn lần ta xin người hãy nhẹ tay cho đệ đệ chưa hiểu chuyện của ta! Vạn lần đừng phát ra uy áp của người! Chúng nhân ở đây đều sẽ không chịu nổi!”
Chung Nhược Đông ồn ào đến mức, Nhạc Vị Y cũng phải xấu hổ mà kéo phu quân của mình ngồi xuống.
Thật mất mặt quá đi mất! Hơn nữa, Chung Nhược Đông, chàng là người của bên nào vậy?
Tiếng chuông đánh vang, báo hồi cho một trận chiến bắt đầu.
Chung Trương Sinh nhìn thấy Cốt Tử kia đứng ở đó, thản nhiên đến mức khiến người ta ghét bỏ.
Thậm chí ngay cả vận linh lực, triệu hồi thủy căn cũng chưa hề làm.
Hắn chính là muốn tại đây bỏ mạng hay sao? Chỉ là, Chung Trương Sinh cười lạnh.
Bỏ mạng thì bỏ mạng, dù sao cũng là do đại ca quá tin người, cộng thêm tên tiểu tử này quá vô tri, lại tự cho mình quá giỏi, thành ra là tự mình hại mình mà thôi.
Diệp Lạc Hy thảnh thơi gật gật đầu vài cái, giống như đang lắng nghe chuyển động của người trước mặt.
Chỉ thấy, Chung Trương Sinh lao về phía Diệp Lạc Hy, một đòn tấn công trực diện trong im lặng.
Tuy nhiên, khi Chung Trương Sinh chỉ cách Diệp Lạc Hy một trượng, hắn đã biến mất.
“Đằng sau.”
Trong đầu nàng hiện lên một suy nghĩ như vậy.
Xoẹt!
Lưỡi kiếm của tên kia sượt qua mặt nàng.
Nhưng nàng còn không hề chuyển động hay tránh né.
Ngược lại chính là, chỉ với hai ngón tay, nàng đã kẹp chặt thanh kiếm của tên này.
Hừm… vật liệu kiếm được rèn tốt đấy chứ, nhưng chẳng qua chỉ là hàng thứ phẩm mà thôi, kém chất lượng thế này mà cũng muốn đem ra dọa đánh nàng, thật phiền phức.
Chung Trương Sinh kinh ngạc khi Cốt Tử có thể đỡ được chiêu này của hắn mà cả một lần chuyển động cũng không hề có.
Thậm chí là cả hơi thở cũng chẳng có gì bị trễ nhịp hay hao hụt.
Thậm chí, người này còn dùng tay để đỡ lấy đầu mũi kiếm của hắn một cách dễ dàng.
“Chẹp, là do ta đánh hụt thôi!” Chung Trương Sinh nhảy lùi lại, đồng thời thu lại lưỡi kiếm.
Hắn không hề chần chừ, mà đều nhảy lên tấn công một cách trực diện với kẻ tự cao kia.
Diệp Lạc Hy chỉ đứng yên một chỗ và với hai ngón tay, nàng hoàn toàn chặn được trước mũi kiếm của Chung Trương Sinh một cách dễ dàng.
“Quả nhiên chính là kiếm pháp của Chung Tử Phàm.
Nhưng hình như chiêu thức có bị thiếu thiếu đi đôi chút thì phải.
Chiêu thức chưa hoàn thiện sao?”
Chung Trương Sinh tấn công liên tiếp về phía Diệp Lạc Hy, nhưng tuyệt nhiên chỉ cần đầu mũi kiếm hắn đánh vào những chỗ tử huyệt trên người nàng đều bị hai ngón tay của người này kẹp giữ lại, đâm tới không được, chỉ có thể rút ra và lùi lại.
Diệp Lạc Hy cũng đến khó chịu với cách đánh này.
