Lam Hạo và Chung Trương Sinh đều thấy kế sách này rất ổn, liền thống nhất là cùng nhau sẽ làm như vậy.
Quay lại thực tại, Lam Hạo nãy giờ tức giận là bởi vì hắn bứt rứt chân tay.
Chung Trương Sinh đã bị đưa đi đến cả nửa cảnh giờ rồi mà vẫn không có dấu hiệu quay lại, làm Lam Hạo đâm ra phát lo.
Cho nên chân tay mới ngứa ngáy muốn chết, cơn khát máu trong người hắn lại âm ỷ nổi dậy.
Hắn chỉ muốn giết sạch chỗ này cho bõ tức mà thôi.
A Viên nghe xong, hắn cũng cho rằng suy nghĩ của Chung Trương Sinh rất có lý, thậm chí cũng vô cùng hợp lý.
Cho nên mới hỏi: “Vậy ngươi có biết khi nào Chung Trương Sinh sẽ phát ra ám hiệu không?”
“Là khi ở phía trên đó có tiếng ồn ào.” Lam Hạo nói.
A Viên hỏi: “Vậy chừng nào thuốc hết tác dụng?”
Lam Hạo lại đáp: “Còn chừng một canh giờ nữa.”
Lúc này, cửa hầm ngục mở ra.
Thông qua ánh sáng bên ngoài, Lam Hạo và A Viên đều biết, trời đã qua một ngày rồi.
“Này hầu tử, thường ngươi đi ra ngoài đến khi nào phải về thế?” Lam Hạo hỏi A Viên.
“Hình như là khi mặt trời bắt đầu đổ bóng xế tà nha.
Chỉ cần ta không về nhà, biểu tỷ liền nổi giận.” A Viên nói: “Chắc có lẽ bây giờ nàng đang sốt ruột muốn ra ngoài tìm ta rồi.”
Hai người thở dài.
Bên ngoài, có mấy kẻ hắc y nhân bước vào bên trong, chúng lôi mấy đứa bé bên ngoài đã bị hình thành khế ước xong rồi mạnh bạo ném vào bên trong, đồng thời lúc này lại muốn lôi thêm mấy đứa trẻ khác ra ngoài.
Mà chẳng hiểu sao, những đứa trẻ trong phòng giam lúc này lại nép sát vào A Viên cùng Lam Hạo hơn.
Sau khi những tên hắc y nhân đó mạnh bạo lôi một vài đứa trẻ đang khóc mếu ra ngoài, rồi thì đóng cửa phòng giam lại.
Lam Hạo và A Viên nhìn nhau.
Cảm giác chính là nhịn không nổi.
“Này, ta cảm thấy thật ngứa tay.” A Viên nói.
Chỉ chứng kiến cảnh tượng đó có một chút thôi mà cũng đã tức muốn sôi máu rồi chứ đừng nói là mấy đứa trẻ này còn phải chứng kiến dài dài như vậy.
“Lam Hạo, cái vòng tay này ngươi mở được không?” A Viên hướng cái gòng sắt đá đang trói lấy hai cánh tay của mình về phía Lam Hạo.
Lúc này, đột nhiên, cả người Lam Hạo phát tướng ra, lớn nhanh như thổi, ngay tắp lự trở lại hình hài của thanh niên bình thường.
Nhưng mà, hắn trần như nhộng.
A Viên thở dài, đưa tay cùng đuôi bịt mắt mấy đứa trẻ nhỏ nhất ở bên phòng giam mình, nói một câu: “Tệ nạn đấy, đừng nhìn nhé.”
Lam Hạo cũng không có nhiều thời gian để đôi co với A Viên.
Hắn chỉ cần vung tay một cái thì cái còng tay đã bị đứt gãy, vỡ nát, dễ dàng như bẻ một miếng bánh mềm vậy.
Sau đó, cả người hắn tụ lại tia sáng trắng, xuất hiện một bộ trường bào màu lam.
A Viên vừa nhìn liền biết, đây là y phục luyện võ bình thường mà Diệp Lạc Hy hay cho hắn mặc.
Xem ra Lam Hạo muốn đánh một trận lớn rồi.
Mà vừa vặn lúc này, bên ngoài cũng có những tiếng ồn ào vang lên.
Lam Hạo đặt hai tay xuống đất, một vòng tròn đầy rẫy những hoa văn phức tạp xuất hiện, sáng lên trên nền đất.
Cả ngôi nhà đều sụp đổ xuống chỉ trong chớp mắt.
Bên ngoài, Chung Trương Sinh một tay phóng ra tia lửa điện, một bên vừa bảo toàn cho đám nhóc con xung quanh.
Trên mặt đất, những kẻ hắc y nhân bị Chung Trương Sinh đánh cho trọng thương, nằm la liệt trên đất, nhìn vô cùng thảm hại và rách rưới.
Lúc này, đột nhiên từ dưới lòng đất ở ngôi nhà giam giữ trẻ con, bùng lên một con mãng xà màu đỏ, dài đến bốn mươi trượng, gào lên đầy những tiếng động kinh thiên động địa.
