A Viên ba ngày nay hắn được biểu tỷ không chỉ không quản chế, còn thả cho hắn chơi tự do.
Miễn là hắn không gây chuyện thương thiên hại lý, hại đến mạng người, còn lại hắn muốn lật cả thành này xuống nàng cũng không quản.
Thậm chí có mấy kẻ không biết sống chết muốn bắt A Viên bồi tội, nhưng đa phần đều do Chung Trương Sinh đứng ra làm bảo kê, thành ra đứa trẻ này suốt ba ngày liên tiếp được chơi vui đến loan loan hạnh phúc trên mặt.
Hắn chưa từng thấy tự do đến như thế này trước đây.
Thế nhưng, tự do còn chưa được bao lâu thì….
“Á! Buông ta ra!” A Viên dãy dụa khi bị “người quen” tóm tại trận.
“A, là biểu đệ của sư phụ đây mà.” Một nam tử có nước da hơi trắng hơn bình thường, cùng một đôi mắt đỏ như màu màu tươi.
Hắn trong miệng gặp một miếng bánh rán, còn tay thì tóm lấy cổ áo của tiểu hầu tử bốn tuổi, xách lên cao.
“A, hóa ra là cái tên đến từ Huyết Tộc nhà ngươi.” A Viên một dãy hai dãy cũng không dãy nữa, ngược lại thì đứa trẻ bốn tuổi trợn mắt nhìn nam tử này.
Hắn là làm gì ở đây?
“Ngươi đừng tò mò vì sao ta ở đây.
Ta là bị lão già đó bắt xuống đây mua điểm tâm.
Nghe nói điểm tâm ở Quang Minh thành là điêm tâm ngon nhất trên đời.
Còn ngươi? Không phải bây giờ ngươi nên là đang ở Quang Minh đỉnh học bài sao?” Hắn nhướng mày nhìn gương mặt bé nhỏ phụng phịu với mình.
Trong lòng hắn lại dấy lên cảm giác muốn trêu chọc tiểu hầu tử này thêm một chút.
Bởi lẽ, mấy tiểu oa nhi thế này thì còn nhỏ mới đáng yêu, dễ chọc thôi, còn lớn lên thì khác rồi a.
A Viên vô cùng tự tin, ưỡn ngực, chống hông nói: “Sinh thần của ta, ta đến đây chơi còn không được sao?”
Lam Hạo lại trợn mắt: “Ngươi á? Ôi chao, vậy là ngươi còn lợi hại hơn thập nhất nữa.
Hồi trước thập nhất mười tuổi cũng lén xuất sơn chơi một lần.
Lúc đó sư phụ đã bắt nàng về phạt đứng tấn bốn canh giờ nha.
Hầu tử, ngươi xuất sơn bao lâu rồi? Sao còn chưa bị sư phụ tóm cổ kéo về?”
A Viên nghe vậy, tự cao khoanh tay mà nói: “Sư phụ của các ngươi chính là đích thân dẫn ta xuất sơn nha.
Hiện tại nàng đang ở Chung gia.
Ngươi nếu muốn gặp nàng thì….”
A Viên còn chưa nói xong thì từ đằng sau hai người họ đã có tiếng quát lớn: “Thả đứa bé đó ra, đồ bắt nạt con nít.”
Hai người một lớn một nhỏ đều bị tiếng hét đó làm cho giật mình mà quay đầu lại nhìn.
Một nam tử với bộ dáng cao gầy, trông hắn có vẻ hơi đuối sức, làn da còn tái nhợt hơn so với huyết tộc Lam Hạo.
Nếu như không phải hắn có khí tức của nhân loại, Lam Hạo sẽ phải kinh ngạc biết bao vì hắn đã gặp được đồng loại ở Đông quốc.
Lam Hạo hỏi nhỏ hắn: “Ai vậy?”
A Viên vừa nhìn Chung Trương Sinh, liền nói: “Hắn mấy ngày trước đắc tội với sư phụ ngươi, bị nàng dạy dỗ đến hôm nay vẫn chưa hết hình phạt.