Nàng nói: “Sao thế? Tiểu tử? Ngươi có đánh nghiêm túc hay không đây? Kiếm pháp của Chung gia các ngươi đâu có phải thế này? Chiêu thức Phi Xuyên kia của ngươi thế nào lại thiếu mất hai đường kiếm? Lại còn dùng Liên Hoàn Kiếm Vũ một cách sơ sài và sơ hở như vậy, ngươi chính là muốn bôi nhọ thanh danh tổ tiên sao? Lực đạo dồn vào kiếm đâu? Sao ngươi không dùng? Đánh yếu như khuê nữ được nuôi dưỡng trong nhà như thế, ngươi chưa ăn cơm sao?”
Chung Trương Sinh bị Cốt Tử mỉa mai thì tức giận rồi.
Người này, vậy mà tại sao lại có thể khích bác người khác đến khó chịu như vậy? Nhưng những lời mà Cốt Tử kia nói, không phải là không đúng.
Đây chính là Phi Xuyên chiêu, cùng với Liên Hoàn Kiếm Vũ là hai chiêu thức mạnh nhất của Chung gia lão tổ kiếm pháp.
Thế nhưng, bởi vì lưu truyền hậu thế không được trọn vẹn, cho nên đến đời này của Chung gia, kiếm pháp cũng đã bị mai một ít nhiều.
Có điều, không phải vì thế mà hai chiêu thức này không hề mạnh.
Vậy mà, người này lại có thể nói rõ được kiếm pháp Chung gia sai ở đâu ư?
Không có khả năng.
Hai chiêu pháp này chính là do Chung lão tổ cùng vị đại thánh đó sáng lập nên, chỉ truyền lại cho các đời con cháu của Chung gia.
Người này không có khả năng biết được.
“Ngươi đừng chọc cười ta! Kiếm pháp này làm sao ngươi biết được?” Hắn nói, đồng thời trong tay hiện ra một quả cầu lửa lớn ném liên tiếp về phía người nọ.
Người nọ cũng không hề di chuyển.
Chỉ vung tay một cái, từ giữa hai ngón tay của người này xuất hiện một sợi chỉ mỏng như mờ cọc, lại lấp lánh những giọt nước.
Chỉ này vừa vung, những quả cầu lửa từ trong không trung bị đánh bật ngược lại, tất cả lửa nóng đều bay về phía Chung Trương Sinh.
“Non nớt.” Một tâm thanh vô cảm từ miệng của Cốt Tử phát ra.
Chung Trương Sinh kinh ngạc.
Từ khi nào? Từ bao giờ? Rõ ràng tên này không hề triệu hồi nước, hoặc là tụ nước lại cơ mà? Thứ gì mà hắn vừa đánh ra thế?
“Chỉ có thế thôi sao? Chung Trương Sinh, ngươi mang dòng máu họ Chung, nhưng việc ngươi đánh không trọn hai chiêu thức bí truyền này của Chung gia lão tổ đã là một sự sỉ nhục lớn đối với hắn rồi.
Bây giờ đây chính là ngươi phóng ra hỏa cầu sao? Cấp độ của một Linh Vương như ngươi thật sự khiến ta cảm thấy mất mặt thay cho tổ tiên ngươi a.” Nàng mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào, nhưng lại đầy sự khinh bỉ đến tột cùng.
Chung Trương Sinh bị khích đến mức nổi lên khí nóng trong lòng.
Liền lao về phía nàng, vung kiếm.
Nhưng Diệp Lạc Hy chỉ với một cái xoay người cùng sợi chỉ nước từ hai đầu ngón tay, nàng đã khiến cho thanh kiếm của Chung Trương Sinh gãy nát làm rất nhiều mảnh vụn.
chỉ bằng một cái chớp mắt.
Cả khán đài cùng những người ngồi trên đài đều kinh hoảng.
Kiếm của nhị thiếu gia được rèn từ loại kim loại tốt nhất, do một luyện khí sư luyện thành, một thanh binh khí đạt bậc ngũ phẩm, vậy mà lại bị người này chém gãy như vậy, thật đáng sợ.
Thậm chí, ra tay cũng nhanh đến mức, người ta cũng chưa kịp nhìn được chiêu thức đó là gì.
Chỉ trong thoáng chốc, trong đầu Chung Trương Sinh đột nhiên dấy lên câu hỏi: Người này mạnh như vậy là đạt đến cảnh giới nào chứ?.