Mà lúc này, Lam Hạo cũng không còn giống như một con bạch báo con nữa, mà càng nhìn càng thấy hắn giống như một Hấp Huyết tộc hơn.
Chỉ vừa ngoi lên khỏi mặt đất, hắn đã nhe răng cắn hút máu của những kẻ nằm trong tầm nhắm của hắn, đồng thời cũng xé luôn xác của những tên đó thành trăm mảnh, tốc độ phải nói là nhanh khủng khiếp.
Báo động vang vọng lên.
Tiếng trống dồn dập vang vọng khắp cả khu rừng.
Từ những tòa nhà kia, đám người hắc y nhân bắt đầu thả ra những nhân thú tộc bị đám bạch y nhân nọ khống chế, bao vây cả Chung Trương Sinh, Lam Hạo và Hấp Huyết Xà.
“Xà, ngươi mau đem đám trẻ con rời khỏi đây nhanh.” Lam Hạo ra lệnh.
“Nhưng còn chủ nhân thì sao?” giọng của Hấp Huyết Xà trầm trầm vang lên, trong đêm tối, đèn đuốc sáng trưng càng nghe càng rợn người.
Đám người xung quanh cũng phải kinh hoảng.
Hấp Huyết Xà bình thường dài đến hai mươi trượng đã được xem như một điều đáng sợ rồi chứ đừng nói là bốn mươi trượng, vừa to vừa lớn một cách khủng khiếp như vậy.
“Ta sẽ đưa những người vô tội rời khỏi đây sau.” Lam Hạo nghiến răng: “Nhớ đấy, giữ cho đám trẻ sống sót.”
“Tuân lệnh.” Rồi con mãng xà lớn liền chui xuống dưới đất, tạo nên những tiếng động ồ ồ nghe mà kinh hoảng.
Hấp Huyết Xà vừa rời đi, tên cầm đầu tức tối ra lệnh: “Giết chết hai tên khốn đó cho ta!”
Chỉ là, lúc này Lam Hạo và Chung Trương Sinh đã thấy A Viên cầm theo chìa khóa chạy về phía tầng hầm giam giữ những nữ nhân, liền biết bản thân có thể yên tâm lo tốt ở đây rồi.
“Ngươi là cái thứ gì vậy hả?” Chung Trương Sinh và Lam Hạo đâu lưng về phía nhau, khắp nơi đều là những thú nhân tộc đang trong trạng thái cuồng hóa.
“Ngươi kỳ thị ta sao?” Lam Hạo nhướng mày.
“Đừng có giết người vô tội là được.” Chung Trương Sinh cười khẩy một cái.
Lam Hạo bật cười sảng khoái, hắn nói: “Vậy được, đừng có ngáng chân ta.”
Nói rồi, cả hai lao về hai phía, cùng nhau đánh cận chiến.
……
Diệp Lạc Hy vừa nhận được tin tức của Ám Vệ và Ảnh Vệ thì ngay lập tức lên đường.
Nhưng cho dù nàng có đi nhanh cỡ nào thì trời cũng đã nhá nhem tối rồi.
Mà càng đi, bọn họ càng rời xa lãnh thổ Đông quốc, đến gần với ranh giới của Uyên quốc và Đông quốc hơn.
Điều này khiến Diệp Lạc Hy càng thêm nhíu mày.
Không lẽ chuyện này còn có liên quan đến cả Uyên quốc nữa sao?
Ám Vệ đương nhiên đuổi không kịp theo Diệp Lạc Hy, cho nên nàng đã tiện đem theo nàng ấy đi cùng.
Đương cùng Ám Vệ bay đi một lúc thì hai người họ đã nhìn thấy Hấp Huyết Xà của Lam Hạo đột nhiên bò về phía này, qua một tấm màng kết giới.
Diệp Lạc Hy liền hiểu ra ngay.
Nàng lớn tiếng gọi: “A Xà!”
Hấp Huyết Xà nghe tiếng gọi quen thuộc, liền dừng lại, ngẩng đầu lên trời nhìn.
Vừa thấy người gọi mình là ai, nó liền gọi lớn: “Đại nhân!”
Diệp Lạc Hy đáp xuống gần chỗ Hấp Huyết Xà, nó liền há to miệng, nhả ra toàn bộ những đứa trẻ thuộc thú nhân tộc và trẻ con bị bắt ở tầng hầm, nói: “Đại nhân, đây là toàn bộ những đứa trẻ bị bắt cóc.”
“Lam Hạo đâu?” nàng hỏi nó ngay.
“Chủ nhân đang ứng chiến trong đó.
Đại nhân, người mau nhanh lên.
Chủ nhân đang đạt tới trạng thái cuồng nộ.” Hấp Huyết Xà biểu cảm lo sợ.
Diệp Lạc Hy gật đầu đã hiểu.