Để làm cho sư phụ ngươi nguôi giận, hắn phụ trách đi theo từ xa bảo vệ ta.”
Lam Hạo nhìn đến người kia.
Xét về nước da trắng đến nhợt nhạt như vậy, hắn liền biết là tên này bị mất máu rồi.
Sư phụ nhất định sẽ không vô duyên vô cớ đi rút máu kẻ khác nhiều đến như vậy.
Nhưng….
Xét về thực lực của tên này cũng thuộc dạng không thể xem thường so với những người xung quanh.
A Viên thật tình cũng không thích Chung Trương Sinh.
Hắn chính là vì muốn bồi tội với vị tiên sinh nọ vì tội vô lễ với ngài, cho nên đã đáp ứng sẽ trông chừng A Viên ba, bốn ngày hôm nay, nói đúng nghĩa đen thì chính là dẹp loạn do đứa trẻ này bày ra.
Hôm nay cũng vậy.
Chung Trương Sinh chính là cách xa vài mươi trượng so với A Viên để thuận bề theo dõi đứa trẻ quậy phá này.
Hôm nay cũng vậy.
Mặc dù đêm qua đã kết thúc lễ hội rồi, nhưng A Viên sáng nay vẫn muốn ra ngoài chơi, mục đích chính là mua điểm tâm ngon nhất thành này để nhét cho đầy cái tỏa linh nang be bé của mình.
A Viên vừa mới mua xong điểm tâm thì đứa trẻ này liền bị một nam tử lạ mặt tóm lấy xách lên như tải gạo mà dãy dụa.
Nam tử thoạt trông vô cùng khác người.
Hắn mảnh khảnh, thoạt trông cũng không đến nỗi là mạnh, nhưng nước da hắn lại tái nhợt khác thường, cộng thêm đôi mắt đỏ đặc trưng vô cùng.
Tuy trông hắn thật đẹp, nhưng nhìn thế nào cũng không giống người bình thường.
Có điều, khi Chung Trương Sinh quan sát kỹ nam tử này mới nhận ra, phong thái của người trước mắt, kể cả việc che giấy kỹ khí tức của mình nữa, giống hệt như Cốt tiên sinh.
Chung Trương Sinh thầm nghĩ, có khi nào đây cũng là một cường giả thứ thiệt không?
Nhưng nhìn tên này nhợt nhạt quá, có khi gã ta cũng mắc bệnh thiếu máu không chừng thì sao?
“Ngươi mau thả đứa trẻ này xuống.” Chung Trương Sinh ra thế uy phong mà đối đáp với Lam Hạo.
Lam Hạo và A Viên nhìn nhau, rồi lại nhìn Chung Trương Sinh.
Đúng là nghĩa vụ cao cả thật đó ha.
“Vị công tử này, ngươi với hầu tử có quan hệ gì mà bảo ta thả hắn ra? Dường như hầu tử cũng không có vẻ là quen biết gì ngươi đi.” Lam Hạo điềm đạm nói.
Chung Trương Sinh nhíu mày: “Ta có thể không quen biết tiểu tử này, nhưng người bảo hộ cho nhóc này thì ta có quen.
Hắn nhờ ta bảo hộ đứa trẻ này.
Nhìn ngươi đối với nó cũng không có thiện ý, ngươi mau thả nó ra.”
“Chung thiếu gia, ngươi cứ mặc tệ ta đi.
Mấy ngày nay ngươi bám dính lấy ta quá nhiều rồi.
Ta cũng đến là phát chán ngươi đi.
Lén lén lút lút đi sau ta, Chung nhị thiếu, ta còn tưởng ngươi là muốn bắt cóc ta đó.” Tiểu hầu tử bốn tuổi khó chịu la lên.
Chung Trương Sinh thật lòng cũng không muốn đi theo đứa trẻ này đâu.
Nhưng vì đây là nhiệm vụ cao cả mà Cốt tiên sinh giao cho hắn, hắn nhất định phải hoàn thành.
Nhưng hầu tử này đặc biệt cứng đầu, dường như được Cốt tiên sinh nuông chiều quá, thành ra lại ngang ngạch khó bảo.
Trong Chung phủ, đặc biệt là trước mặt Cốt tiên sinh thì đứa trẻ này lại tỏ ra ngoan ngoãn như tiểu bạch thố vô tội, nhưng ở bên ngoài thì lật mặt một cái đã biến thành lí lắc như con khỉ xuất chuồng, quậy đến mức cả Quang Minh thành sắp bị nó lật lên cả rồi.
“Hài tử, ngươi nghe lời ta đi.
Nếu như ta để ngươi đi cùng kẻ lạ mặt này, ta nhất định sẽ bị Cốt tiên sinh ghim thù tiếp mất.” Chung Trương Sinh khóc không ra nước mắt.
Mắng không thể mắng, đánh không thể đánh, hắn chỉ còn nước chuyển qua van xin.
Nhìn hắn cũng đến là tội nghiệp như vậy, Lam Hạo và A Viên nhìn nhau một lúc rồi thở dài.
Vốn dĩ tính cách của Lam Hạo và A Viên rất hợp nhau.
Lần trước chỉ có thể nói chuyện được một lúc, không có nhiều thời gian để làm mọi việc lộng trời với nhau.
Bây giờ thì hay rồi, vừa có cơ hội, không muốn đi cũng không được.
Cho nên, Lam Hạo và A Viên cùng đồng loạt nở nụ cười quỷ dị giống hệt như lúc người lớn dọa ma trẻ con, nhìn Chung Trương Sinh mà cười đến vô liêm sỉ, nói: “Nào nào, Chung huynh đài, đến đây với chúng ta.”
Chung Trương Sinh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra trước mắt, đã bị một lớn một bé kia kéo đến một con hẻm vắng.
“Đây là hoàn nhi đan, do chính tam ca và tứ ca ta tổng tái bản lại từ đan dược của sư phụ chúng ta (từ cái loại biến Lạc Hy trở thành tiểu hồ ly năm tuổi, nếu nàng nào không nhớ vui lòng tìm lại phiên ngoại phần ba để nhớ lại chi tiết).
Ta và ngươi uống mỗi người một viên.” Lam Hạo đưa cho hắn một viên đan dược màu đỏ.
Chung Trương Sinh khó hiểu nhìn hai con người trước mắt, nói: “Ta không tin đồ ăn của người lạ.
Hai người các ngươi mới là đừng có ép ta ăn bậy.”
Lam Hạo chép miệng một cái, nói: “Ngươi lắm chuyện quá! Ta tới giúp ngươi.” Nói rồi, hắn liền đem viên đan dược trực tiếp nhét vào miệng Chung Trương Sinh rồi đập vào phía sau huyệt của hắn một cái, khiến hắn vô thức mà nuốt cả viên đan dược xuống.
Tất cả chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt.
Đan dược vừa xuống bụng, ngay lập tức điều thần kỳ đã xảy ra.
Chung Trương Sinh cả người từ từ teo lại, từng chút một.
Thời gian trôi qua một tuần trà, hắn liền có thay đổi rất lớn.
Một đôi tai của linh miêu màu đen, đôi mắt hắn trở thành màu hoàng kim cùng chiếc đuôi mèo dài ngoe nguẩy, kèm theo đó là hai cái răng nanh be bé, thoạt nhìn vô cùng bán manh nha.
“Chà, không ngờ ngươi lại là hắc linh miêu.” Lam Hạo xoa cằm, hài lòng nhìn thành quả.
“Hả?!” Chung Trương Sinh hết sờ tai lại vuốt tới cái đuôi của mình.
Không ngờ là thuốc có tác dụng quá trớn, khiến không chỉ vẻ bề ngoài của hắn thay đổi mà kể cả bản tính cũng trở nên giống mèo hơn.