Nàng liền gọi: “Diệp Ngọc, Diệp Tu, Diệp Tư, Diệp Nam, Diệp Quân, Diệp Liên, Diệp Thanh, Diệp Mi.”
Cả tám đại tinh linh đều đồng loạt xuất hiện, quỳ xuống đằng sau lưng Diệp Lạc Hy, sẵn sàng chờ lệnh.
“Cùng Ám Vệ chăm sóc lũ trẻ.” Nàng chỉ buông một câu rồi nói: “Huyết Xà, mau dẫn ta đi.”
Hấp Huyết Xà liền dẫn Diệp Lạc Hy chạy về phía kết giới.
“Chủ nhân, kết giới này….” Hấp Huyết Xà còn chưa nói xong, Diệp Lạc Hy đã giăng thêm một bức màn nữa dày hơn, nghiến răng nói: “Một kẻ cũng đừng hòng thoát khỏi đây cho ta.”
Hấp Huyết Xà dẫn theo Diệp Lạc Hy, vội vàng xông vào bên trong.
Mà lúc này, Lam Hạo cũng vừa vặn giết hết những kẻ thuần thú sư xung quanh.
Miệng hắn ngậm những máu là máu.
Đối với hắn thì bao nhiêu đây vẫn không đủ.
Hắn muốn nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa mới đủ.
Rầm!
Một nhân thú thuộc tinh tượng tộc đã ngã xuống.
Không phải là bị giết chết, mà là bị Chung Trương Sinh đánh bất tỉnh.
Cả người của Chung Trương Sinh bị thương cũng không ít.
Hắn càng ngày càng đuối sức hơn.
Đương nhiên với sức lực của một Linh Vương cảnh, hắn không thể một mình địch lại hết ba trăm thú nhân đang trong trạng thái cuồng nộ đến như thế được.
Hắn cùng lắm cũng mới chỉ hạ có sáu mươi ba người thôi.
Lam Hạo vừa vặn thay đã xử lý xong đám người kia.
Nhưng hắn không giết chết hết, mà chỉ đơn giản là làm cho vài tên trúng lời nguyền của chính hắn, rồi quỳ gục đó trong cái trạng thái sống dở, chết giở.
Khác với Linh Vương cảnh như Chung Trương Sinh, một thân bê bết máu của Lam Hạo khiến hắn càng thêm muốn giết người hơn.
Cho nên, những thú nhân không may mắn rơi vào tay hắn đều vô cùng khổ sở.
Bọn họ đang bị thôi miên, không hề tỉnh táo chút nào.
“Chung thiếu, hay ta thấy, cứ giết quách đi cho rồi.” Lam Hạo nghiến răng.
“Không được! Cốt tiên sinh nói, hắn muốn những người này sống, ta nhất định phải giữ cho họ sống.
Ta không muốn đắc tội với Cốt tiên sinh thêm nữa.
Hắn là đại ân nhân của muội muội ta, cũng là ân nhân của con cháu đời sau Chung gia ta.
Ta phải báo ơn.”
Lam Hạo tặc lưỡi một câu: “Ngươi phiền phức quá đó! Thật chết tiệt mà! Tại sao ngươi bất chấp thế hả?!”
“Kệ ta!” Chung Trương Sinh gào lên, sau đó lại đánh bất tỉnh thêm một người.
“Trương Sinh! Ngươi lùi lại!” Lam Hạo nhanh tay kéo Chung Trương Sinh lùi lại, đồng thời vung kiếm lên chém đứt một cánh tay của hổ nhân tộc đang đánh lén.
“Ngươi….” Chung Trương Sinh trợn mắt.
“Một cánh tay thôi.
Chẳng sao đâu.” Lam Hạo nghiến răng.
Đột nhiên, đôi đồng tử hắn có lại.
Máu của thú nhân tộc hổ.
Cái mùi tanh tưởi nhưng lại thơm đến ngọt ngào trong cuống họng của Lam Hạo, khiến hắn nuốt nước miếng ừng ực, tưởng chừng như có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào.
“Lam Hạo, ngươi bình tĩnh! Đừng có lên cơn bây giờ! Lam Hạo!” Chung Trương Sinh sống chết ngăn cản Lam Hạo lại, để hắn không còn đánh đấm gì nữa.
Nhưng Lam Hạo lại không nghe, tóm lấy Chung Trương Sinh vứt ra xa, còn bản thân thì đạt tới trạng thái cuồng nộ thật sự, gào lên, đồng thời cả người cũng tỏa ra năng lực vô cùng đáng gờm.
Đồng thời, xung quanh Lam Hạo, những thú nhân xung quanh hắn vẫn không dứt bị thôi miên, muốn lao về phía Lam Hạo đánh một trận quyết tử.
Đột nhiên, lúc này, cả không gian xung quanh trắng xóa, thời gian như ngưng đọng lại một cách triệt để.
Là không gian thuật cảnh giới huyễn vương là của ai, lại có thể khiến mọi thứ đều trở nên đông cứng?.