Lam Hạo vừa nói một câu liền muốn xù lông lên cắn người.
Nhưng còn chưa kịp cắn, Lam Hạo đã ăn thêm một viên đan dược nữa, cả người hắn cũng thu nhỏ trở lại, biến thành một cái tiểu bạch báo nhân thú vô cùng bán manh và uy vũ nha.
Chung Trương Sinh trở nên nhỏ lại, tính cách cũng giống hệt như trẻ con luôn.
Nước mắt hắn rưng rưng, làu bàu cả giận: “Tại sao ngươi là bạch báo, còn ta thì là hắc miêu chứ?”
Lam Hạo xoa đầu Chung Trương Sinh, nói: “Ngoan, đừng buồn.” Nói rồi, lấy từ trong không gian của mình ra hai bộ y phục, nói: “Mặc tạm đi.
Y phục của ta hồi năm tuổi đó.”
Lam Hạo mặc lại bộ y phục lúc hắn năm tuổi thì vừa như in.
Nhưng chẳng hiểu sao đưa cho Chung Trương Sinh thì bộ đồ lại trở nên rộng quá trớn, khiến hắn gần như bơi luôn trong cái bộ quần áo này.
“Rõ ràng ngươi lớn lên cũng không phải dạng cao lớn gì.
Sao lúc nhỏ ngươi lại lớn thế?” Chung Trương Sinh nhìn bộ quần áo mà hắn phải xắn cả quần lẫn áo lên cao, đầy sự không phục.
A Viên và Lam Hạo nhìn nhau.
Có lẽ là tại tên này bị sư phụ/biểu tỷ phạt nhiều quá, đâm ra sụt cân sao?
“Chẹp, thôi kệ đi.” Lam Hạo vỗ vai Chung Trương Sinh, nói: “Nếu đã nhỏ lại rồi thì ta sẽ dẫn ngươi cùng A Viên đi chơi lại mấy trò mà mỗi khi huynh đệ chúng ta xuất sơn đều được sư phụ chỉ cho phá nhiều nhất.”
Chung Trương Sinh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, A Viên còn chưa kịp háo hức thì Lam Hạo đã dẫn cả ba người leo lên nóc nhà cao nhất Quang Minh thành.
“Oa! Cao quá! Thật thích!” A Viên nhìn quang cảnh xung quanh.
Dường như từ đây có thể thấy được toàn bộ cả Quang Minh thành rộng lớn.
Vui vẻ đến mức đứng ưỡn ngực, dang tay đón những đợt gió lộng từ trên cao.
Chỗ này chính là đỉnh một ngôi đền thờ Ưng Đạt Dạ Xoa đại thánh ở Quang Minh thành, cao đến mười lăm tầng, nằm ở trung tâm Quang Minh thành.
Chung Trương Sinh có chứng sợ độ cao rất lớn.
Hài tử năm tuổi vừa mới nhìn đến trên cao như vậy, đã hai chân đứng không vững, nước mắt nước mũi đầm đìa, bản thân lại bám chặt lấy đỉnh trụ của tháp, run lẩy bẩy.
Lam Hạo nhìn đến tiểu a miêu nọ đang run muốn chết như vậy, liền bật cười thành tiếng rồi nói: “Hài tử a, ngươi sợ độ cao đến vậy sao?”
“Hức! Ta… ta… ta mới không sợ.” Chung Trương Sinh bám lấy cái trụ lớn chặt hơn, run run nghiến răng nói.
Lam Hạo cười tà tà.
Ôi chao, hắn cố tỏ ra mạnh mẽ như vậy, thật sự rất đáng để người ta trêu chọc thêm trêu chọc nha.
Hắn mới đưa tay tóm lấy tiểu a miêu kia, nói: “Ngươi đừng mãi nhìn xuống dưới chân mình.
Này, nhìn xem, ở phía xa kia rất đẹp đó nha.”
Chung Trương Sinh ban đầu còn nhắm tịt cả mắt mũi vì sợ.
Nhưng sau đó vì cánh tay bé nhỏ của Lam Hạo giữ lấy eo hắn, cho nên đôi mắt nhắm tịt kia mới từ từ mở ra để nhìn về phía trước.
Theo cái hướng tay của A Viên, Quang Minh thành rộng lớn bỗng chốc thu vào cả tầm mắt.
Không chỉ thế, hắn còn có thể thấy được những dãy núi xa xôi, mờ mờ sương ảo bao quanh Quang Minh thành.
Quả thực là Quang Minh thành vốn đã là một thành hoa đô lệ, nhưng Chung Trương Sinh chưa từng cảm thấy từ đây mình có thể thấy được quê nhà một cách trọn vẹn và hoàn mĩ đến thế.
Thật đẹp.
Lam Hạo và A Viên liếc mắt thấy Chung Trương Sinh đã nín khóc, hai cái hài tử xấu xa liền cười vô cùng tà mị.
Lam Hạo thả lỏng tay ra.
A Viên thì đẩy nhẹ Chung Trương Sinh về phía trước, khiến hắn đột nhiên có cảm giác cả người ngã chúi xuống đất, khiếp đảm nhảy dựng ngược lên.
Chẳng biết lực đạo từ đâu khiến Chung Trương Sinh không chỉ nhảy vọt lên cao mà còn leo lên cổ, ôm chặt lấy đầu của Lam Hạo, tứ chi hắn quắp chặt lấy đầu và cổ của hắn, khiến Lam Hạo suýt ngộp chết.
“Ngươi bám cái gì mà chặt quá vậy hả?” Lam Hạo thở lấy thở để, muốn ngừng cả hơi.
Còn Chung Trương Sinh thì ngồi quay lưng lại với hắn, thu mình lại một cách bé nhỏ, tứ chi đều bám trụ lấy cột đỉnh của tòa tháp.
Không nói lời nào, biểu tình chính là chỉ muốn về Chung gia.
A Viên nhìn một màn này, vui vẻ đến cười muốn nội thương.
Này nha, rõ ràng đều là cả hai cùng làm bậy mà chịu trận chỉ có tên Lam Hạo kia, đúng là vui thật.
“Ta là quỷ xui xẻo mới đồng ý đi cùng các ngươi.” Chung Trương Sinh làu bàu, hai mắt mở to, cố gắng không khóc, nhưng hắn không biết hắn làm như vậy, nước mắt sẽ càng dễ rơi hơn.
Lam Hạo đứng dậy, gãi gãi đầu.
Rốt cuộc cũng là dùng đến sức chín trâu hai hổ mới lôi được cái người thuộc họ mèo nhưng tổ tiên giống loài hà bám đá kia ra khỏi cái trụ.
Lôi được con mèo nhỏ này ra, Lam Hạo còn ngẫu hứng muốn buông lời bắt nạt hắn thêm chút nữa, nhưng nhìn thấy Chung Trương Sinh nước mắt ngắn nước mắt dài, giọt to giọt nhỏ rơi đầy mặt.
Chẳng hiểu sao, trong lòng Lam Hạo lại nổi lên tà tâm phúc hắc.
“A Viên, ngắm cảnh đã chưa?”
“Đã thật! Nhưng ta cũng bắt đầu chán rồi.
Ta muốn làm cái gì đó thú vị một chút.
Hạo đại ca, có cao kiến gì không?” A Viên háo hức, hai mắt sáng rực nhìn Lam Hạo, cầu một lời đáo.
Lam Hạo nở nụ cười như hồ ly phúc hắc.
Hắn búng tay một cái, chẳng biết từ đâu xuất hiện một tấm ván gỗ lớn.
Hắn nói: “Chúng ta sẽ trượt từ đây xuống.”
Hả?
Cả người của Chung Trương Sinh từ tái xanh run sợ thành trắng bệch như người chết.
Tên đầu óc có bệnh kia, hắn mới nói cái gì cơ?.